Q1 - C32: Tây Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 32: Tây Hồ

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Chờ ta lề mề sửa soạn xong thì đã qua giờ Ngọ, mặt trời ấm áp đã sáng tỏ mười dặm đường. Năm nay mùa xuân tới sớm một cách đặc biệt, hoa đào chưa nở nhiều lắm nhưng vẫn có vài cánh hoa bay bay lả tả. Gió xuân hây hây thổi khiến nhành liễu mềm mại phất phơ. Đào hồng liễu lục, lại thêm trời xanh biếc khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái vô cùng. Nhẹ nhàng hít một hơi, dường như có mùi thơm thoang thoảng trong gió khiến ta không khỏi nghĩ đến đoạn thơ:

Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ

Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi (*)

Hoa Thiếu đi trước ta, nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt (thật ra không nóng chút nào, chỉ là hắn thích ra vẻ lãnh khốc thôi), thưởng thức ánh núi sắc hồ, tiện thể cũng ngắm vài người mỹ nữ đi ngang qua. Có hai mỹ nữ vóc dáng thon thả, khuôn mặt đẹp đẽ tủm tỉm cười lúc đi qua chúng ta. Hoa Thiếu cười xấu xa với họ, khiến các nàng sợ hãi đến chạy mất. Ta lấy cánh tay chọc chọc vào người hắn, cười nói: "Ở trước mặt ta còn dám mơ tưởng làm chuyện xấu."

Hắn cười, phất phất cây quạt, tự hào nói: "Hoa mỗ ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu thẳng thắn, võ công cao cường, không biết có bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ, cần gì làm chuyện xấu."

Ta khinh thường nói: "Ngươi như thế không hù chết người ta đã là tốt lắm rồi. Còn không biết xấu hổ mà tự đề cao mình, ngươi không biết ngượng hả?"

"Cô nương, tốt xấu gì tại hạ cũng là đệ nhất mỹ nam Giang Nam, phải cho ta chút mặt mũi chứ."

Ta liếc hắn một cái, giả vờ ra vẻ khó xử nói: "Ta cũng rất muốn để lại mặt mũi cho ngươi, nhưng thật sự là ngươi... không có mặt mũi."

"Đừng đả kích ta như vậy chứ." Mặt hắn trông rất khổ khiến ta phải cười trộm.

"Chỉ đùa một chút mà thôi. Đoạn Kiều ở chỗ nào? Mang ta đi ngắm một chút được không?" Ta vẫn luôn cảm động sâu sắc về tình yêu của Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, đã đến Tây Hồ, làm sao lại không đến Đoạn Kiều cho được.

"Không phải chỉ là cây cầu để đi thôi sao, có gì đẹp mắt đâu."

"Ngươi bớt nói nhảm, mau đi thôi."

Ta đứng ở đầu cầu, yên lặng mà mỉm cười. Đưa mắt nhìn lại, ý xuân thoáng nét buồn, hồ quang sơn sắc, đẹp đến không sao tả xiết. Gió nhẹ nhàng thổi qua mặt ta, khiến vài sợi tóc tơ rối loạn, quần áo màu tím nhạt cũng bay bay.

Sau một hồi ngây ngẩn ta đã lấy lại vẻ tươi cười trên mặt. Tại một phía khác của cây cầu, một bóng trắng u buồn đang ngơ ngác nhìn ta chăm chú. Bốn mắt giao nhau, trong ánh mắt ta có chất lỏng trong suốt đang dần hình thành. Ta dùng sức bóp chặt ngón tay, ngăn cho nước mắt rơi xuống. Chúng ta cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn đối phương, ba phút đồng hồ trôi qua, đối với ta lại trở nên lâu tựa ba năm vậy.

"Muội muội." Theo tiếng gọi thâm tình, Phù Dung xuất hiện trước mắt ta, đi theo nàng còn có mặt hai người khác.

Ta quay đầu, cười lạnh lẽo, nói: "Không ngờ lại đụng phải các ngươi ở chỗ này."

Dương Thành trìu mến trách nói: "Ngươi cái nha đầu này, không nói lời nào đã đi rồi, hại chúng ta phải lo lắng."

Ta hé ra một nụ cười hàm ý xin lỗi, nói: "Tỷ tỷ, Dương đại ca, lần sau muội sẽ không như vậy nữa." Ta thấy Vân Sương đứng một bên không dám nhìn ta. Trong lòng ta cười lạnh nhưng trên mặt lại tươi như hoá, ta đi qua thân mật kéo tay nàng mà nói: "Vân Sương sao không để ý đến tỷ tỷ vậy?"

"Ta..." Nàng nói ấp a ấp úng đến nỗi đầu sắp rút lại vào trong cổ rồi.

"Muội muội, muội đi một mình sao? Vậy nhân tiện đi dạo cùng chúng ta đi." Dường như Phù Dung nhìn ra vấn đề, dùng giọng nói vui vẻ đánh vỡ sự ngượng ngùng.

Ta cười đến quyến rũ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ, các ngươi vai sánh vai bên nhau, ta không định làm kẻ sát phong cảnh." Đầu Vân Sương vùi xuống ngày càng thấp, Dương Thành và Phù Dung hai mặt nhìn nhau, một người khác lại trưng ra sắc mặt khó coi tới cực điểm.

"Phù Dung cô nương, không ngờ chúng ta lại gặp lại." Cái tên Hoa Thiếu không phải đã đi uống rượu rồi sao? Tại sao vừa mới đi đã về? Lại còn về không đúng lúc nữa.

Ta thân mật vòng qua tay hắn, cười nói: "Tỷ tỷ, vị này chính là phu quân của ta."

Tất cả mọi người trong hiện trường đều ngây dại, kể cả Hoa Thiếu. Ta lấy tay kia giật giật sau lưng áo hắn, đương nhiên hắn không ngu, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ của ta, bèn chắp tay nói: "Hoá ra các vị đều là người quen của phu nhân ta, thất lễ thất lễ."

Phù Dung là người phản ánh tự nhiên nhất, cười nói: "Phía trước cách đây không xa có một quán trà, chúng ta hãy đến đó ngồi nói chuyện đi." Đề nghị tốt như vậy, đương nhiên là ta không có ý kiến.

Dọc đường đi, ta cố ý làm ra dáng vẻ vô cùng thân mật với Hoa Thiếu. Mặt Trầm Vân Đào so với đáy nồi đã đen còn đen hơn, hắn càng tức giận ta càng cười đến vui vẻ.

Nhìn bàn điểm tâm tinh xảo, ta thật muốn trực tiếp nhét hết chúng vào bụng. Nhưng vì trả thù, ta phải giả vờ nhu thuận. Ta cắn một miếng bánh hoa quế, cố ý ho nhẹ hai tiếng, dưới chân hung hăng giẫm Hoa Thiếu một cái. Hắn lập tức hiểu ý, rót một ly trà cho ta, nói: "Phu nhân, ăn cẩn thận không nghẹn." Ta nở nụ cười rất ngọt coi như là báo đáp cho hắn.

"Cô nương, đây là hồng đậu tương tư của người." Tiểu nhị đưa lên một chén canh đường. Từ nhỏ ta đã nổi danh là ăn như hổ báo, cho nên trong viện ai có mắt cũng đều nhìn ta.

Ta ăn một miếng, rồi lại hé miệng cười: "Tỷ tỷ, tỷ đừng ghen nha, hồng đậu tương tư này chỉ có thể ăn cùng người mình yêu mến thôi."

Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, ta đưa một muỗng đến miệng Hoa Thiếu. Ta thấy hắn bày ra vẻ mặt khó khăn thì hung hăng đá hắn một cước. Dưới sự uy hiếp và bắt buộc của ta, cuối cùng hắn cũng há miệng. Lại không đề phòng bị người khác cướp mất, khi ta kịp phản ứng lại, đã bị ăn. Trong lòng ta nở hoa, chiêu này có tác dụng. Ta cười nói: "Hoá ra Trầm đại hiệp thích ăn nước miếng của ta. Ta thì không sao, chỉ sợ... Vân Sương của người mất hứng."

Nhìn qua, bộ dạng Trầm Vân Đào rất khổ sở, hắn dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn ta. Dưới loại tình huống này, còn ai dám mở miệng. Ta cười với hắn, cười đến yêu mị. Hôm nay, bên trong ta mặc một cái áo nhỏ thấp ngực màu trắng, bên ngoài là y phục bằng lụa màu tím mỏng manh, phía dưới là một cái váy màu tím nhạt. Trên mặt ta trát không kém một cân phấn, mí mắt tô son hồng hồng, trông rất đẹp đẽ. (Không nhận ra rằng người ngoài nhìn thấy ta sẽ thấy một kỹ nữ đúng chuẩn.) Khuôn mặt yêu mị, trang phục yêu mị, lại nụ cười yêu mị, đúng là hồ ly tinh điển hình.

Ta lớn tiếng nói: "Chủ quán, cho mười bát hồng đậu tương tư, mười bàn bỉ dực song phi." Nhìn điệu bộ của ta đi, cuối cùng cũng muốn chơi đùa với hắn rồi. Lừa gạt tình cảm của ta, cứ thử xem! Hắn cho là ta sẽ khóc sao? Tưởng rằng không có hắn ta sẽ chết sao? Ta muốn cho hắn biết, không có hắn, ta vẫn chơi đùa náo loạn vui vẻ như thường.

Lúc này, Hoa Thiếu đứng lên bên cạnh ta, sao vậy? Ta thấy điệu bộ hắn không ổn, định chuồn mất sao? Ta thu hồi nụ cười xinh đẹp, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Dường như hắn cố tình không thấy, quăng một ánh mắt cho Trầm Vân Đào, hai người nhìn ta với ánh mắt ác độc rồi lần lượt đi ra ngoài.

Tiểu nhị đã tiến vào từ lúc nào, tươi cười nói: "Xin lỗi cô nương, tiểu điếm không có chủ quán bán điểm tâm." Thật là ngu ngốc, không phải ngươi chính là người bán hàng à? Ta không nhịn được nữa, phất tay bảo hắn lui ra ngoài.

Phù Dung nhíu mày hỏi: "Muội muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Thành bày ra dáng vẻ đại ca, nói với ta: "Muội muội, có phải tiểu tử kia khi dễ muội không? Nói cho ta, ta tuyệt đối không tha cho hắn."

Ta lạnh nhạt cười nói: "Tỷ tỷ, Dương đại ca, hai người không cần lo lắng cho ta." Tận lực nói trái lương tâm, tất nhiên là ta sẽ không tốt đến thế này.

Phù Dung nói: "Muội thân là nữ nhân lại một mình bên ngoài, ta thật sự lo lắng, không bằng trước tiên muội đến Dương gia bảo ở tạm vài ngày?"

"Ta..."

"Linh Lung, ngày mốt chính là đại thọ 50 của Dương bá phụ, mấy ngày nay sẽ có nhiều nhân sĩ võ lâm lũ lượt kéo về Hàng Châu. Ngư long hỗn tạp, ta sợ muội xảy ra chuyện." Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ Linh Lung, tựa như muốn nói cho ta nàng biết cái gì. Mặc dù chưa bao giờ nàng nhắc tới Thượng Quan gia diệt môn nhưng ta chắc chắn nhất định nàng biết. Ngay cả lời an ủi ta nàng cũng chưa từng nói nữa là cái gì tỷ muội tốt. Nhưng vừa nghĩ đến khôn khéo của nàng, ta bỗng cảm giác được sự việc có chút kỳ lạ.

"Bạn trai của ta phải làm sao bây giờ?"

Phù Dung nói: "Bạn trai? Chủ quán? Muội muội, muội nói cái gì sao ta nghe không hiểu?"

"À, bạn trai chính là..."

"Nếu như nàng nói bạn trai ở đây là Hoa Thiếu thì cũng không cần chờ nữa đâu, hắn đã rời đi rồi, hãy để ta chăm sóc cho nàng tử tế. Hắn bảo ta chuyển lời cho nàng, những chuyện khác nàng không cần lo lắng, chỉ cần theo giúp Phù Dung cô nương là được." Trầm Vân Đào đi vào, cắt đứt lời ta nói. Hoa Thiếu chết tiệt, lại dám bán đứng ta một lần, chính là đầu phục vào hàng ngũ kẻ địch của ta.

(*): Bài thơ "Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ" – "Uống rượu ở Tây Hồ lúc trời tạnh sau mưa" của Tô Thức (Tô Đông Pha)

Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ

Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi

Dịch thơ: Bản dịch của Nam Trân:

Dưới nắng long lanh màu nước biếc

Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi

Tây hồ khá sánh cùng Tây Tử

Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net