Q1 - C35: Thọ yến (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ nhất: Khoái ý giang hồ
Chương 35: Thọ yến (thượng)

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Dương gia quả không hổ là Dương gia, chỉ một cái sinh nhật thôi mà cũng tổ chức náo nhiệt như vậy. Chính giữa sảnh lớn, một người đang dán chữ Thọ thật to và khí phách, xung quanh có nhiều người đang sắp xếp những lồng đèn màu đỏ, nha hoàn gia nô bận rộn không ngừng, người người chật ních với muôn hình muôn vẻ. Phù Dung mặc trang phục rõ ràng mà tươi đẹp, lại lộ ra vẻ cao quý bất phàm, đang cùng Dương Thành bắt chuyện với khách khứa. Nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, trong lòng ta trào lên một tư vị không ổn. Người trong giang hồ, chính ta phân biệt làm sao rõ ràng cho được, bọn họ có thể thật sự chung sống với nhau sao? Cho dù Dương Tĩnh Nam không ngại, khó khẳng định rằng người khác sẽ không phản đối.

Bọn họ phát hiện ra ta, Phù Dung ngoắc ngoắc ta, gọi: "Muội muội, lại đây."

Ta đi đến, cười nói: "Tỷ tỷ, còn chưa qua cửa mà tâm đã đặt ở nhà người ta rồi, cái này khiến muội muội ta ghen tỵ quá nha."

Dương Thành cười nói với Phù Dung: "Các nàng hãy tìm chỗ mà ngồi xuống trước đi, nếu không muội muội bảo bối của muội lại ghen tỵ bây giờ."

"Đường cô nương, Thuỷ cô nương của núi Phượng Hoàng đến, Lý cô nương của khách điếm võ lâm đến." Theo tiếng hét chói tai của quản gia, ánh mắt mọi người đều hướng tới. Thuỷ Linh Lung, nữ ma đầu giết người không chớp mắt trong truyền thuyết kia, cuối cùng cũng lộ diện rồi. Dương Thành cùng Phù Dung khó hiểu liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng đem ánh mắt nhìn tới ba người kia.

Dưới sự chú ý của mọi người, ba nữ tử lạnh lùng mà xinh đẹp đi tới. Gương mặt đi trước kia, một thân áo trắng khinh đời, trang phục giống ta ở núi Phượng Hoàng ngày đó như đúc, không phải Đường tỷ tỷ thì là ai. Đi theo sau nàng là Tiểu Uyển và Tiểu Nhã. Tiểu Nhã ơi Tiểu Nhã, ta không muốn cuốn muội vào trận địa này, tại sao muội phải về nơi đó. Chỉ thấy Đường tỷ tỷ chân thành đi tới trước mặt Dương Tĩnh Nam, ôm quyền cười nói: "Vãn bối Thuỷ Linh Lung bái thọ Dương bảo chủ." Đường tỷ tỷ đúng là vẫn không thay đổi, một cái nhăn mày, một nụ cười đều là tuyệt mĩ vô song (nguyên văn là "cân quắc chi tư").

"Ả chính là Thuỷ Linh Lung?"

"Thoạt nhìn thì là như vậy, nghe nói Phong Vân trang là do ả huỷ đó."

"Thanh Vân sơn trang, Kim Long tiêu cục đều do ả gây nên."

"Aiz, thoạt nhìn là một khuê nữ tốt đẹp mà."

Khi Đường tỷ tỷ vừa mở miệng nói chuyện, đại đa số mọi người đều dùng ánh mắt phẫn nộ mà gắt gao nhìn chằm chằm nàng, mấy người kia ngại lưỡi quá dài nên mới dám bàn tán như vậy hay sao.

"Thuỷ nha đầu, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ. Ngươi diệt cả nhà Kim Long tiêu cục, hôm nay phải cho chúng ta đòi lại công bằng." Một hán tử trung niên đứng ra nói lời chính nghĩa.

Dương Thành bước lên vội nói: "Hôm nay vốn là đại thọ 50 của gia phụ, xin các vị hãy tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân."

Một vị trưởng môn dáng vẻ nhân từ nói với hán tử trung niên: "Dương công tử nói rất đúng, hôm nay mọi người đến đây đều vì chúc thọ Dương huynh, nên bỏ qua ân oán cá nhân đã."

Đường tỷ tỷ lạnh lùng liếc bọn hắn một cái, quay đầu nói với Dương Thành: "Hay cho một Dương công tử thân thế to lớn." Hoàn Lăng mới tuỳ tiện nói chút lời khách sáo, rồi đem theo hai nha đầu kia tìm một chỗ mà ngồi xuống. Lúc nàng đến, xung quanh đã loang loáng người rồi.

Ta thuận thế kéo Phù Dung đi tới trước mặt nàng, nói: "Thuỷ cô nương không ngại cho ta ngồi ở đây chứ?" Nàng gật đầu.

Ta ngồi xuống, phát hiện xung quanh có n ánh mắt đang nhìn ta một cách kỳ quái, ta chỉ tỏ vẻ không nhận ra. Ta cố ý đánh rơi một chiếc đũa xuống đất, nhân lúc cúi xuống nhặt bèn nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, muội là Linh Lung đây." Ta nhặt lên chiếc đũa, gật đầu với nàng như không có việc gì, nàng cũng gật đầu đáp lại.

"Lăng thiếu trang chủ, Lăng thiếu phu nhân của Lăng gia đến." Giọng nói cao chói tai của quản gia lại lần nữa vang lên. Có thể được mời đến một đại lễ với toàn kẻ có thế lực trên giang hồ, xem ra mặt mũi ta cũng không nhỏ đâu. Bây giờ, điều ta quan tâm nhất là vị Lăng thiếu phu nhân kia, nữ nhân đó dám giả mạo ta. Lúc này Lăng gia trở thành võ lâm đệ nhất thế gia, tự nhiên là tiêu điểm khiến mọi người chú ý.

Nữ nhân kia mặc trang phục màu lục xinh đẹp, nắm tay Lăng Phong, gật đầu liên tiếp với mọi người. Trông mặt nàng thật là như hoa như ngọc, dáng vẻ hiển nhiên là vô cùng thích ý. Tại sao lại là nàng? Tại sao lại là nàng? Trong khi ta vì nàng mà báo thù, thay nàng nhận hết mọi khổ sở thì nàng lại giả mạo ta, trở thành Lăng thiếu phu nhân. Mắt ta đã có chút nước, ta thâm ý nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự khổ sở bi ai... Ta ngồi không yên, không tự chủ được mà đứng dậy nhưng lại có hai đôi tay đồng thời túm ta lại. Phù Dung nhìn ta lắc đầu, Hoàn Lăng cũng lắc đầu với ta.

Dương Tĩnh Nam cười tủm tỉm, liếc mắt một cái đánh giá Tiểu Ngọc, nói: "Cháu thật có phúc khí." Nàng cười qua loa đáp lại.

Lăng Phong cầm lấy một hộp gấm màu đỏ từ người hầu, cười nói: "Một chút lễ mọn, xin thế bá nhận lấy."

Dương Tĩnh Nam cười cười, nhận lấy hộp gấm: "Khách khí quá rồi, đêm trước cháu đại hôn mà hôm nay lại chạy tới tiệc thọ của lão già ta, thật là không an tâm không được mà."

Lăng Phong cung khiêm (cung kính + khiêm nhường): "Lần này cháu đến là muốn mời bá phụ giúp một việc."

"Ồ? Cháu có chuyện gì cứ nói thẳng."

"Gia phụ cháu bệnh ngày càng nặng, cho nên dời hôn kỳ lại, cháu muốn nhân lúc các vị anh hùng tụ tập hôm nay mà tuyên bố việc này." Trong lòng ta khẽ loạn một chút. Không kết hôn? Kế hoạch của ta không phải sẽ bị ngâm nước nóng rồi sao? Ta dùng ánh mắt nói cho Hoàn Lăng, kế hoạch có biến, làm sao bây giờ.

Nàng vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Muội yên tâm, ta cũng đã sắp xếp tốt rồi."

Hai vợ chồng bọn họ lại đến chào hỏi những người khác, chỉ nghe tiếng Dương Thành cười vang: "Lăng huynh, lâu rồi không gặp."

"Ha ha, Dương huynh, đêm nay hai ta không say không về." Có tật xấu, chẳng lẽ trừ uống rượu ra chẳng còn đề tài khác hay sao.

Dương Thành trêu chọc nói: "Chỉ sợ tẩu tẩu không đồng ý thôi."

Tiểu Ngọc nhợt nhạt cười nói: "Ta cũng không dám kỳ vọng nhiều lắm đâu."

"Lăng huynh thật có phúc, có một tẩu tẩu hồng nhan tri kỷ như vậy."

"Ha ha, Dương huynh có thể cho ta xem mặt đệ muội được không?"

"Tẩu tẩu đã phải đi một đoạn đường dài vất vả rồi, mau ngồi xuống nói chuyện." Dương Thành vừa nói vừa rời xa bọn họ tiến lại đây. Hắn ngồi bên cạnh Phù Dung, đối diện với Lăng Phong nói: "Vị này là Phù Dung cô nương."

Phù Dung đứng lên, cười nói: "Lăng đại ca có lễ."

Lăng Phong nói: "Phù Dung cô nương đừng khách khí."

Bọn họ chậm rãi nói, bỏ quên ta ở một bên, mắt ta vẫn không rời khỏi Tiểu Ngọc.

"Phong đại ca, ta nhớ huynh muốn chết." Không biết từ lúc nào, Vân Sương đã xuất hiện, ôm cổ Lăng Phong làm nũng.

Trên mặt Tiểu Ngọc hiện lên vẻ không hài lòng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, nhẹ nhàng nói: "Vân Sương, nhớ mỗi Phong đại ca của muội thôi sao?"

Ả cười cười, thân mật ôm cổ Tiểu Ngọc, nói: "Đương nhiên nhớ cả tẩu tẩu rồi."

"Ừ, giờ mới thông minh."

Ánh mắt Vân Sương chạm phải con ngươi lạnh băng của ta, ả chẳng những không nhìn đi chỗ khác mà lại ném cho ta một sắc mặt mỉm cười ngọt ngào. Lúc này ả trông thật thiên chân vô tà, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện đời. Có ai tin tưởng mọi chuyện xảy ra một giờ trước đó đều là thật? Có ai tin tưởng một cô gái hồn nhiên như vậy lại có một mặt tà ác đây? Vân Sương ơi Vân Sương, ngươi rốt cuộc là cái dạng gì?

Ta nhẹ nhàng nói với Phù Dung: "Không quấy rầy các vị ôn chuyện nữa, ta ra ngoài đi dạo một chút." Bây giờ nhìn thấy Vân Sương ta liền thấy đáng sợ, lấy đâu ra tâm tư để ngồi cùng bàn ăn cơm với nàng nữa.

Ta đi rồi, không lâu sau Hoàn Lăng cũng theo ra.

"Tỷ tỷ, không ngờ tỷ cũng tới." Để lại những cây củi cũ nát trong phòng, ta thấp giọng gọi Đường tỷ tỷ.

"Ta nhận được tin tức, hôn sự Lăng gia có biến cho nên quyết định động thủ ở tiệc mừng thọ của Dương Tĩnh Nam."

Ta tỏ vẻ xin lỗi, nói: "Tỷ vì ta mà dấy lên phong ba nguy hiểm, ta thật sự không thể yên tâm."

"Đừng nói điều ngốc nghếch, chúng ta vốn là tỷ muội tốt, chuyện của muội cũng là chuyện của ta."

"Tỷ tỷ, không có ý của ta xin đừng tổn thương bất kỳ ai. Vân Sương cô nương kia từng đắc tội ta, tỷ xem rồi làm đi." Tần Vân Sương, ta là một người có thù tất báo, ngươi cứ chờ xem.

"Biết rồi, muội hãy cẩn thận."

"Tỷ tỷ tại sao lại cải trang thành ta?"

"Muội muội, muội thích hành tẩu giang hồ, quen biết rộng rãi, nếu bọn họ biết thân phận của muội, muội định đối mặt thế nào?"

"Tỷ tỷ nghĩ thật chu đáo, Tiểu Nhã và Tiểu Uyển tại sao lại đi cùng?"

"Lý cô nương lo lắng cho muội, cho nên tiện thể đi theo. Giang hồ đều biết tình cảm tỷ muội chúng ta, không thể khiến bọn họ sinh nghi, cho nên không thể làm gì hơn là đành uỷ khuất Tiểu Uyển."

"Lần này thì không xong rồi, vài ngày trước muội giao toàn quyền về khách điếm võ lâm cho Tiểu Nhã, không ít người trong giang hồ biết mặt nàng. Giờ chẳng khác nào công khai rằng khách điếm võ lâm có quan hệ với Thuỷ Linh Lung. Muội định sau khi chấm dứt việc này liền đem vị trí minh chủ lục lâm tặng cho tỷ, toàn tâm toàn ý quản lý khách điếm, xem ra bây giờ không được nữa rồi."

"Là tỷ chưa lo lắng chu toàn."

"Tỷ tỷ đừng tự trách, là muội chưa làm rõ mọi việc. Tránh cho bọn họ sinh nghi, tỷ nên vào trước đi."

"Mọi sự đều phải cẩn thận."

"Ừ, khi ta vừa đánh rơi một cái chén liền..." Câu nói kế tiếp được ta thay thế bằng tiếng cười lạnh thấu xương.

Vừa lúc khai xuân, lá sen trong hồ đã mọc lên nhiều, xanh nõn nà một khoảnh. Ta cầm một nhành liễu mới bẻ, dựa vào lan can mà ngẩn người.

Trầm Vân Đào, nam nhân kia từng vì ta mà không thèm để ý tính mạng bản thân, nam nhân kia khiến tâm can ta đau đớn đến cùng cực. Rốt cuộc ta yêu hắn hay hận hắn đây, chính ta cũng không biết nữa. Chỉ cần nhắm mắt lại, câu nói kia lại văng vẳng bên tai khiến cho lòng ta vỡ nát. Mở mắt ra, một chút dấu tích về Vân Vụ cốc hiện lên trước mắt ta. Không, ta không còn yêu hắn nữa rồi. Tại sao lúc hắn đánh ta trái tim ta lại đau đớn như vậy? Tại sao lúc nhìn hắn ôm Vân Sương rời đi ta lại nghe được âm thanh tan nát cõi lòng? Đêm mưa rét lạnh kia, ngôi miếu cũ bị tàn phá kia, nơi Vân Vụ cốc chim bay bướm lượn tựa thế ngoại đào nguyên kia... Tất cả đã qua, hắn sẽ không bao giờ nhìn đến ta nữa, không bao giờ nữa... Tất cả thuộc về chúng ta chỉ là ký ức đẹp đáng nhớ thôi. Có lẽ tất cả từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Mộng, mộng, tất cả chỉ là một giấc mộng quá đẹp mà thôi...

Tội Sở Sở quá 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net