Q1 - C19: Rơi xuống vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 19: Rơi xuống vực

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Ôi trời ạ, sao ta lại gặp phải một đám vô lương tâm thế này. Ta đã suy nhược lắm rồi mà bọn họ vẫn đem ta ra làm thí nghiệm, không chết mới là lạ ấy chứ.

Lại qua n lâu…

Ta không còn ở trên xe ngựa nữa, không phải là mang ta đi tìm thần y đấy chứ? Đều nói lão già kia xuất quỷ nhập thần, không tìm được ông ta thì ta sẽ chết trước đấy. Say xe thật là khó chịu, chuẩn bị xe tang (nguyên văn là “lượng tang tháp nạp”) cho ta  thì chết à? Ủa quên, cổ đại làm gì có thứ này, ta lại xui xẻo rồi.

“A! Khụ khụ…” Thật khó chịu, mau cứu ta, ta không muốn chết.

“Sở Sở, nàng sao vậy?” Trầm huynh à, ngươi quan tâm ta, ta hiểu, nhưng phiền ngươi đừng nắm tay ta chặt như vậy chứ, bị người khác hiểu lầm thì không tốt lắm đâu, ta gả đi không được thì ngươi chịu trách nhiệm à?

“Tỷ tỷ…” Tiểu Nhã cũng thất thanh kêu lên. Bên ngoài, tên kia thoáng cái đã ló đầu vào xem xét, tốc độ còn nhanh hơn cả phi xe ngựa.

Aiz, thật là điên mà, muốn lấy cái mạng nhỏ của ta sao. Toàn thân ta đau quá, khí huyết nghịch hành, kinh mạch nghịch chuyển, ta như muốn nổ tung ra vậy.

“Á…” Ta ói ra một ngụm máu, hộc máu thì hộc máu thôi, là máu màu đen. Máu phun ra có cái gì đó hồng hồng mà hỗn loạn, giống như tơ máu, nhưng lại không phải.

Vân Đào gắt gao ôm ta vào ngực, vuốt ve mái tóc ta, ôn nhu nói: “Sở Sở, kiên trì chịu đựng, chúng ta đã tới rất gần Hàng Châu rồi, Dương huynh nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho nàng.” Nếu bây giờ ta đã chết thì tuyệt đối sẽ không bị độc phát thế này. Không phải bị độc phát đến tim mà chết mà bị ghì chặt quá mà chết.

Chờ một chút… Dương huynh? Đừng nói hắn lại mang ta đến Dương gia bảo. Ta không muốn đến. Ta chán ghét vị phu nhân chết tiệt kia, chán ghét lão già kia, chán ghét hắn nói chuyện tám nhảm sau lưng ta. Nhưng mà ta cũng muốn gặp lại vị đại ca kia, lần trước đi mà không từ giã thật sự là rất thất lễ, vậy thuận tiện đến gặp hắn cũng được.

“Trầm đại ca, sắc mặt tỷ tỷ hình như tốt hơn rất nhiều so với hồi nãy rồi.” Tiểu Nhã đang lau mồ hôi cho ta (đương nhiên kể cả máu), liền vui mừng hét rầm lên.

Hắn vừa nghe lời này, lập tức bắt lấy cổ tay ta xem một chút rồi nói một câu: “Thật kỳ lạ.”

“Trầm đại ca, sao vậy?”

“Tiểu Nhã, ngươi đưa khăn tay cho ta." Sắc mặt Vân Đào tốt lên rất nhiều.

Hắn bắt mạch cho ta, rồi đứng lên nhìn kỹ lại, rồi lại lấy mũi ngửi ngửi. Tiểu Nhã ngoẹo đầu nhìn động tác kỳ quái của hắn. Đừng bảo với ta hắn cũng tinh thông y lý. Thật ra như vậy cũng không kỳ lạ, trên giang hồ không tránh khỏi bị thương, trừ cái loại gà mù (nguyên văn "thái điểu") như ta ra thì ai cũng hiểu chút y thuật để tự sơ cứu.

“Ta chỉ biết nàng sẽ không chết được.” Nét mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.

Ta sẽ không chết, đương nhiên phải vui rồi, chỉ là sao hắn lại áp đầu ta vào ngực hắn, đỉnh đầu còn chạm vào cằm hắn, thật là ăn quá ngon mà. (Thật ra ta đã bị hắn chiếm tiện nghi n lần rồi.)

Chắc thêm lần nữa cũng không sao đâu 😁😁

Xe ngựa đột nhiên gấp rút dừng lại. Tới Hàng Châu rồi? Gần vậy sao? Chợt nghe Trầm Vân Đào nói: “Vị bằng hữu bên ngoài, ta không muốn giết người, biết điều thì mau cút ngay đi.” Hắn nói rất bình tĩnh, không mang theo một tia tâm tình nhưng lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run. Hoá ra người này có khí phách như vậy, chẳng trách hắn lại có thể đùa nghịch giang hồ như vậy.

“Ha ha, biết điều thì để Thuỷ nha đầu lại, ta còn có thể suy nghĩ đến việc tha cho mạng chó của các ngươi.” Muốn tóm lại quá, nếu ta không bị thương thì đã đem bọn chúng đánh không chết cũng hồ đồ rồi, kể cả có quỳ xuống đất cầu xin cũng không tha.

Những người áo đen bịt mặt bên ngoài đã bị đẩy ngã một đám lớn, khỏi cần thắc mắc cũng biết là kiệt tác của Đào huynh đệ.

Vân Đào nhẹ nhàng buông ta, nói với Tiểu Nhã: “Chăm sóc nàng ấy cẩn thận.” Trong phút chốc hắn đã động thủ với đám ngoài kia rồi.

Võ công của dâm tặc kia thật tinh diệu, chẳng cần binh khí, hắn trực tiếp dùng tay không đã nhanh chóng hạ được mấy chục người rồi. Chiêu thức của hắn linh hoạt, biến hoá khôn lường, trong mạnh mẽ không mất đi ôn nhu, hơn nữa áo trắng của hắn còn bay bay, thật đúng là kỳ cảnh nhân gian.

Đáng tiếc ta lại đang hôn mê, không thấy được, thật không công bằng, quá tiện nghi cho Tiểu Nhã rồi. Thế nhưng ta lại phát hiện ánh mắt nàng vẫn một mực dkĩ theo trên người Đào Lương, không quan tâm đến đại soái ca. Trừ phi… Ha ha, ta lại có thể làm người mai mối rồi.

“Ha ha, đạo tặc Vân Đào quả nhiên lợi hại.”

“Phong Vũ lâu đúng là danh bất hư truyền.” Trên triền núi, hai đại soái ca đang giằng co, một trắng một lam theo gió núi mà tung bay. Cuộc luận võ kinh thiên động địa, mạnh như vũ bão, trông hết sức căng thẳng, nhưng hai người họ thì có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Đệ nhất sát thủ Giang Nam Hoa Thiếu VS đệ nhất đạo tặc Trầm Vân Đào: sắp khai chiến.

Nếu như bị lũ chó săn của Phong Vũ lâu (kể cả khách điếm võ lâm) tìm đến, nhất định sẽ trở thành đầu đề trong chốn võ lâm. Bọn hắn còn chưa biết được có ta – võ lâm đệ nhất mỹ nhân – đang đứng tại trận theo dõi cuộc chiến. (Mặc dù ta đang hôn mê, nhưng chính xác thì vẫn đang ở đây.). Nếu thế khẳng định đây sẽ trở thành việc trọng đại trăm năm khó gặp trong chốn võ lâm.

N năm sau, Giang Nam vẫn lưu truyền truyền thuyết: Nhiều năm trước, đồng chí XX và đồng chí XX vì tranh đoạt võ lâm đệ nhất mỹ nhân XX mà luận võ tại địa phương XX. Ngay lúc đó, tình hình căng thẳng đến nỗi có thể nói là chưa ai từng trải qua, mãi lâu sau cũng chẳng có ai tới. Nhân mã Giang Nam cũng đến mà chỉ đứng ngoài xem cuộc chiến, còn có minh chủ võ lâm XX tự mình làm bình phán… vân vân.

Người cổ đại đúng là nhàm chán, có lẽ bởi vì không có công cụ tiêu khiển nào nên vô duyên vô cớ yêu thích trò tiêu khiển này.

Ta suy nghĩ một lúc, bọn họ đã đánh tới. Bọn họ thừa lúc mà sử dụng Thiên Hỗn Ma Ám, Đào Lương thấy vậy liền như si như say (cao chiêu khó tránh, người xem tập võ sẽ không ngốc một cách kỳ quái như vậy, nếu như ta không bất tỉnh, không chừng ta cũng sẽ…), một kẻ hèn mọn đã lặng lẽ đến gần phía ta.

“Á…” Tiểu Nhã kêu to.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía bên này, cũng dừng lại không đánh nhau nữa. Tên kia, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, lại hung hăng đâm con ngựa đáng thương của ta một đao. Ngay lập tức, nó lồng lên như điên, aiz, điên chết ta rồi. Tiểu Nhã sợ hãi kêu to lên, ba tên kia cũng đuổi theo. Vân Đào là kẻ đuổi theo liều mạng nhất (nói không chừng là khinh công của hắn tốt nhất). Mắt thấy hắn sẽ đuổi tới, xe ngựa đã tới vách núi bên cạnh rồi. Ta muốn kêu lớn, muốn khóc lớn, nhưng kêu không được, cũng không khóc được.

Ta cảm giác chính mình như đang bay, phiêu phiêu giữa trời. Đương nhiên không phải là bay, là ta đang rơi dần xuống vực.

“Sở Sở…” Tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên theo ta, một đôi bàn tay to hữu lực kéo ta lại, gắt gao ôm ta vào trong ngực. Vân Đào thật khờ, ta đáng giá để hắn chết theo ư? Giờ khắc này thật hạnh phúc, cho dù chết đi cũng đáng, một giọt nước mắt rỉ ra từ khoé mắt ta…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net