Chương 29: Cửu Kiếm Tông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tứ không hi vọng mình may mắn tìm được một khối Không Không thiết ở thế giới này. Cái này là nguyên liệu từ thời thượng cổ. Nhìn thấy nó cũng là không uổng sống rồi.

Gã đang suy nghĩ làm sao để mình có thể tạo ra được không không thiết. Hiện tại gã mới chỉ có thể dùng thiên phú sáng tạo để tạo ra những thứ hạ phẩm. Để tạo ra nguyên liệu cực phẩm như Không Không thiết. Chí ít cũng phải sau một năm nữa.

- Thôi vậy, cứ chờ đợi thôi.

Nghĩ vậy gã cũng chỉ còn biết nhanh chóng đưa thiên phú sáng tạo đạt cấp 3. Khi đó nguyêm liệu cực phẩm, gã muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Quả thật, có Diệp Trần dẫn đầu, những kẻ theo dõi đã không còn dám xuất hiện trong phạm vi 30 trượng quanh Thiên Tứ nữa. Cường giả Kết Đan cảnh, lại là Kiếm tu đã tu thành 1 tia Kiếm Ý. Kiếm Ý vừa ra, binh khí dưới trung phẩm không thể xuất động. Mấy ai là đối thủ của lão ta nữa. Mà đám người kia cũng không muốn vì 1 món đồ không rõ phẩm cấp, chất lượng mà đắc tội với Diệp Trần, với Cửu Kiếm Tông.

Trong lúc đó, Thiên Tứ giả bộ như mình bị chóng mặt do bay ở tốc độ cao. Vì vậy ngồi xuống phi kiếm. Tiểu Lan đứng sau hắn, cũng cúi người xuống hỏi thăm.

- Ngươi thấy ổn không đó?

Thiên Tứ cười khổ, nhếch mép đáp.

- Cô thấy ta có ổn không?

Tiểu Lan đảo mắt quanh người hắn một vòng, ra vẻ suy tư lắc đầu đáp.

- Không ổn lắm, mà ngươi tối qua chưa ngủ đủ hay sao mà giờ còn muốn ngủ nữa?

- Chưa, tối qua lạ nhà. Ta không ngủ được.

Thiên Tứ đáp hời hợt, dù sao thì hắn trong mắt mọi người cũng chỉ là phàm nhân. Có giải thích thế nào thì cũng chẳng có ai tin đâu. Lên cứ làm một người phàm đi.

- Cũng đúng nha. Ngươi trước giờ ngủ trong miếu hoang, giờ được nằm trên chăn ấm đệm êm. Có chút không quen cũng là bình thường.

Tiểu Lan thể hiện ra bộ mặt hiểu biết nhìn gã, thông cảm cho một tên người rừng. Thiên Tứ cũng chả buồn cãi nhau với nàng ta. Quãng đường từ đây về Cửu Kiếm Tông cũng mất gần một ngày. Hắn chả rảnh, hiện tại hắn đang tạo ra linh thạch hạ phẩm. Nãy giờ đã tạo ra được 5 viên rồi. Hắn dự định tạo ra 3 viên nữa rồi nghỉ. Để dành số linh lưck còn lại đề phòng cho chuyện bất ngờ xảy ra. Cũng có chút lực phòng bị.

Bất quá, hệ thống không công nhận thành quả chế tác của hắn nếu hắn sử dụng đan dược hồi phục linh lực, trong quá trình tạo ra vật phẩm. Nếu không, hắn luyện vài lò đan dược hồi phục linh lực thì sớm đã để thiên phú sáng tạo max cấp rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua, Diệp Trần vẫn không ngừng quan sát Thiên Tứ.

- Quanh người tên này không có chút dao động linh lực nào. Nhìn biểu hiện của hắn như vậy, chỉ cần ta tăng tốc độ phi kiếm thêm chút. Hắn sẽ không chịu được mất.

Diệp Trần nghĩ thầm, hắn quả thật không tìm ra được điểm gì khác biệt của Thiên Tứ cả. Rõ ràng đêm qua hắn đã dùng thần thức kiểm tra Thiên Tứ. Không phát hiện ra Thiên Tứ sử dụng bảo vật, hay tu luyện công pháp để che giấu tu vi.

- Thật là khó hiểu mà. Phàm nhân có thể luyện đan, rồi còn luyện linh nữa. Dù chỉ là đồ vật cấp 1, không đòi hỏi tu vi cao. Nhưng vẫn phải có 1 chút tu vi mới được chứ.

Gã là kiếm tu, không phải Luyện khí sư hay đan sư, lên vấn đề này hắn cũng bí tay. Chỉ đành về tông môn, tìm người có chuyên môn điều tra vậy thôi.

Quãng đường di chuyển khá xa, lên đi đến trưa, Mộng Cơ đưa cho mỗi người một viên Thực đan. Không giống như người thường, tu sĩ tuy có thể nhịn ăn tốt hơn. Nhưng một khi đã đói thì sức ăn của bọn họ rất lớn. Mà cảm giác đói cực kì khó chịu. Lên trong tình huống bình thường, tu sĩ dưới Kim đan cảnh vẫn ăn uống như người bình thường.

Thiên Tứ cũng không ngại mà nhận lấy viên Thực Đan bỏ vào trong miệng. Nhưng viên thực đan này chẳng có tác dụng gì với hắn. Dược tính trong này quá ít đi. May là lúc sáng hắn ăn miếng thịt lớn lên vẫn không thấy đói.

Bất giác, Mộng Cơ vỗ vai hắn mà hỏi.

- Thiên huynh, không biết huynh có thể dậy cho ta công pháp mà huynh luyện đan trước kia không?

Thiên Tứ hơi ngẩn người ra một lúc, Mộng Cơ nói vậy hẳn là muốn để Diệp Trần nhìn tận mắt khả năng luyện đan của Thiên Tứ. Như vậy khi hắn đến Cửu Kiếm Tông cũng có được vài phần tôn trọng của những người khác. Có điều Thiên Tứ lại lắc đầu mà đáp

- xin lỗi cô rồi. Ta không biết thủ pháp đó phải làm sao tu luyện. Chỉ là trong đầu hiện ra cái gì thì ta làm theo thôi. Chính ta không rõ sao mình có thể làm được nữa.

- Cái này....

Mộng Cơ nghe xong cũng không khỏi thất vọng. Bất quá Diệp Trần lại tỏ ra kiêng dè vài phần. Bởi hắn biết, nếu dựa theo lời Thiên Tứ nói. Thì trước kia Thiên Tứ đã từng làm những việc này rất nhiều lần. Từ đó cơ thể hình thành thói quen, chỉ cần gã muốn luyện đan, cơ thể tự nhiên hành động theo quy định trước.

- Tên này thân thế nhất định không đơn giản.

Lão nghĩ thầm trong đầu, cũng không nói ra. Cũng mây trên quãng đường này Thiên Tứ cũng kiếm được thêm 1 cái nhiệm vụ phụ tuyến đầy bất ngờ.

- Thông báo: nhiệm vụ phụ tuyến.
+ Kí chủ đến Cửu Kiếm Tông, đánh dấu Thanh Phong Sơn. Thưởng tu vi tăng 1 cấp. Thời gian đánh dấu: 1 ngày.

Nhiệm vụ đánh dấu địa điểm này là lần đầu hệ thống đưa ra cho hắn. Cũng không có gì quá khó khăn. Hắn chỉ viêvj đi đến địa điểm mà hệ thống chủ định trên núi Thanh Phong là hoàn thành nhiệm vụ. Tăng 1 cấp tu vi, vậy là hắn có thể đạt đến Kết Đan kì rồi.

Tu vi tăng lên, vậy khả năng hắn sớm luyện thiên phú Sáng tạo lên cấp 2 cũng được rút ngắn đáng kể. Hiện tại gã đã luyện ra được 15 viên linh thạch hạ phẩm. Chỉ còn thiếu 85 viên hạ phẩm linh thạch nữa là đủ. Đổi lại tạo ra linh thạch trung phẩm, chỉ cần 8 ngày là hắn hoàn thành xong nhiệm vụ. Thế này ko vui không được.

Để hỏi dò về đỉnh Thanh Phong, gã kéo tay Tiểu Lan ngôi xuống cạnh mình. Gã vờ như không biết hỏi.

- Tiểu Lan, ở Cửu Kiếm Tông có tất cả bao nhiêu ngọn núi.

Tiểu Lan tuy hơi bất ngờ trước câu hỏi của gã, nhưng đây cũng là dịp để nàng nói cho tên tiểu tử này biết, Cửu Kiếm Tông của nàng lợi hại như thế nào, lên cũng nhiệt tình đáp lại.

- Haha, Cửu Kiếm Tông ta rộng lớn nhất nhì đại lục. Có trên dưới 50 ngọn núi lớn nhỏ. Có kể ra thì cả ngày cũng không hết. Ngươi vì sao lại muốn biết chuyện này.

Thiên Tứ gãi gãi đầu nói.

- Hôm qua ta có nghe đám người ở Tụ Bảo Các nói, Cửu Kiếm Tông có một đỉnh núi tên là Thanh Phong Sơn, nơi đó có thứ rất thú vị. Ta muốn biết chỗ đó có thứ gì thôi.

- Hửm. Thanh Phong Sơn sao.

Tiểu Lan xoa xoa cằm mình suy nghĩ. Bất quá nàng lắc đầu quay sang Mộng Cơ mả hỏi.

- Thanh Phong Sơn có phải là ngọn núi bị bỏ hoang mấy chục năm nay không có đệ tử nào đến phải không sư tỷ.

Mộng Cơ khẽ gật đẩu nói thêm

- Đúng là vậy. Ngọn núi đó linh khí cung quanh tương đối thấp. Còn không bằng linh khí ở khu vực này. Hơn nữa lại không có tài nguyên gì. Trước có một vị trưởng lão chọn nơi đó để nghỉ dưỡng, sau người mất, ngọn núi đó đành bỏ hoang. Lên không ai tới đó nữa.

Theo lời Mộng Cơ nói, chỗ đó là khu vực ngoại môn của Cửu kiếm tông, linh khí ít không thích hợp cho việc tu luyện lên không mấy người chọn chỗ đó làm nơi ở. Cũng vì nơi đó hình thành từ một ngọn núi lửa đã tắt, đất đai cằn cỗi, lên cũng chẳng có thứ gì giá trị.

Thiên Tứ ngẫm nghĩ một lúc, liền nói.

- Cửu Kiếm Tông đều thuộc vùng đất thánh địa. Linh khí khắp nơi dày đặc hơn bên ngoài rất nhiều. Một nơi ít linh khí như vậy thì kì lạ quá rồi.

Tiểu Lan vừa cười vừa lấy tay che miệng nói.

- Haha, ngươi nghĩ nhiều rồi. Trưởng môn và các trưởng lão đã thăm dò nơi đó. Họ không phát hiện ra điểu gì dị thường. Chỉ là linh mạch ở đó rất nhỏ, không đủ để tu luyện. Lên trưởng môn đã để ngọn núi đó nằm ngoài quản lý của tông môn. Ai muốn đến ở thì cứ đến.

- Ra là vậy, thì ra mấy kẻ ở Tụ Bảo Các đó là đang đùa nhau rồi. Vậy mà ta còn tưởng... Haiz.

Hắn thở dài đầy hối tiếc. Bất quá như vậy lại càng dễ cho hắn hoàn thành nhiệm vụ.

- Mà ngươi định tới đó sao?

Bất ngờ Tiểu Lan hỏi lại. Thiên Tứ cũng không giấu giếm mà gật đầu nói.

- Ta không thích chỗ đông người cho lắm. Hơn nữa, ta cũng không thể tu luyện. Đến núi Thanh Phong cũng không phải lựa chọn tồi.

Mộng Cơ gật đầu nói.

- Vậy cũng được. Dù nơi đó không có người ở. Nhưng cũng nằm trong phạm vi cửa tông ta. Ngươi ở đó cũng không có ai làm phiền đâu.

Một lý do nữa khiến Mộng Cơ đồng ý với ý kiến của Thiên Tứ. Đó là vì Đan Sơn và Thanh Phong Sơn tương đối gần nhau. Lại ít người ở đó, nàng muốn qua nhờ Thiên Tứ việc gì đó cũng ít bị người khác nói này nói kia.

Ở bên cạnh, Diệp Trần cũng gật gù đồng tình. Thiên Tứ là người ngoài, vẫn cần phải đề phòng. Cho hắn ở Thanh Phong Sơn vừa dễ quan sát lại không sợ hắn gây chuyện.

- Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì ta sẽ đưa ngươi đến Thanh Phong Sơn trước. Sau đó từ từ để ngươi cọ xát với những luyện phù sư của chúng ta.

Thiên Tứ đứng dậy ôm quyền, vui vẻ nói.

- Vậy thì làm phiền Diệp tiền bối rồi!

Diệp Trần gật đầu không nói, đối với Thiên Tứ hắn có chút mong chờ. Cũng có chút cảnh giác.

- Giá mà tiểu tử này có Linh căn thì.... Haiz.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hjl