Q2 - C25: Diễn trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Mưa khói Giang Nam
Chương 25: Diễn trò

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Đấu trí với Vân Sương, cuối cùng ta quyết định phải đem bộ mặt thật của ả phơi bày ra ngoài. Nữ nhân này vốn là một nữ nhân độc ác tựa rắn rết, chỉ là năm đó ta rất đơn thuần, chỉ thấy ả như vậy mà tưởng rằng tốt đẹp. Mối thù của ta với ả đã dâng đến cực điểm, ta thật sự rất muốn một đao làm thịt ả, đáng tiếc là ta không thể. Trong lòng mang phẫn hận đầy áp lực, miệng thì cười tươi với ả, lại còn xuông bếp, làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi ả ta. (Vốn là ta không biết nấu cơm, nhưng một người sống một mình lâu như vậy, trù nghệ đột nhiên tăng mạnh, có lẽ đạt đến cấp bậc đầu bếp rồi.)

Trong bữa tiệc, ta dùng mọi cách để quan tâm đến Vân Sương, không ngừng gắp đồ ăn vào bát ả, ả cũng cười cười nhận lấy ý tốt của ta. Lúc Bích Ngọc tiến vào đưa canh cho Vân Sương, "không cẩn thận" làm đổ toàn bộ vào người ả, Bích Ngọc xấu hổ đứng lên nói: "Tần cô nương, xin lỗi, ta nhanh chân nhanh tay, làm đổ hết mất rồi."

Ta cố ý ra vẻ mất hứng, nói: "Bích Ngọc, muội lại không cẩn thận rồi, mau đưa Tần cô nương đi thay quần áo đi."

Vân Sương cười nói: "Bích Ngọc cô nương cũng không phải cố ý, tẩu tẩu đừng trách nàng nữa."

Sau khi hai người bọn họ đi ra ngoài, ta tựa hồ nhớ ra cái gì, cười nói: "Vóc người Bích Ngọc nhỏ nhắn thấp bé, nếu Tần cô nương mặc quần áo của nàng sợ không vừa, hay là cứ lấy đồ của ta mặc đi." Ta bước vào phòngbn, thấy nàng đang bới bới tủ tìm quần áo, liền bảo "Vân Sương, quần áo của Bích Ngọc sợ là không vừa người muội, đến phòng ta đổi lại nhé."

Bích Ngọc nhíu mày: "Tỷ tỷ lại cứu ta rồi, quần áo của ta Tần cô nương mặc đều bị chật, ta đang không biết phải làm sao đây."

"Vóc người Vân Sương cũng không khác ta là mấy, lấy đồ của ta cho nàng mặc đi." Ta dứt lời liền kéo tay Vân Sương đi ra ngoài. Thừa lúc ả không chú ý, ta cho Bích Ngọc một ánh mắt, nàng hiểu ý gật đầu.

Ta lấy ra một bộ quần áo đưa cho Vân Sương thay, không rộng không chật, vừa vặn thích hợp. Phía trên là áo đỏ nhạt, phía dưới là váy đỏ thắm, trên váy là một hàng lụa rủ. Rõ ràng, bộ trang phục này có phần giống với thời Đường, chỉ là sau khi được ta chỉnh sửa lại thì bên trong có buộc một cái dây lưng, trên cổ tết một cái nơ bướm, chỗ buộc dây lưng tạo thành một viên bảo thạch chói mắt. Bộ trang phục kia đều được dùng tơ tằm thượng hạng mà may thành, hoa văn bên trên đều được thêu tỉ mỉ, là đồ mà Mỹ nương đưa cho ta khi còn ở Như Thuỷ các.

Mặc xong quần áo, ta còn giúp ả trang điểm, sau khi được kỹ thuật trang điểm độc nhất thiên hạ của ta chỉnh sửa xong, ả càng trở nên kiều mỵ thêm, lại có vài phần phong tư của kỹ nữ. Nói ta đồi phong bạ tục, nếu như ả mặc bộ đồ này của ta mà ra ngoài thì cũng gia nhập hàng ngũ đồi phong bại tục thôi. Ta biết rõ đây là cổ đại, biết rõ vài thứ đồ không nên mặc. Ta cố ý để ả mặc cái này, ai bảo ả xem thường nữ nhân lầu xanh.

Ta buông dải lụa trong tay, cười quyến rũ: "Muội xem, xinh đẹp hơn bao nhiêu."

Ả đứng lên, nâng váy xoay một vòng, nhíu mày hỏi: "Thật sao?"

Ta gật đầu: "Đương nhiên rồi, Vân Sương cô nương trời sinh lệ chất, giờ lại càng thêm thiên kiều bá mị."

Ả lại co co người, mất tự nhiên nói: "Trang phục này... mặc vào thật lạnh."

"Không đâu. Tần cô nương mặc bộ này rất đẹp, vậy nhân tiện tặng bộ y phục này cho muội nhé."

"Tỷ tỷ, tỷ mau ra đây, cháy rồi." Vân Sương vừa định chối từ thì nghe tiếng Bích Ngọc hô to bên ngoài. Quả nhiên, mùi khói nồng nặc cũng bắt đầu xông lên.

Ta kéo Vân Sương, bịt mũi chạy thoát ra ngoài. Ta cùng Vân Sương chạy vào trong con ngõ nhỏ, cả toà viện đã bị ngọn lửa lớn hừng hực vây quanh. Ta cuống quýt nhìn tình hình xung quanh rồi hô dồn dập: "Trầm đại ca, Trầm đại ca."

Ánh lửa nhanh chóng lan rộng, đỏ rực cả khoảng trời, lửa cháy trong đêm tạo thành một phong cảnh quỷ mị vô cùng. Trái tim ta vô thức treo lên, rồi nhảy vào biển lửa. Lúc ta nhảy vào là lúc Trầm Vân Đào mang theo Bích Ngọc lao ra, bọn họ định ngăn cản, đáng tiếc ta đã vào trong mất rồi. Bích Ngọc khóc ròng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Trầm đại ca đã ra ngoài rồi mà." Ta nghe được tiếng la của nàng, nhưng là ta không thể chùn bước, tiếp tục bước về phía đống lửa.

Trầm Vân Đào thấy ta bước vào, cũng muốn chạy vào trong biển lửa. Vân Sương kéo hắn, nói: "Sư huynh, nguy hiểm lắm."

Hắn hất tay ả: "Sở cô nương đối với ta tình thâm nghĩa trọng, ta làm sao có thể mặc kệ nàng." Dứt lời, hắn liền dứt khoát nhảy vào biển lửa. Vân Sương thất vọng, vô lực ngồi chồm hổm xuống đất.

Trong biển lửa, ta vội vàng hô to: "Trầm đại ca, chàng ở đâu?" Ta chạy đến nơi ăn cơm vừa xong, không có một bóng người.

Ta bắt gặp bóng dáng của hắn, nhắm mắt lại, đạp cửa ra, chạy vào phòng ngủ mà lấy sáo ngọc. Ta nghe thấy hắn gọi ta, quay đầu lại nói: "Sáo ngọc vẫn còn ở trong đó." Cả phòng đã cháy rồi, ta không hề để ý đến việc chạy trốn mà bước vào. Cầm lấy sáo ngọc trên bàn trang điểm, ta như tìm được vật chí bảo mà ôm vào ngực rồi khóc. Cái sáo kia có hỏng cũng bán đầy ngoài đường, nhưng ta phải hoàn thành tốt vai diễn của mình.

Lúc ta định đi ra ngoài thì bị một thanh gỗ cháy rơi xuống từ nóc nhà, cửa lập tức bị chặn lại. Quần áo của ta bắt đầu bốc cháy, toàn thân nóng rực. Ta bắt đầu luống cuống, nếu chỉ diễn trò thôi thì không nói, đằng này lại phải trả giá bằng chính tính mạng mình. Trong ánh lửa, ta nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hắn: "Sở Sở, đừng sợ, ta đến cứu nàng" Hắn định bước vào nhưng bị lửa ngăn cản.

Hắn cởi áo ngoài màu trắng ra, dập tắt một ít lửa rồi vọt vào. Hắn kéo tay ta lao ra ngoài, vừa đúng lúc một thanh gỗ nữa rơi xuống ngay phía sau nơi chúng ta vừa đứng. Ta nhìn nóc nhà, nhận thấy một thanh gỗ nữa chuẩn bị rơi xuống, liền lấy một đồng bạc cắc bắn về phía nó, thanh gỗ lập tức sập xuống. Ta dùng tay đẩy Trầm Vân Đào mà che trước mặt hắn, thanh gỗ đang cháy nện xuống đầu ta. Ta đã sớm chuẩn bị, không bị thương nặng lắm, chỉ là trên lưng thật đau rát. Có lẽ chỉ là một vệt bỏng nhỏ thôi, nhưng thật sự rất đau, sự đau đớn toàn thân này khiến ta suýt chút nữa đã chảy nước mắt.

"Sở cô nương." Hắn vội vàng định kéo ta lại nhưng rồi lại ngã xuống đất cùng ta. Ta nhắm mắt lại, nằm gọn trong cánh tay hắn. Thật ra ta không hề bất tỉnh, chỉ bị một chút vết thương nhỏ thế này chưa chết được. Nhưng vì phải thể hiện ta "thật lòng" với hắn, ta phải cật lực biểu hiện quyết tâm có thể chết vì hắn.

Hắn ôm lấy ta chìm trong hôn mê, cố hết sức chạy ra khỏi biển lửa. Ta đoán khi ta bị thương lúc trước, hắn hẳn là cũng ôm ta thế này. Ta vô cùng tham luyến hắn, tham luyến cái cảm giác ấm áp này, đáng tiếc thời khắc này chỉ ngắn ngủi vậy thôi. Chúng ta nhất định không thể bên nhau, có lẽ sẽ không còn nhiều lần hắn ôm ta như vậy nữa đâu.

"Tỷ tỷ, tỷ sao rồi?" Ta nghe được tiếng Bích Ngọc vội vàng gọi to.

"Tẩu tẩu, tẩu có sao không?" Ta biết ả đang giả vờ, chắc chắn ả đang ước ta sớm chết còn hơn.

Vân Đào thở hổn hển, vội vàng nói: "Sở Sở bị thương, mau gọi đại phu đi."

Ta chỉ nghe được phong thanh tiếng bước chân, còn cả âm thanh trống ngực hắn đang đập liên hồi. Trong lòng ta lại cười trộm, chỉ chịu chút thương tích nho nhỏ này mà cũng đáng giá như vậy. Hắn chạy ra ngoài nhanh như vậy, có lẽ hắn thật sự lo lắng cho ta.

Ta còn cho rằng đến bệnh viện rồi thì có thể tiêu trừ hết độc, thoa chút thuốc tím, bôi một lọ thuốc giảm nhiệt thì đau đớn bỏng rát sẽ giảm nhanh thôi. Nhưng rồi ta nhận ra mình lầm rồi, cổ đại làm gì có thuốc tím, càng làm gì có thuốc bôi bỏng kia chứ. Đại phu lấy rượu để giải khói độc cho ta, nếu không phải sức chịu đựng của ta tốt thì đã sớm gào to trong đau đớn rồi.

Đại phu vừa lau thuốc vừa nói: "Tôn phu nhân bị thương không nhẹ, hoả độc đã xâm nhập vào da người, cũng rất dễ lây lan ra chỗ khác. Hơn nữa thân thể người yếu ớt, phải cẩn thận điều trị thật tốt."

"Đại phu, xin ngài hãy cứu nàng."

"Công tử xin đừng vội, ta vừa bôi cho người chút thuốc, tạm thời tính mạng của người không có gì nguy hiểm. Chỉ là bây giờ thời tiết khó tránh khỏi nắng nóng, e là tôn phu nhân sẽ phải chịu chút khổ sở rồi. Nếu có thể, tốt nhất nên dùng băng để chữa lành vết thương của người."

"Phía nam nào có băng chứ?" Vân Sương chất vấn đại phu.

"Vậy không thể làm gì khác hơn là uỷ khuất vị phu nhân này, lão phu cũng không còn cách nào khác." Ta già lắm à? Hay là ta thật sự có tướng phu thê với Trầm Vân Đào?

Vân Sương nghe đại phu một câu phu nhân hai câu phu nhân, hẳn là mặt vô cùng khó coi đi. Trừ một chút đắc ý thể hiện ra ngoài, ả vẫn thể hiện một chút dáng vẻ đau lòng. Ta phát hiện mình thật ngu ngốc mà, nhiệt độ nóng như thế mà lấy thân mình vào đốt thử, nhất định là đau chết đi được. Có lẽ còn có thể nhiễm trùng, rồi lây lan, rồi từ lây lan mà thành...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net