Q1 - C2: Tỷ tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 2: Tỷ tỷ

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Ta hiện tại không máy tính, không TV, không MP3, ở nhà ngây ngốc một ngày sẽ khiến ta mốc meo đi mất, không còn cách nào khác, chẳng thể làm gì hơn là kéo Tiểu Ngọc ra ngoài đi dạo một chút.

Thành Dương Châu quả nhiên phồn hoa, người đến người đi rộn ràng nhộn nhịp. Có đủ loại vật phẩm, đủ loại kiểu dáng khiến ta mãn nhãn, mắt cũng dáo dác tìm kiếm.

Tiện tay, ta cầm lấy một chiếc trâm mà không nghĩ đến còn có một đôi tay khác cũng nắm lấy nó. Ta quay đầu nhìn, hoá ra cũng là một mỹ nữ, tại sao ở niên đại này mỹ nữ lại có ở khắp mọi nơi vậy hả? Mặt nàng phấn hồng, mắt phượng, môi nhỏ, một thân lục sa y phục, tóm lại đúng là không nhìn ra sự đắc ý.

"Cô nương cũng thích trâm này sao?" Cả hai ta cùng đồng thanh lên tiếng.

Ta nhìn nàng khẽ cười nói: "Cô nương nếu thích, thì để lại cho cô đi."

"Quân tử không tranh đoạt với người ngoài, không như vậy sao dạy người khác tốt được." Nàng cũng nhìn ta cười nói quyến rũ. Cái gì quân tử với chẳng không quân tử, chúng ta đều là tiểu nữ nhân mà. Lòng nghĩ vậy mà miệng chẳng vậy, nói ra chẳng phải để người ta chê cười Thượng Quan gia ta không có gia giáo hay sao.

"Hai vị cô nương, xin đừng cãi cọ. Ta có hai cây trâm giống nhau như đúc, các vị mỗi người lấy một cây nhé." Cô gái bán trâm nói, lục y mỹ nữ cầm lấy cây trâm, tươi cười vui vẻ với ta rồi biến mất trong đám người.

Ta thật sự đã mua sắm điên cuồng, mới thoáng cái đã mua được một đống đồ lớn, khiến Tiểu Ngọc chẳng khác gì cái giá treo đồ. Ta thấy nàng thật sự rất mệt, chẳng thể làm gì khác hơn là cầm giúp nàng. Vừa nhìn qua khiến ta sốc ngay lập tức, tuỳ tiện mua mười tám tấm khăn lụa, mười một cây trâm. Chẳng trách lại khiến nàng như vậy, ta cũng làm giá treo đồ như nàng được rồi. Ta quyết định mời nàng một bữa cơm ngon, coi như để bồi thường.

Tửu quán nhan nhản bên trong thành Dương Châu, nhưng khiến ta chú ý đến cũng không nhiều lắm, hại ta từ phía tây thành chạy đến phía nam thành mới tìm được một nhà vừa ý.

Phong Mãn lâu, tên thật sự rất hay, thức ăn cũng rất được, ta rất muốn lấp đầy cái bụng, ăn hết năm mâm. Ta phát hiện mình đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chẳng lẽ mọi người đang ngồi đều ngạc nhiên vì ta xinh đẹp kinh diễm như vậy?

Ta nghe có người đang nghị luận: "Cô nương đó thật không có giáo dục, một nữ hài tử lại đi ăn uống như thế ở chốn đông người."

"Đúng vậy, nàng hẳn là một tiểu thư khuê tú, cô nương thô tục như vậy ai dám muốn? Sau này sợ là không gả nổi ra ngoài." Có người phụ hoạ nói.

Đến chết mất, ta đói đến bất tỉnh lâu rồi, bày ra bộ dáng ăn uống của người thế kỷ 21. Miệng lưỡi người cổ đại thật sự quá lợi hại, ta ăn đồ ăn của ta liên quan gì đến bọn họ mà chỉ chỉ trỏ trỏ, ta khuynh thành khuynh quốc như thế này lại dám nói ta gả không được, nếu đây mà là thế kỷ 21 ta đã đánh chết các ngươi rồi.

Ta khẽ nói với Tiểu Ngọc: "Ta muốn đi mua son bột nước, chúng ta đi thôi." Thật ra ngu ngốc cũng biết là ta muốn lỉnh đi, chẳng qua là tìm lý do thôi. Ta phải biến nhanh lên, nếu không sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống đến tức chết mất, ăn uống khác mọi người khiến cho ta trở nên khó coi trong mắt bọn họ.

Ta thật sự không đành lòng hành hạ Tiểu Ngọc, gọi một tiểu nhị đem đồ gói lại cho ta đem về.

"Tỷ tỷ, thương xót ta, cho ta xin chút đồ ăn, ta sắp chết đói rồi." Một thằng bé ăn mày ôm lấy chân ta cầu khẩn. Ta mới bước ra cửa đã bị hắn ôm lấy, hôm này là cái ngày gì thế này. Ta cẩn thận đánh giá đứa ăn mày, khoảng 15, 16 tuổi, quần áo tả tơi, tóc tai rối bù xù, toàn thân bẩn thỉu nhưng cũng khá tuấn tú.

Ta định bảo Tiểu Ngọc cho nó chút bạc vụn thì tiểu nhị tươi cười bảo: "Tiểu thư, thứ lỗi cho tiểu quán của ta phục vụ chưa được chu toàn, để bọn ăn mày làm ô uế quần áo người." Vừa nói, hắn vừa đấm đá đứa ăn mày một cách hung tợn: "Còn chưa cút đi, nếu sau này còn dám quay lại cẩn thận ta lột da ngươi."

Ta thật sự nhìn không nổi, quay đầu, lạnh giọng nói với tiểu nhị: "Chuẩn bị cho nó chút thức ăn, tính vào tiền của ta."

Hắn khó khăn nói: "Tiểu thư, như vậy không tốt lắm đâu, cho hắn đi vào sẽ hù doạ khách nhân của ta."

Ta ghét nhất mấy tên cẩu nô tài tiểu nhân khinh bỉ người kém thế. "Ngươi còn dài dòng cái gì? Chuẩn bị cho hắn một gian phòng, còn sợ ta thiếu tiền không trả sao?"

Tiểu Ngọc mặt sùng bái, nói với ta: "Tiểu thư, người thật là lợi hại, trước kia người cũng không hào phóng như vậy đâu." Nói nhảm, tiểu thư ngươi đã không còn là Sở Sở như cũ rồi, ta vốn nổi danh là tiểu hạt tiêu, dám trêu ta, hừ, đợi xem.

"Tiểu thư, người sao thế? Cái gì khiến người không vui vậy? Người cũng đừng tức giận, đây đều là lão gia cho chế tác vì người mà." Tiểu Ngọc chớp mắt hỏi ta.

Mấy ngày nay ta cảm thấy vô cùng phiền, muốn đàn vài khúc dễ nghe nhưng lại không đàn được, đàn lung tung vài cái rồi lại làm đứt dây đàn. Không phiền mới là lạ, sau hôm ra ngoài đi dạo, mỗi ngày ta đều ở trong phòng buồn bực mãi, không đánh đánh thì lại ngẩn người. Tại sao các đồng chí khác xuyên không đều giống như cá gặp nước, với ta sao lại vô cùng thê thảm vậy?

Tiểu Ngọc thấy ta không nói lời nào lại cười hì hì nói tiếp: "Hôm nay chính là lễ Trung thu, chúng ta đi xem hội (nguyên văn là "sai mê") được không, tiểu thư tú ngoại tuệ trung, không chừng còn có thể gặp được một công tử nào đó."

Nha đầu kia sẽ không dối ta, hôm nay là Trung thu sao? Nhớ trước kia, vào Trung thu, người một nhà chúng ta sẽ vui vẻ quây quần lại ngồi ngắm trăng, ăn bánh Trung thu, vô cùng hạnh phúc. Không nghĩ tới Trung thu năm nay lại thê lương như vậy.

"Được rồi, muội chờ ta thay y phục một chút. Nha đầu quỷ quái này, trái tim muội hẳn đã sớm bay đến bên ngoài mất rồi, không đi không được." Ta thân mật lấy tay gõ nhẹ vào đầu nàng.

"Hằng Nga hạ phàm" - đề một hoa danh - Nguyệt Quý

"Trung thu cúc khai" - đề một thành ngữ - Hoa hảo trăng tròn

"Trung thu độ trăng mật" - đề một thành ngữ - Hoa hảo trăng tròn

"Gió nhẹ thổi trong đêm Trung thu" - đề một câu bốn chữ thường dùng - Minh nguyệt thanh phong (trăng thanh gió mát)

Đoán đố đèn không khó chút nào, ta một lúc đoán được rất nhiều, đại thẩm bán đèn cười ha hả mà nói với ta: "Cô nương thông minh trời phú, vật này xin tặng cho người." Vừa nói, bà vừa sai người lấy một thứ rất đặc biệt không biết ở đâu ra rồi giao cho ta. Vật này so với bất cứ thứ gì đều đẹp hơn, so với bất cứ ánh sáng nào đều rực rỡ hơn. Ta sao lại trắng trợn nhận không mà không biết xấu hổ, bèn bảo Tiểu Ngọc đưa cho bà chút bạc vụn.

Phía trên cũng còn một câu đố: "Cử đầu vọng minh nguyệt (đề một trung dược danh)". Ta nghĩ một chút rồi thốt ra: "Cố hương." Không nghĩ tới lại có một giọng nói đồng thời nói ra cùng lúc, ta quay đầu nhìn, đúng là mỹ nữ áo xanh vài ngày trước. Nàng nhìn ta cười cười, phiêu dật tự nhiên giống như tiên tử.

"Đại ca, huynh xem, tiểu nữ nhà ai trông tốt như vậy?"

"Đúng vậy, nếu bắt nàng, khẳng định bán được giá cao." Tên thủ lĩnh nhìn ta mà nghị luận. Trời ạ, bọn họ không phải đang nói ta chứ?

Quả nhiên, bọn họ đã đến gần ta rồi, giơ tay ngăn cản trước mặt ta, tên thủ lĩnh tươi cười vuốt mặt ta, nói: "Tiểu cô nương, cùng đại gia chơi đùa nào." Hắn vừa nói vừa định sờ mặt ta.

Ta ngất, đây không phải tình tiết thường thấy trên TV sao, sao lại xảy ra trên người ta thế này, xem ra cái niên đại này chẳng có gì đặc biệt. Nhưng trên TV khi mỹ nữ gặp phải tình huống như vậy đều có một anh hùng tuấn lãng đến cứu mỹ nhân mà, ai tới cứu ta đi, ta bị TV lừa gạt rồi.

"Dừng tay." Thật sự có người đến cứu ta, sẽ là ai đây, ta nghe tiếng nói có phần quen tai.

Hả, hoá ra lại là mỹ nữ kia, nhanh như vậy sao.

"Ta tưởng ai, hoá ra cũng là một tiểu cô nương. Các huynh đệ, hôm nay diễm phúc không cạn đâu." Bọn chúng nói chuyện thật vui vẻ. Đúng vậy, nàng cũng là một nữ nhân, cứu ta thế nào, không để mình bị kéo vào thì đã tốt rồi.

"Lớn mật, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" Một người trẻ tuổi nhân đạo nói. Vị đại ca này trông thật anh tuấn, cao lớn uy vũ, nhìn trang phục chắc là một quan sai. Mấy tên vô lại vừa thấy quan phủ tới đã vội chuồn mất.

Ta không thể không nghi ngờ về thân phận của mỹ nữ kia, chẳng lẽ nàng vốn là tiểu thư trân quý của quan gia? Hay là tiểu thiếp? ...

Không ngờ vị đại ca uy vũ kia lại nói với ta: "Sở Sở, muội không sao chứ?"

"Chúng ta quen nhau sao?" Ta thốt ra.

Tiểu Ngọc vội vàng nói: "Tiểu thư, huynh ấy là đồ đệ của lão gia, sư huynh của người, Vương Húc Tráng." Thì ra tên cũng có phách lực như thế, chẳng trách lại cường tráng như vậy, ta thuận miệng ồ lên một tiếng. Lại nghe Tiểu Ngọc nói: "Tiểu thư bị mất trí nhớ rồi." Nhìn hắn giật mình, suýt nữa rớt cả cằm, ta sém chút nữa đã không nhịn được bật cười.

Ta nhìn đến mỹ nữ bị chúng ta bỏ quên ở bên cạnh, cảm thấy không yên tâm, nói với nàng: "Tạ ơn cô nương, nếu cô nương không chê, tiện thể hãy theo Sở Sở đi dạo một chút nhé!" Dù sao ta cũng không có bạn bè ở nơi này, nếu ta cùng nàng có duyên, chi bằng làm bạn bè cũng không tệ.

Mỹ nữ quả nhiên đồng ý, có lẽ chúng ta thật sự có duyên, trò chuyện rất hợp ý, chỉ chốc lát sau đã xưng hô tỷ muội. Thì ra nàng vốn là cô nương đầu bảng của Tuý Phong lâu trên sông Tần Hoài, tất nhiên là bán nghệ không bán thân, tên là Ngọc Phù Dung, là một trong tam đại danh kỹ Tần Hoài. Lần này tri phủ Dương Châu vì muốn nịnh nọt an ủi tướng quân, đem vàng bạc (nguyên văn là "hoa trọng kim") mời nàng từ Tần Hoài đến. Ngọc Phù Dung, nghe qua liền biết chỉ là hoa danh, nếu nàng không nói tên thật cho ta ta cũng không muốn biết, cho nên ta không mạo muội hỏi. Ta thấy nàng vốn dĩ đã giống như phù dung.

"Muội muội có xem thường xuất thân của ta không?" Nàng lạnh giọng hỏi một câu, trong lời nói mang theo nỗi buồn thản nhiên.

Ta mỉm cười bảo: "Tỷ tỷ sao lại nói vậy, muội sao lại xem thường tỷ được, chốn phong trần cũng có kỳ nữ, theo ta, tỷ tỷ chính là một người như vậy. Nếu tỷ tỷ không chê, có thể kết bái kim lan tỷ muội với ta."

Trên đời không có cô gái nào nguyện ý làm kỹ nữ, đều do thời thế bắt buộc. Trong chốn phong trần thật sự cũng có kỳ nữ, ta chỉ là một phần nhỏ trong vô số người sùng bái tam đại danh kỹ Tần Hoài, sao có thể xem thường nàng được. Ta và nàng ba lần gặp nhau, đều có duyên, kết làm tỷ muội thì là tốt nhất.

Nàng thoáng giật mình, nói: "Muội muội cao quý, lại là thiên kim tiểu thư. Kết bái với ta thật uỷ khuất cho muội rồi, để ta theo muội là được."

Ta từng nghĩ về những danh kỹ, không ngờ hôm nay lại kết thành tỷ muội với nàng, có lẽ hết thảy đều là ý trời.

Vương Húc Tráng trở lại Phong Vân trang liền xông vào phòng của ta, đúng lúc đó ta đang ngủ ghé trên bàn, khoé miệng chảy nước miếng.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Sư muội?"

"Ngươi làm gì, cút ngay!" Ta còn đang say giấc mộng.

"Sư muội, mau tỉnh lại."

Ta đang nằm mơ bỗng dưng bị cắt ngang, từ ghế nhảy dựng lên, tay chân dẹp loạn: "Nhìn lại mình xem, bằng ngươi mà cũng dám bắt ta sao?"

Hắn xoa xoa cái mũi bị ta đấm một cái, vẻ mặt đau khổ, nói: "Sư muội, muội làm gì thế hả?"

Ta phản ứng ngay lập tức, cười đùa: "Sư huynh hả, huynh tìm muội làm gì?"

"Phù Dung tỷ tỷ của muội muốn muội đến nha môn gặp nàng lúc rảnh rỗi."

"Đã biết, sao huynh lại chạy đi làm nha dịch thế kia?"

"Ai bảo ta là nha dịch?" Vẻ mặt hắn buồn bực.

"Huynh mặc quần áo nha dịch mà."

Hắn giải thích: "Nam Kinh có thổ phỉ hoành hành, sư phụ phái ta đến xem xét, trên đường gặp Phù Dung cô nương bị thổ phỉ bao vây, liền hộ tống nàng trở về. Quần áo nha dịch là phương tiện hành xử. Ta phát hiện muội mất trí nhớ sau biến thành ngu mất rồi."

Đúng lúc có nha hoàn đem điểm tâm vào, ta cầm lấy một khối nhét vào miệng hắn, nói: "Ăn điểm tâm của huynh đi này."

"Hắt xì... Muội cho ta ăn cái gì thế hả?"

"Không nhìn ra sao? Bánh hoa quế." Hắn vội nhổ điểm tâm trong miệng ra "Ta vừa ngửi thấy mùi bánh hoa quế liền hắt xì, muội... hắt xì...!"

"Này, huynh phun hết nước miếng lên điểm tâm rồi... Muội giết huynh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net