Q1 - C10: Rạng danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 10: Rạng danh

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Thời gian ba ngày đảo mắt đã trôi qua, vết thương của Đường tỷ tỷ vẫn như cũ, không khởi sắc lên chút nào. Còn vương bát đản Âu Dương Kiếm kia lại dám hoả thượng kiêu du, tuyên bố với bên ngoài Đường cô nương thua trên tay hắn, phải dâng vị trí minh chủ cho hắn. Nếu Đường tỷ tỷ biết nhất định sẽ càng nặng thêm, nhưng các trại chủ đã đến đông đủ cả rồi, phải làm sao đây?

“Đường cô nương thế nào rồi?” Ta đang sầu mi khổ kiểm nghĩ đối sách thì thấy Tiểu Uyển vội vàng vọt vào hỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Các trại chủ bên ngoài đang la hét đòi gặp Đường cô nương, chỉ là người đang hôn mê, phải làm sao đây?”

“Các ngươi được lắm. Đường cô nương, muội ra xem một chút.”

Ta tới Tụ Nghĩa đường. Âu Dương Kiếm kia mặt không đổi sắc ngồi trên ghế, chẳng khác gì tên đầu gỗ. Còn An Thiến thì sắc mặt khó coi, chính là vì căm tức bọn hắn, như muốn ăn thịt hết tất cả những kẻ đang tám chuyện kia.

“Nhị đương gia, chúng ta muốn gặp Đường cô nương.”

“Đúng vậy, chúng ta muốn gặp Đường cô nương, mau gọi nàng ra đây.”

“Đường cô nương, nếu cô không ra, đừng trách chúng ta không khách khí.”

An Thiến lạnh lùng nói: “Đường cô nương trong người không khỏe nên không thể ra gặp các vị được.”

Có người khinh miệt nói: “Không khỏe? Ta cho là nàng không muốn giao vị trí minh chủ thì có

“Nhị đương gia, hôm nay chúng ta đến không hề có ý gây sự. Chỉ là năm đó 12 trại từng có ước định, vị trí minh chủ được quyết định bằng luận võ, Đường cô nương thua trong tay Âu Dương trại chủ, đáng lẽ phải giao vị trí minh chủ ra mới phải.” Người nói chuyện môi hồng răng trắng, vóc dáng thấp bé, có phần thư sinh, chỉ là trên mặt có một vệt đao thật dài trông xấu vô cùng. Chỉ là một nhóm thổ phỉ lại có thể nói những lời lẽ đầy lễ nghĩa như vậy thật khiến người ta kinh ngạc.

“Nếu định thắng thua nhờ luận võ, không biết tiểu nữ đây có thể góp vui không?” Ta đi vào, tựa tiếu phi tiếu mà nói. Thật ra lúc ấy lòng ta vô cùng căm tức, chỉ hận không thể khảm bọn họ thành mảnh đồng bẹp dúm, nhưng ta tự bảo mình phải nhẫn.

“Ha ha, tiểu cô nương, nàng ư? Đem về làm áp trại phu nhân của ta cũng được đó.”

“Đúng vậy, nhìn nàng thật vừa mắt nha, cũng không khác so với đến lầu xanh đâu.” Đám đông lại bắt đầu bàn tán về ta. Cũng đúng, bọn họ tuyệt đối không tin một nhãi ranh như ta lại có võ công cao hơn Âu Dương được. Nhưng bọn họ lầm rồi.

Mặc kệ lời bọn họ, ta vờ như không nghe thấy, kính cẩn bước đến phía Âu Dương Kiếm, lạnh lùng khiêu chiến: “Âu Dương trại chủ, không biết ta có được vinh hạnh này không?”

Nam nhân này thật giống như đầu gỗ, không nói lời nào, trước sau cũng chỉ trầm mặc. Cuối cùng hắn cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa vào người ta mà nói: “Xin cô nương chỉ giáo.”

Đúng là kiếm tốt, chẳng qua so với Phi Nhứ còn kém xa. Vừa nghĩ đến Đường tỷ tỷ lúc này còn đang hôn mê bất tỉnh, ta bất ngờ đánh ra một kiếm, nhẹ nhàng cười nói: “Thanh kiếm sắt vụn này mà ngươi cũng có dũng khí lấy ra hay sao, không sợ xấu hổ mất mặt à?” Đám đông lại dấy lên một hồi.

Hắn không biểu lộ bất cứ vẻ mặt gì, nói: “Mời cô nương.”

“Mời! Chẳng qua ngươi phải cẩn thận một chút, nếu bị thương hoặc… ta không chịu trách nhiệm.” Thật ra bản lĩnh châm chọc của ta khá cao, chỉ là đến cái thời không quỷ quái này mới phải ngày ngày giả vờ thục nữ, không có cơ hội mà tiếp tục phát huy.

“Thật sao? Cô nương hãy hỏi kiếm trong tay ta trước đã.”

Ta rút Phi Nhứ quấn bên hông ra, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng phải hỏi Phi Nhứ của ta trước.” Phi Nhứ xuất hiện trước mắt bọn họ, doạ tất cả sợ đến ngây người, đương nhiên tính cả đầu gỗ kia.

“Thật là tuyệt thế hảo kiếm.”

“Xem ra nữ nhân này lai lịch không tầm thường.”

“Nói nhảm, năm đó Thượng Quan Nhu có nó mà độc bá thiên hạ, có thể không tốt sao?” Trong lòng ta nghĩ thế nào không hiểu sao lại nói ra thế ấy. Ta bị làm sao vậy, lại ngu ngốc nói hết ra. Ta đã đổi tên đổi họ, đổi cả thân phận, chính là để không còn liên quan gì đến Thượng Quan gia, giờ tự nhiên lại khai báo gia môn, hy vọng đám người này đều ngu ngốc, không biết Thượng Quan Nhu là ai. Thế nhưng khả năng này dường như quá thấp rồi. Vấn đề khác để sau đã, trước mắt phải giúp Đường tỷ tỷ báo thù, làm thịt người trước mắt này đã.

Theo tiếng cười của ta, Phi Nhứ xé gió phi tới hắn. Sau một lúc đánh nhau, ta nhận ra võ công của tên hỗn đản này quả thật không tệ, ta phải gắng hết sức mình. Tuy vậy ta cũng không ranh rỗi. Cuối cùng, hắn bị ta đâm một kiếm xuyên tim. Mặc dù lúc đó ta sắp ngất, nhưng lại cảm thấy vô cùng tốt, cuối cùng ta cũng báo thù được một kiếm thay Đường tỷ tỷ. Sau nghe nói rằng ngày đó người ta chỉ nhìn thấy hai bóng trắng bay tới bay lui, đợi đến khi thấy rõ được thì Âu Dương Kiếm đã ngã trên mặt đất rồi.

Ta tiêu sái thu kiếm lại, cười nói: “Các vị trại chủ cũng thấy đó, nếu họ Âu Dương thua trên tay ta, vị trí minh chủ có phải nên tặng lại cho ta hay không?” Ta không hứng thú gì với chức thủ lĩnh cường đạo, mục đích chính chỉ là làm xấu mặt họ Âu Dương kia, thay Đường tỷ tỷ báo thù. Ta khinh miệt cười nói với Âu Dương Kiếm: “Âu Dương đại hiệp, ngươi dùng mấy chiêu đó hù con nít còn được chứ đối phó ta thì còn xa lắm. Đường tỷ tỷ chỉ là sơ sảy phân tâm mới để cho ngươi hữu cơ thừa dịp.”

Nhìn hắn hấp hối, ta lại cảm giác mình có phần hơi quá đáng, thương thế của hắn không hề nhẹ hơn Đường tỷ tỷ là bao, huống hồ ta cũng không muốn hắn chết, liền gọi An Thiến khiêng hắn vào chữa trị. An Thiến mặc dù tỏ ra không vui nhưng vẫn phải nghe lời. Nói nhảm, bây giờ ta là lão đại của nàng.

“Cô nương, chúng ta vô cùng băn khoăn về võ công cao cường của cô, đều xin chịu thua. Vậy xin hỏi danh tính lai lịch của cô nương?” Người nói chuyện là thư sinh xấu kia. Chỉ với câu này của hắn, cảm giác của ta với hắn tốt lên vài lần.

“Ta là tam đương gia của trại Phượng Hoàng, nghĩa muội Thuỷ Linh Lung của Đường cô nương.” Ta nói vậy là để cảnh cáo bọn hắn, Đường cô nương là tỷ tỷ của lão đại, sau này không được phép bất kính với nàng.

“Thuỷ cô nương, Thành Đại Ngưu ta vốn là người thô thiển, sẽ không nhiều lời, sau này ta sẽ luôn nghe lời cô.” Đám đông còn lại cũng phụ hoạ theo.

Vì chúc mừng ta lên làm tổng trại chủ mới, người núi Phượng Hoàng bèn tổ chức xiêm áo tiệc rươu tưng bừng. Ta nhận ra bản tính của cường đạo vốn không xấu xa, chỉ là bị bức đến con đường này thôi, ít ra còn hơn mấy kẻ nguỵ quân tử không biết tốt xấu nhiều lần, vì ít nhất họ có chân tình.

Bây giờ ta muốn xem xét kỹ càng vấn đề võ công của ta. Thật ra võ công của ta chỉ nhàng nhàng thôi, chẳng qua ta có thể tuỳ ý di chuyển kiếm một cách biến hoá khôn lường. Ngay cả chính ta cũng không biết ta sử dụng chiêu thức gì, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, thế kiếm đánh ra vốn không có chiêu thức nên không phá được, cho nên vô chiêu thắng hữu chiêu. Về việc đánh nhau với người khác, ta thật sự không có kinh nghiệm, cho nên có cả trăm sơ hở, uy lực bị giảm đi, dễ khiến người khác lợi dụng được. May mà ta có khinh công tuyệt đỉnh, lại có một ít nội lực, cho nên miễn cưỡng được coi là một cao thủ. Đương nhiên ta đã học qua Cửu Thiên kiếm pháp vô địch thiên hạ, mặc dù thất truyền đã lâu nhưng vẫn luôn có người tìm kiếm, tất nhiên không nên sử dụng tùy tiện. Nếu để người khác nhìn thấy, nhất định ta sẽ bị coi là truyền nhân của Thượng Quan Nhu. Nếu đem thân phận truyền nhân của Thượng Quan Nhu và đại tiểu thư Phong Vân trang của ta đi rêu rao, vừa hay đầu năm nay lại nhiều người tham tài, đến lúc đó ta đúng là trở thành vô địch võ lâm rồi.

Chương sau nam chính chờ đợi đã lâu sẽ lênn 🙌🙌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net