Ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ của Tetashisu và Ciberishu diễn ra rất hoành tráng, đúng theo những nghi lễ của hoàng tộc, thế nhưng nó không hề giống như những gì mà nàng từng mơ trước đây. Một hôn lễ diễn ra hoành tráng, một người chồng yêu nàng hết mực, một mái ấm hạnh phúc dù đơn sơ đi nữa. Hôm đó Tetashisu không cười, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng hơn trước, mắt đen vô hồn suốt buổi lễ. Nàng im lặng đến nỗi Ciberishu gần như quên mất nàng, đến khi ý thức được nàng bên cạnh như một cái xác không hồn, hắn bực bội, khinh bỉ sự giả tạo của nàng ta trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến hắn muốn một kiếm xé toạt nó ra. Nàng ta vốn dĩ là con người giả tạo, nhu nhược.

-Không cần phải tỏ ra mình oan ức hỡi hoàng phi của ta. Vẻ mặt của nàng có phải quá giả tạo hay không?

Tetashisu ngồi bên cạnh hắn lắng nghe những lời chăm chọc đó, nàng khẽ cười. Đúng vậy, nàng cảm thấy mình thật quá giả tạo. Phải bày ra nhiều khuôn mặt trước sự đời này.

-Ta mệt, muốn hít thở không khí một chút thưa hoàng huynh.

-Tốt nhất đừng tỏ thái độ và tập ứng xử như một hoàng phi đi.

Ciberishu nhìn nàng, hắn khó chịu khi nàng vẫn chưa sửa lại cách gọi. Với hắn đó là một sự chống trả trẻ con, nàng ta nghĩ làm như vậy sẽ đem đến lợi ích gì? Để làm rõ giữa hắn và nàng ta chỉ là hôn nhân chính trị? Cho dù thất vọng vì sự chống trẻ yếu ớt đó của nàng, nhưng hắn rất nhanh chóng trở lại với buổi tiệc còn dang dở. Đêm đó hắn uống rất nhiều rượu, không vì gì cả, đơn giản chỉ vì tâm trạng hắn không được tốt.

Tetashisu hít một hơi thật sâu khi ra khỏi cung điện, không khí bên ngoài mang hơi lạnh của sa mạc khi về đêm. Những con gió lạnh thổi mạnh vào mặt nàng, không hiểu sao mắt nàng bỗng dưng cay cay. Nàng tự hỏi liệu cuộc đời nàng rồi sẽ về đâu? Liệu Ciberishu có dùng thân phận người chồng để áp bức nàng?

-Hoàng phi, người có sao không?

Đó là Simule, vị tướng trẻ đứng phía sau nàng. Hắn phải công nhận Tetashisu không phải đẹp nhất nhưng  khuôn mặt nàng rất cân đối, giống vài nét của phi Halelu, mỹ nhân nhất nhì kinh thành Babylon. Tóc nàng xoăn nhẹ dài đến eo, lễ phục hoàng gia ôm vào cơ thể, khuôn ngực dậy thì tốt ẩn hiện trong lớp áo. Simule đã từng nghĩ, nếu như nàng không phải là em của Berish I thì có lẻ hắn đã hỏi cưới nàng.

-Ta không sao, nhưng hãy chào hỏi một cách đúng đắn đi tướng quân.

Nàng nhận ra sự quan tâm dù là ít ỏi của Simule, nàng biết được hắn vẫn chưa có vợ và cũng từng nghe rằng vài năm trước hắn từng có ý cầu hôn nàng. Nàng rất cảm kích rằng có người vẫn xem trọng nàng, thế nhưng giờ đây nàng đã là hoàng phi Ai Cập chồng nàng là một tên hoàng đế tàn bạo. Nàng không muốn chính nàng hay bất kì ai phải chịu bất kì sự tàn nhẫn của Ciberishu.

-Hoàng phi thứ lỗi cho sự mạo muội của thần.

Như chợt nhận ra vừa nãy mình đã quên hết lễ nghi, Simule khẩn trương quỳ xuống hành lễ. Thật ra Tetashisu cũng chỉ cố gắng cứu vớt cho vẻ ngoài tan thương trong chính ngày cưới của mình bằng việc tỏ ra lạnh lùng và uy quyền. Nhưng nhìn thấy sự khẩn trương của Simule, nàng lại cảm thấy mình thật không đúng, lấy cảm xúc của mình để đối xử với người khác.

-Đứng lên đi. Tướng quân có thể đi rồi.

-Thưa hoàng phi, liệu rằng thần có thể hỏi người một câu không?

-Có thể.

Simule tiến đến trước mặt Tetashisu, hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng đứng chỉ vừa vặn đến ngang ngực hắn. Nàng không ngẩng đầu mà lùi ra sau vài bước, cố gắng duy trì đúng khoảng cách.

-Người đã từng cảm thấy hạnh phúc dù chỉ vài khắc trong hôn lễ không?

Tetashisu sững sờ, nàng không nghĩ Simule lại hỏi về vấn đề này. Nàng muốn hỏi rằng tại sao hắn lại nói như vậy nhưng nàng mệt mỏi, bất lực đến  nổi chỉ có thể thốt ra hai từ:

-Chưa từng...

Simule im lặng nhìn nàng, trước mắt hắn là một cô gái chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nàng trẻ hơn hắn rất nhiều. Nàng lúc này có khuôn mặt lạnh lẽo nhưng tan thương, khuôn mặt đó hoàn toàn không phù hợp với một cô gái tuổi mới lớn. Thế nhưng nàng là người hoàng tộc, làm sao mả có thể giống với các cô gái bình thường?

-Người phải mạnh mẽ, đừng để sự đau khổ phá hủy bản thân người. Người rất đẹp, hoàng phi.

Simule nói, hắn đưa tay chạm vào má nàng, cảm giác mịn màng khiến đôi tay cầm kiếm chai sạn như được vỗ về. Tetashisu cứng người, nàng rất muốn khóc. Đã bao lâu rồi mới có người quan tâm đến nàng? Đã bao lâu rồi mới có người đối xử với nàng dịu dàng như vậy?

-Hay lắm, hay lắm. Khá khen cho cả hai ngươi.

Ciberishu đứng ở phía xa đã chứng kiến hết những gì xảy ra, nhưng trong mắt hắn đó chính là một màn âu yếm của những đôi tình nhân. Vốn dĩ đã uống quá nhiều và trời đã khuya rồi nên hắn đã ra lệnh tàn tiệc, hắn định trở về tẩm cung thì chợt nhớ đến Tetashisu. Hắn buồn bực đi tìm nàng, khó khăn lắm mới biết được vừa nãy nàng đi đâu thì lại gặp cảnh tượng này. Trong ngày cưới của chính mình mà nàng ta lại đến đây diễn trò tình tứ với cận thần của hắn. Có phải chăng hắn phải cho nàng ta biết rõ thân phận của mình ngay lúc này đây đã là hoàng phi của Ai Cập vĩ đại, thì phải kiềm chế cái tính phóng đãng của mình lại?

-Hay cho một hoàng phi lại hẹn gặp mặt một người đàn ông xa lạ ngay trong ngày cưới của mình.

Mắt Ciberishu tối lại, một nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối. Hắn vừa thẹn vừa giận. Thẹn vì hoàng phi của mình lại thông dâm với võ tướng mình tin tưởng nhất, giận gì nàng ta đã tuyên chiến sức chịu đựng với hắn.

-Đến đây Tetashisu, nếu không đừng trách ta vô tình.

Ciberishu không hề liếc nhìn Simule lấy một cái, mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn Tetashisu. Với hơi men trong người và ý thức được Tetashisu là vợ của hắn, một sự chiếm hữu không biết từ lúc nào đã nảy sinh trong lòng hắn.

-Không...

Tetashisu khẽ nói, thế nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này thì dù là tiếng muỗi kêu cũng có thể nghe thấy. Nàng muốn được yên tĩnh, hôm nay đã quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn chịu đựng cơn thịnh nộ của Ciberishu.

Ciberishu ngẩn người, nàng ta nghĩ mình là ai? Từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai dám chống lại hắn, thế mà đứa em gái hay người vợ tưởng chừng nhu nhược này lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến tự tôn của hắn.

-Bắt nàng đến đây cho ta Simule

Ciberishu ra lệnh, hắn sẽ tha thứ cho hắn ta nếu hắn ta đem con ranh kia đến cho hắn. Dù sao thì Simule cũng là một vị dũng tướng dẹp tan hết lũ giặc lâm le bơ cõi Ai Cập, cho nên lần này hắn sẽ không tính sổ hắn ta, đó là một ân huệ.

Simule khẽ ngẩng người, hắn biết Ciberishu có bản tính trời sinh cố chấp nóng nảy, chứng kiến những lần phạt nghiêm những vị tướng không chăm lo cho bờ cõi mà mê tửu sắc, những gì Ciberishu muốn hắn phải làm cho bằng được, tham vọng và dã tâm của hoàng đế rất lớn.

-Xin thứ lỗi cho thần mạo muội.

Simule bế Tetashisu trên tay, mắt nàng trợn tròn, chưa có ai dám đụng vào nàng thân mật như vậy, không một ai. Nàng cảm thấy mình vừa ngượng vừa tức, da thịt vốn mỏng nên ửng đỏ lên. Hình ảnh này lọt vào mắt Ciberishu trở thành khung cảnh tình tứ, tự tôn hắn bị khiêu khích trầm trọng ăn mòn lí trí của hắn. Mắt hắn đỏ lên, sự tức giận sự nhục nhã tràn đầy khuôn mặt rắn rỏi.

Simule đặt Tetashisu xuống trước mặt Ciberishu, nàng nghĩ có lẻ lúc đó mình đã muốn chạy, thế nhưng sống trong hoàng cung bao nhiêu năm nàng biết kháng lệnh pharaoh là tội chết, cho dù thân phận của người đó cao quý bao nhiêu.

Ciberishu hừ mạnh, hắn kéo mạnh tay nàng đi, không nói thêm một lời dư thừa nào. Nhìn theo bóng lưng hai vị tôn giả, Simule cười khổ, tự tôn của đàn ông thật không nên chọc đến, đặt biệt là của một pharaoh.

****

Suốt cả quãng đường trở về tẩm cung, cả hai không nói lời nào. Dọc hành lang tối tăm chỉ có ánh đuốc lập lòe và những người lính gác đêm đứng im như tượng.

Về đến tẩm cung, Ciberishu cho toàn bộ thị nữ trong phòng lui ra ngoài. Khi không gian chỉ còn lại hai con người, mọi thứ trở nên yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt của cây đuốc bị ngọn gió sa mạc đùa giỡn khiến nó cứ như chợt tắt.

Ciberishu ngồi xuống trường kỉ, hắn đã nguôi giận phần nào vì nàng ngoan ngoãn hơn. Nhưng sự nhục nhã nàng đem lại cho hắn thì bao giờ mới vơi đi được.

-Nàng biết mình vừa làm gì không?

-Ta không làm gì sai.

-Khá khen cho một hoàng phi mà lại quyến rũ đàn ông.

-Hoàng huynh nghĩ đứa em này có tài năng như mình sao?

Vốn dĩ bản chất của nàng rất bình lặng, nhưng ai tốt với nàng nàng tốt lại, có qua cũng sẽ có lại. Nàng không có khái niệm trả dư cho bất kì ai một cái gì cũng nhưng để ai cứ mãi đạp lên mình. Ciberishu đã chạm đến giới hạn của nàng, hắn lần lượt đòi hỏi rất nhiều cái. Hắn phá đi danh dự của nàng, thì cái việc cỏn con vừa nãy đã là gì đâu.

Ciberishu tức giận, cơn giận vừa vơi nay lại đong đầy. Hắn không ngờ con người hắn vừa cho là yếu đuối nhu nhược, lại có thể thốt lên những lời khiến người khác muốn phanh thây nàng ta ra. Nàng ta hết lần này đến lần khác chạm vào tự tôn của hắn.

-Tốt, nàng dám đôi co với ta. Vậy thì hôm nay ta cho nàng biết, thế nào là nàng không bằng người hoàng huynh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net