Q1 - C17: Đêm trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 17: Đêm trăng

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Mùa đông đến, ban đêm trở nên rất lạnh, khách điếm võ lâm náo loạn ồn ào suốt một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Ta ngồi trong viện, lẳng lặng nhìn trăng sáng, không biết bắt đầu từ bao giờ nó đã trở thành tri âm duy nhất của ta. Trăng sáng trên cao chiếu xuống mặt đất, lại thêm bóng ta cô đơn, trở thành một bức hoạ thê lương cô tịch. Mặc dù thê lương cô tịch nhưng tĩnh lặng.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cứ có kẻ hết lần này đến lần khác muốn phá hoại sự tĩnh lặng này. Ta cảm giác được có người đang đứng sau lưng ta, là một người võ công không kém. Tóm lại là lai giả bất thiện, ta phải cẩn thận mới được.

Ta vẫn ngắm trăng, thản nhiên nói: “Các hạ tới đây để cùng tiểu nữ ngắm trăng sao?”

“Ha ha, Thuỷ Linh Lung quả nhiên danh bất hư truyền.” Hắn muốn ta biểu hiện thế nào đây? Vô cùng bối rối? Vô cùng sợ hãi? Quỳ xuống cầu xin tha thứ?

“Thật vậy ư? Quá khen.” Giọng nói của ta bắt đầu trở nên lạnh run, có thể thấy được hàn ý sắc lạnh trong ánh mắt ta.

“Có hay không thì cũng xin mời cô nương đi theo ta một chuyến.” Lại muốn tới bắt ta, xem ra không tránh được đánh nhau rồi.

Ta không nói gì, thi triển khinh công bay ra ngoài. Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta. Hai bóng dáng trong đêm tối đuổi bắt hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Bởi vì bây giờ chúng ta đang ở rừng cây, vốn là nơi tốt nhất để đánh một trận. Lần này, hai chúng ta chẳng ai nói câu nào, cứ giằng co như vậy.

“Cuối cùng thì ngươi muốn dây dưa đến bao giờ?”

“Yên tâm, ta sẽ không khiến cô bị thương, chỉ muốn cô đi theo ta một chút.”

“Đừng hòng. Muốn ta đi theo ngươi? Ngươi không có khả năng này.” Ta nói rất kiên quyết, bởi vì ta biết hắn tuyệt đối không phải đối thủ của ta.

“Vậy thêm ta nữa thì sao?” Một người bóng đen đáp xuống cùng thiếu niên áo trắng trước mặt ta, khỏi cần nói cũng biết là ai.

Mấy ngày nay ta đã đem Cửu Thiên kiếm pháp luyện tập đến thuần thục, đối phó với bọn hắn không phải việc khó khăn gì. Trong chớp mắt, thanh Phi Nhứ đã lạnh lùng được tuốt ra.

Ta căm tức nhìn bọn hắn, nói: “Tiểu nữ sao dám không bận tâm việc Hắc Bạch Song Sát đại giá quang lâm.” Nghĩ tới lần trước bọn họ thiếu chút nữa đã giết ta đến không còn một hơi, lần này ta không thể không đòi lại. Có thù không báo thì không phải tiểu nữ nhân, ta cũng là một người mang thù rất dai.

“Ha ha, náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu ta chứ.” Một tia sáng màu lam từ trên trời giáng xuống. Trời ạ, lại thêm ai tới nữa?

“Nàng là của chúng ta.” Tên kia vĩnh viễn vẫn chỉ trưng một bản mặt thối, lạnh lùng nói.

Hắn cười đùa nói: “Chẳng lẽ hai vị cũng thấy nàng xinh đẹp nên cũng muốn cướp về làm thê thiếp sao?” Hoa Thiếu chết tiệt, đến lời nói cũng mang theo thói quen nghề nghiệp. Nhưng mà hắn vừa khen ta xinh đẹp, ha ha.

“Ngươi không nói thì chết à?” Nghĩ đến lần trước hắn mặc kệ sống chết của ta, tâm trạng ta lại bắt đầu không vui.

Người áo lam dường như không nghe thấy lời nói của ta, nói với hai người kia: “Cô nương này là vị hôn thê của tại hạ, có thể nể mặt tại hạ không?” (Lúc ấy trời tối đen, ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.)

“Cái gì? Nàng là hôn thê của ngươi?” Tần Trung Mẫn kinh ngạc hỏi.

“Này huynh đệ, ngươi không làm loạn thì khó nhịn à? Ta gả cho ai đến lượt ngươi quan tâm à?” Dưới tình thế cấp bách, ta dùng một câu với ngôn ngữ của thế kỷ 21, vô dụng, cảm giác thật không thể tả.

“Hả…” Ba người bọn họ kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên là không tin câu nói kia vốn đến từ một người tao nhã như ta nói ra.

“Hả cái gì mà hả. Chưa từng gặp mỹ nữ sao?” Ta lấy tay vân vê tóc một chút, làm ra một động tác rất kiêu ngạo, ta nghĩ ba người họ nhất định cho rằng đầu óc ta bị hỏng rồi. Người khác nhìn vào cũng nhất định cho rằng đầu óc ta bị hỏng mới trong tình huống này còn có tâm tư nói trêu chọc.

Thật ra trong lòng ta đang lên kế hoạch làm sao để chạy trốn, trước tiên phải lừa gạt bọn chúng đã rồi dùng cách gì đó mà trốn đi. Hoa Thiếu kia mặc dù thoạt nhìn như là đang giúp ta, nhưng nhìn xem trong tình huống này… người này không hổ là một con hồ ly mặt cười, có quỷ mới biết hắn có chủ ý gì. Nếu ba người bọn hắn liên thủ, ta lại chỉ có một mình, không nắm chắc phần thắng.

Chợt nghe một giọng nói vui vẻ: “Các vị đều là nhân vật nổi danh trên giang hồ, khi dễ một nữ tử không sợ bị người khác chê cười sao?” Âm thanh đến từ phái sau ta, nàng đứng đằng sau mà ta lại không biết. Cho dù ta không biết, ba người bọn họ cũng đâu phải không khí? Cô nương này rốt cuộc võ công cao đến mức nào đây hả? Nàng vừa nói vừa chạy đến bên người ta. Nàng mặc quần áo thuý sắc, thắt lưng bó rất chặt, vóc người siêu nhẹ, ta còn ngửi thấy trên người nàng mùi vị của son phấn thường ngày, hắn là một đại mỹ nhân. Chỉ là nàng đeo một đấu lạp màu đen, cảm giác chẳng tốt lành gì.

Từ lúc nàng xuất hiện, hai mắt ta cứ như bị dính vào trên người nàng, hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại, không hiểu sao không rời ra được.

Hoa Thiếu tiêu sái xoè cây quạt, cười nói: “Ha ha, cô nương, có thể bỏ đấu lạp ra cho ta xem không? Nếu như cô là một đại mỹ nhân, ta sẽ bỏ qua tiểu mỹ nhân này.” Thật là một dâm tặc có tính cách khó chịu, bất cứ lúc nào cũng không quên chú ý mỹ nữ.

“Làm càn…” Nàng bị chọc giận, thoáng cái trong tay áo bay ra hai hàng lụa đỏ, phi thẳng tới Hoa Thiếu. Đỏ cùng lam hoà một chỗ rất đẹp, làm phong cảnh trở nên không tồi.

Ba người chúng ta lại ngu ngốc nhìn nhau, ngơ ngác nhìn hai bọn họ giao chiến. Qua một trận, bóng dáng màu đỏ dần dần chậm lại. Trong lòng ta dâng lên cảm giác bất an, nàng bị thương rồi? Đợi đến khi dừng lại, ta nhìn thấy tay nàng có vệt máu, trên cổ tay có lỗ hổng. Nhìn nàng bị thương khiến tâm trí của ta không yên tâm chút nào, nhân lúc ba người chưa kịp chuẩn bị ta bèn nắm lấy tay nàng, thi triển khinh công biến mất trong bóng đêm mịt mờ. Nói đùa, khinh công của ta cùng nàng đều thuộc hàng đầu, chỉ trong chốc lát đã vứt ba tên kia rớt đâu rồi.

Có thể do bị thương, nàng dần dần không chịu nổi nữa, ta không thể làm gì hơn là dừng lại. Tay nàng vẫn chảy máu, không xong, lại đúng lúc trên người ta không mang theo thuốc. Ta liền xé một mảnh y phục, tuỳ tiện băng bó một chút cho nàng. Thở hổn hển, ta cười nói với nàng: “Cảm ơn cô nương đã cứu ta.”

“Ta chỉ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, sau này tái ngộ.” Nàng vừa nói vừa thi triển khinh công biến mất. Nàng rốt cuộc là ai? Sau lớp che mặt kia là khuôn mặt ra sao? Tại sao ta lại cảm thấy rất quen thuộc nhỉ?

Không xong rồi, ba tên phía sau thật đúng là âm hồn bất tán, mới đó mà đã theo kịp rồi, ta vừa mới nghỉ lại phải tiếp tục chạy trốn. Không xa phía trước chính là một mảnh rừng rậm, dẫn bọn họ tới nơi này là thích hợp quá rồi. Ta di chuyển hồi lâu trong rừng, quả nhiên quăng ba người bọn hắn ở xa. Nhưng ta cũng không khỏi sợ hãi, trong rừng âm u quá.

“Á…” Ta hét ầm lên, phát hiện mình đang bị một đôi tay to ôm chặt lấy, không phải là quỷ đấy chứ.

Chương sau có cảnh hot nha hihi =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net