Chương 7. Thánh chỉ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên phủ chưa bao giờ trải qua những ngày vui vẻ như thế. Trên dưới Nguyên phủ từ đại lão gia tới nha hoàn, sai vặt đều có mỹ thực ăn. Thật tốt!

Nhưng cũng có người không vui cho lắm. Người đầu tiên chắc chắn là Nguyên nhị thiếu rồi, tại sao ư? Vì hắn phải vào cung học cùng thái tử nên không thể ngày ngày ăn mỹ thực mà muội muội hắn nghĩ ra. Thật ra thì chỉ có bữa trưa là hắn phải ăn ở trong cung thôi. Haizz, Nguyên Lam Ngọc phát rầu mà, ngày xưa hắn ăn món ăn ở trong cung thấy bình thường chỉ kém nương làm xíu thôi, giờ ăn chỉ cảm thấy có hai từ để hình dung là "nhạt nhẽo". Bởi vậy nên bữa trưa hắn chỉ ăn uống cho có, để lấy sức học thôi còn bữa sáng với bữa tối là bữa chính. Hắn cảm thấy thật may mắn vì Nguyên phủ cách hoàng cung không xa, có thể đi về trong ngày. Chứ không ăn được mỹ vị hắn rầu hỏng mất.

Thái tử thấy từ khi Nguyên Lam Ngọc nghỉ phép về thăm muội muội ốm xong hắn liền thay đổi. Hắn không còn ở trong cung vài ngày mới về, mà cứ buổi chiều đọc sách xong hắn sẽ cưỡi ngựa về phủ luôn. Còn bữa trưa, hắn ăn thật ít, cứ gẩy gẩy kén chọn như tiểu cô nương. Thật lạ nha! Nguyên Lam Ngọc bị bệnh sao? Không phải, có ai thấy người bệnh mà ngày càng nhiều thịt không? Thôi không quan tâm đến hắn nữa, khi nào đến lúc hắn sẽ tự khắc nói cho biết.

Người thứ hai buồn bực chính là Nguyên đại nhân - Nguyên Thư Cẩn. Bình thường ông lên triều về muộn sẽ cũng bạn đồng triều đi tửu lâu uống rượu, coi như là xã giao. Còn bây giờ, ông thật ghen tỵ người bạn già của mình ngày ngày được ở bên tiểu nữ nhi khám phá món ăn mới. Ông cũng muốn là người đầu tiên thử món khuê nữ bảo bối sáng tạo ra chứ, tiếc là ông còn phải xử lí công vụ nên không thể được. Ông vẫn nhớ món sữa chua ngọt nhẹ, thanh mát tốt cho sức khỏe. Chẹp, về phải bảo Anh nhi làm cho mới được.

Nguyên Lam Anh vui vẻ sống trong cuộc sống sâu gạo của mình. Đồng thời nàng cũng thăng cấp trở thành áo bông nhỏ tri kỉ của cha nương và thành "thần tượng" của vô số người ở Nguyên phủ.

Ngày hôm nay trời thật đẹp, Nguyên phủ hoan hỉ nhận được thư của đại thiếu gia - Nguyên Lam Thiên.

- Lão gia ông nhanh lên xem Thiên nhi viết gì đi. - Nguyên phu nhân sốt ruột nhìn người bên gối đang cười híp mắt đọc thư của đại nhi tử.

- Tốt! Tốt! - Nguyên lão gia nói liền hai chữ tốt rồi quay sang báo tin vui cho thê tử với nữ nhi:

- Thiên nhi viết bảo ba tháng nữa là hắn được điều về kinh thành nhận chức. - Đây đúng là tin vui với Nguyên gia, ai cũng biết ở ngoài biên quan vất vả, phơi gió dầm sương, chiến trường ác liệt, đao thương vô tình có thể hi sinh bất cứ lúc nào. Nay được chuyển về kinh thành chứng tỏ biên quan yên ổn, bách tính thanh bình, không phải lo giặc ngoài quấy phá. Ở kinh thành vừa có cơ hội thăng tiến vừa được gần gia đình, phụ mẫu. Đại hỷ, chính là đại hỷ.

Nguyên phu nhân vui vẻ hỏng rồi:

- Thật chứ lão gia! Hi hi, thế thật tốt, ngày ngày có thể gắp Thiên nhi rồi.

- Cha nương đại ca sắp về, con sắp được gặp đại ca rồi. - Nguyên Lam Anh rất vui vẻ. Trong trí nhớ của nàng đại ca đi biên cảnh khoảng chục năm rồi, Huynh ấy rất ít khi về, vài năm mới về nhà một lần, quan trọng là đại ca đối nàng thật sủng ái, thật cưng chiều.

Bức thư này đã gián tiếp mang đến một bữa tiệc lớn cho Nguyên gia. Đúng, hôm nay Nguyên phủ mở tiệc nội bộ với lý do Nguyên Lam Thiên sắp được về kinh và một lý do quan trọng nữa là Nguyên Lam Anh mới "nghĩ ra" món mới: Món lẩu.

Nguyên Lam Ngọc vui sắp không chịu nổi rồi. Đại ca, đại ca sắp về nương, cha và tiểu muội sẽ rất vui vẻ. Vui hơn nữa là hắn được muội muội tặng quà, một món độc nhất vô nhị là "hộp đựng cơm giữ nhiệt". Như vậy, ngày nào hắn vào cung học cũng có thể mang theo mỹ thực của muội muội, thật tốt quá! Hắn từ giờ sẽ không phải ăn đồ ăn dở như cám heo ở trong cung nữa. (Chậc.. chậc.. không lẽ từ trước đến nay anh toàn ăn cám heo??)

Có lẽ ông trời luôn không muốn cho người ta cười quá lâu. Nguyên phủ lại có chuyện lớn rồi. Hoàng đế tứ hôn cho Nguyên Lam Anh với tam thiếu gia của Hàng Hầu Bắc Quốc - Hàng Tư Nghiên.

- Thánh chỉ tới! – Giọng the thé đặc biệt của vị thái giám vang lên như làm ngưng mọi hoạt động của người trong Nguyên phủ.

- Nhị phẩm Nguyên đại nhân Nguyên Thư Cẩn, tiểu thư Nguyên Lam Anh tiếp chỉ.

- Chúng thần tiếp chỉ.

- Hoàng Thiên thập tứ, Hoàng Thuận Long Đế truyền Thánh chỉ. Đại tiểu thư Nguyên phủ Nguyên Lam Anh tài đức vẹn toàn, xứng danh thiên hạ đệ nhất tài nữ. Nay tứ hôn cho tam thiếu gia Hàng Hầu Bắc Quốc, Hàng Tư Nghiên. Ban thưởng ngàn lượng vàng, hai hòm châu báu, sáu trăm mẫu ruộng tốt cùng đồi An Niên phía tây thành là đồ cưới. Đầu xuân năm sau tổ chức đại hôn. Khâm thử! – Lưu công công hung hổ đọc một hơi xong rồi trao thánh chỉ cho Nguyên đại nhân!

......

Chỉ có tiếng hít thở.

- Nguyên đại nhân lĩnh chỉ. – Lưu công công nhắc.

- Tạ chủ long ân. – Nguyên Thư Cẩn gượng ép tiếp chỉ.

Nguyên gia nhị lão như hóa đá. Cái gì? Sao Hoàng thượng lại ban hôn cho Anh nhi với tam thiếu Hầu phủ chứ? Ban hôn thì thôi đi, nhà quan lại bình thường nhân phẩm tốt, trong sạch một chút còn được. Đằng này lại ban hôn cho tên đã ngốc, còn câm của Hầu phủ chứ. Nguyên lão gia nhận thánh chỉ mà nặng tựa ngàn cân.

- Lưu công công mời vào đại viện dùng trà. – Nguyên lão gia đưa tay ra tỏ ý mời vị công công tuyên chỉ vào dung trà.

- Tạ tấm lòng Nguyên đại nhân, trong cung còn có việc, nô tài đi trước. – Lưu công công vội vàng về cung.

Nói giỡn chắc, hắn mà ở đó người ta muốn trả lại thánh chỉ hắn không gánh được đâu. Mặc dầu Nguyên gia không có gan trả lại thánh chỉ nhưng hắn sợ nha. Hắn cũng đồng tình với vị Nguyên tiểu thư kia, nổi đanh hiếu thảo, hiền dịu, lại có một thân tài năng hơn người là viên ngọc quý của Nguyên gia nay phải gả cho một tên ngốc. Thật đồng tình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net