Q2 - C31: Để ta bảo vệ nàng nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 31: Để ta bảo vệ nàng nhé?

Convert: tangthuvien
Edit: yenivykyungan

Máu, mùi máu tanh tràn ngập, không phải máu của kẻ khác, là máu của ta. Ngón tay bị ta cắn nát, trong miệng toàn vị máu tươi tanh nồng. Ta như một bức tượng, cứ ngơ ngác ngồi xổm ở đó.

Rồi ta cũng đứng lên, nhưng không biết phải đi đâu nữa, đột nhiên ta muốn quay về Phong Vân trang, muốn đến ẩn cư ở nơi đào nguyên ấy. Ban đêm, gió thổi lành lạnh, tiếng gió rít nghe như tiếng khóc vậy. Lúc ta đi, đi qua người Mộ Dung Tích Diễm, ta không bước tới chạm vào người, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn một cái, cứ như vậy mà rời đi.

Trong lòng ta đột nhiên có một giọng nói đang nói, nghe mờ mờ ảo ảo, có cảm giác như trút được gánh nặng: "Thuỷ Linh Lung, bây giờ chân tướng đều bị vạch trần hết rồi. Ta muốn rời đi. Ta đã ở trong thân thể này mà si ngốc lâu lắm rồi, trước kia ta không hiểu chuyện nên mới khống chế ngươi làm những việc mà ngươi không muốn. Ta sai rồi, giờ ta muốn nói một tiếng xin lỗi. Tối hôm nay, ta đã nhận ra thù hận đáng sợ đến nhường nào rồi, mẹ ta vì báo thù mà lợi dụng cả ta. Ta muốn buông hết thảy mọi hận thù, ta muốn đi đầu thai, ta không muốn trở thành một nữ nhân đáng sợ như mẹ ta đâu. Cám ơn ngươi, lâu như vậy rồi, sự hồn nhiên của ngươi, sự nhiệt tình của ngươi đã lay động được ta. Cho tới giờ ta đã có thể buông xuôi rồi. Trong lòng ngươi chưa từng chứa nhiều thù hận, ta sẽ không đem mầm mống thù hận ấy vào đầu óc ngươi nữa, muốn yêu thì phải dũng cảm mà yêu, đừng khiến bản thân hối hận. Ta phải đi đây, ta sẽ đem tất cả trí nhớ của ta đi, để ngươi không phải khổ sở như vậy nữa. Ta biết kiếp trước chúng ta vốn là một người, hôm nay ta phải đi rồi, để ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ nhé. Tỷ tỷ, thật ra từ lúc tỷ nhập vào thân thể của ta, hai người chúng ta đều đối chọi với nhau. Thoạt nhìn là tỷ thắng, bởi vì tỷ dùng ý chí của mình mà giữ lấy cơ thể của ta. Nhưng sự thật không phải thế đâu, mặc dù tỷ tỉnh táo như vậy, nhưng linh hồn của tỷ đã sớm hợp lại với linh hồn của ta, khi tỷ đau đớn ta cũng phải chịu, khi ta đau đớn tỷ cũng sẽ đau. Bây giờ thì tỷ hoàn toàn là chính tỷ, hy vọng tỷ có thể sống tiếp cho tốt."

Ta dùng ý nghĩ nói với nàng: "Ngươi là Thượng Quan Sở Sở à? Cám ơn ngươi đã nguyện ý buông tha ta, ta rất đồng tình với ngươi. Ta biết 17 năm qua ngươi sống một cuộc sống không có thiên lý, hy vọng ngươi có thể đầu thai đến một nhà tốt lành, kiếp sau không phải chịu khổ, cũng không phải đeo quá nhiều mối thù trên lưng nữa."

"Khổ sở 17 năm này không tính là gì, chính lời của mẹ ta mới khiến cho ta đau lòng. Ta vẫn ăn tỳ sương để tu luyện võ công, thay người báo thù, không ngờ tất cả đều do người sắp đặt."

"Sở Sở, đôi khi người cũng bất đắc dĩ, đời người luôn tràn ngập những điều bất đắc dĩ. Kiếp sau, nếu muốn luyện võ công thì đừng ăn tỳ sương nữa, nếu không ta cũng phải chịu khổ cùng ngươi đấy. Ta biết tại sao ta lại cảm thấy đau bụng rồi, là vì ngươi đang đau đớn, cho nên ta cũng cảm ứng được. Chỉ là bây giờ ngươi đi rồi, võ công ngươi khổ luyện lại về tay ta." Câu nói này của ta mang chút ý vui đùa.

"Không đâu, kiếp sau ta sẽ không bị ai phong bế huyệt đạo, cũng sẽ không nhìn tấm bình phong mà tìm được bí phương. Ta đi đây, tỷ bảo trọng nhé."

Bước chân ta đột nhiên mềm nhũn, trước mặt tối sầm, ngã xuống đất.

Ta có cảm giác mình như đang đi trên mây, bồng bềnh lạ lùng, trong thân thể ta có cái gì đó đang chậm rãi trôi đi. Đột nhiên, ta đi tới một thế giới chỉ có màu trắng mịt mờ, không có trời không có đất, chỉ có một màu trắng xoá như tuyết. Màu trắng mịt mờ ấy lại đang di chuyển, khắp nơi nứt ra nhiều lỗ hổng lớn. Có thể nói, đây không phải một nơi tử tế gì, mà ta, đang đứng ở bên một khe nứt lớn nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nháy mắt, một cô gái áo trắng giống ta như đúc xuất hiện, chỉ là trên mặt nàng nhiều hơn chút gió sương, lại có cảm giác lạnh lẽo như băng.

"Ngươi là Thượng Quan Sở Sở?" Ta hỏi.

Nàng cười, nụ cười rộ lên ấy rất đẹp: "Đúng thế, tỷ là Thuỷ Linh Lung."

Ta gật đầu: "Ừ, vậy ngươi muốn đến đầu thai nhà nào? Hy vọng chúng ta sẽ có duyên gặp lại."

"Ta cũng không biết sẽ đi đâu nữa, có lẽ bây giờ ta sẽ quay về Minh giới chờ tỷ, còn lại cứ tuỳ theo ý trời đi."

"Ở đâu không quan trọng, quan trọng là phải hạnh phúc. Hy vọng kiếp sau chúng ta đều có được hạnh phúc."

"Được, chúng ta đều sẽ hạnh phúc, ta đi đây, bảo trọng." Nàng biến thành một đám sương rồi biến mất, tựa như nàng tiên cá tan thành bọt biển.

"Tỷ cũng nên xem xét lại, lòng của tỷ cũng tràn đầy đau khổ rồi, hy vọng có một ngày, tỷ có thể quên quá khứ, đừng để bản thân khổ cực như vậy." Một giọng nói mờ ảo từ xa xăm vọng lại.

Ta liếc nhìn thế giới mờ mịt kia. Đây thật sự là trái tim của ta ư? Hoá ra trái tim của ta đã bị thương đến như vậy.

Ta mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong một căn nhà tranh rách nát, trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc. Trái tim cũng không còn đau đớn nữa rồi, chỉ là ta càng cảm thấy mờ mịt, cảm giác chẳng đâu vào đâu.

Ta muốn ra ngoài xem một chút, ngẩng đầu dậy liền đập vào một người, trời ạ, là Hoa Thiếu. Sao lại gặp hắn ở chỗ này chứ? Ta cùng người này đúng là có duyên mà, đi đâu cũng gặp.

Hắn thấy ta vừa tỉnh thì tinh thần hoảng hốt, quan tâm hỏi: "Cô nương, cô tỉnh rồi?"

Ta gật đầu: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta, đây là nơi nào?"

"Ta cũng không biết đây là đâu. Hai ngày trước ta đến đây câu cá liền nhìn thấy cô trôi dạt dưới sông. Ta đang nướng cá, cô ăn một chút nhé?" Cá nướng? Ta lại bắt đầu nghĩ đến lúc ở Vân Vụ cốc, ta cùng Trầm Vân Đào nướng cá mực ăn, suýt chút nữa đã cười thành tiếng. Kỹ thuật nướng cá của hắn không tệ, vừa vàng giòn vừa thơm, rất nhanh, ta đã ăn hết một con cá.

Sờ sờ bụng, ta tỏ vẻ đáng thương đầy mong mỏi, hỏi: "Còn nữa không? Cá ngươi nướng ngon quá." Ở cùng người này, tâm tình ta đều tốt lên vô cớ.

Hắn tựa hồ đang cười ta: "Cô đói lắm à? Ăn một ít điểm tâm nhé?"

"Này, ngươi không biết chỉ ăn chút xíu điểm tâm làm sao mà hết đói được à? Có bản lĩnh ngươi thử không ăn cơm ba ngày xem, đói chết ngươi. Còn nữa, cá có tác dụng dưỡng nhan mỹ dung, ăn nhiều có lợi." Ta đột nhiên quên sạch mọi thứ, mở miệng ra là mắng.

"Nếu như cô lại ăn cá nữa thì chỉ với cô, cái tay này coi như vĩnh viễn không dùng được rồi. Cá ăn ngon, nhưng không nên ăn nhiều, ăn nhiều không tốt." Giờ ta mới ý thức được tay của ta đang được băng bó, liền cẩn thận giở từng lớp vải ra. Ta thấy đầu ngón tay ta hồng hồng, lại nhìn như bị nát vụn, còn bị biến dạng nhiều chỗ. Phần thịt phía trên đâu rồi? Không phải là bị ta cắn đứt rồi nuốt vào bụng đấy chứ?

"Ngươi đắp thuốc gì cho ta vậy hả? Nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy ra hình thù ngón tay nữa, cứ như tay nướng than ấy." Chính ta là kẻ vừa nói câu này còn thiếu chút nữa là phun ra cười.

Hắn hì hì cười một tiếng, nói: "Tay nướng than ư? Ta nói này cô nương, trí tưởng tượng của cô phong phú quá rồi. Tay của cô là do bị thương mà, ta làm sao biết được."

"Ách, cái này... Vậy ta nói cho ngươi, cái này hả... là bị chó điên cắn đó, rồi..." Lúc nào thì ta bị chó điên cắn chứ, oan quá, cứu mạng!

"Chó điên? Bị chó điên cắn sẽ nhiễm bệnh đấy." Hắn kéo tay ta ngậm vào miệng.

"Này, ngươi định ăn tay nướng than à?"

Hắn phun ra một ngụm máu: "Ở răng của chó điên có độc đó, không trừ hết máu độc đi sẽ phiền toái lắm."

"Huynh đệ, ta có quen ngươi à? Ngươi làm như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm, biết không?" Ta đang rất cảm động, ít ra còn hắn vẫn đối xử tốt với ta.

"Sở Sở cô nương, chúng ta không quen ư? Nàng đừng quên, bây giờ nàng là của ta."

"Hả?" Không xong rồi, bại lộ rồi. Hắn biết ta là Thượng Quan Sở Sở ư?

Hắn cười xấu xa: "Sở Sở cô nương, là ta chuộc thân cho nàng, tốt nhất nàng chớ quên, hiện giờ nàng là người của ta." Lúc này ta mới nhớ ra, lúc ở Như Thuỷ các hoa danh của ta là Sở Sở, trong lúc cấp bách đã hồ đồ rồi.

Ta không cho là đúng, nói: "Cùng lắm thì ta trả lại tiền cho ngươi, có gì đặc biệt hơn người chứ?"

"Lần này nguy rồi. Vốn tưởng nàng là một người dịu dàng, hoá ra không ngờ lại là cọp cái." Hắn đang giả vờ, bộ dạng quả thực y hệt tiểu nương tử bị uỷ khuất mà.

Hoá ra hắn vẫn chưa nhận ra thân phận của ta, ta lập tức giả vờ vẻ dịu dàng: "Ngài nói gì thì là vậy đi, ta chỉ là một nữ tử, bên ngoài rất nguy hiểm, không giả vờ dáng vẻ hung ác một chút thì sẽ bị nhiều người khi dễ."

"Đừng giả vờ nữa, Thuỷ Linh Lung, người dám khi dễ nàng còn chưa xuất hiện đâu." Thiếu chút nữa ta đã sợ đến ngất đi.

"Ngươi... Ngươi... Làm sao ngươi biết, ta là... là... Thuỷ Linh Lung... đã chết?" Lời nói ra lắp ba lắp bắp, không phải vì sợ hãi, mà vì giật mình. Người này có hoả nhãn kim tinh à? Chưa ai chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ta, hắn lợi hại đến vậy ư?

"Là nàng nói cho ta biết."

"Lúc nào?" Nói cho hắn chẳng khác nào nói với Phong Vũ lâu, nói cho Phong Vũ lâu chẳng khác nào nói cho Hoàn Lăng, ta không phải kẻ ngu ngốc.

"Nàng ngàn vạn lần không nên bước vào Như Thuỷ các, lại càng không nên để ta nhìn thấy nàng. Cho dù dung mạo của nàng có thay đổi thì mùi hương trên người nàng sẽ không thay đổi, khí chất trên người nàng cũng không thể thay đổi." Trước kia ta chưa bao giờ dùng chi phấn, nên trên người chẳng có mùi vị gì cả. Từ khi biến thành bức tranh da, ngày ngày ta dùng nó để duy trì cuộc sống, nói thực, ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả. Trước kia ta thật ngu ngốc mà kiêu ngạo, ta ở lầu xanh phong tình vạn chủng, chẳng thấy một điểm tương đồng.

Ta trầm mặt: "Không đúng, ngươi vẫn chưa phát hiện ra."

Hắn cười khổ: "Nếu thật sự thích một người, sẽ nhớ kỹ tất cả những gì thuộc về người đó. Cho dù nàng có bôi bao nhiêu son phấn, ta vẫn ngửi được mùi hương trên người nàng. Cho dù nàng giả vờ phong thái quyến rũ, ta vẫn nhìn ra khí chất cao ngạo của nàng. Thích một người chính là đau khổ như vậy, cho dù ngươi biết nàng không thích ngươi thì vẫn không kìm lòng được mà thích nàng. Nàng nói xem, có buồn cười hay không?"

Ta đứng lên, đi ra ngoài, nhìn dòng sông, nói: "Thế gian này có một số việc vốn không thể cưỡng cầu, ví dụ như tình cảm."

"Trong lòng ta rất rõ ràng, người nàng thích chính là Trầm Vân Đào, nhưng ta vẫn nguyện ý tranh với hắn. Chỉ cần một ngày nàng chưa phải thê tử của hắn, ta vẫn còn cơ hội, đúng không? Nàng có thể cố chấp, ta cũng có thể cố chấp. Nàng có thể lựa chọn hắn, ta cũng có thể lựa chọn nàng."

Ta cười khổ: "Vĩnh viễn ta cũng sẽ không làm thê tử của hắn, cũng sẽ không thích ngươi, hiểu chưa? Ta không thể tha thứ cho hắn, cũng không thể tiếp nhận ngươi." Ta đột nhiên nghĩ tới lời Thượng Quan Sở Sở, "muốn yêu phải yêu". Ta nhắc nhở chính mình, không thể yêu, Trầm Vân Đào tổn thương ta nhiều lần như vậy, hắn không còn cơ hội nữa rồi.

"Ta sẽ không miễn cưỡng nàng, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng ta. Để ta bảo vệ nàng nhé?"

"Ngươi biết ta là ai không? Ta là Thuỷ Linh Lung, ta là đại địch hàng đầu của Phong Vũ lâu."

"Tâm Mi có thể trở thành bạn của nàng, chẳng lẽ ta không thể ư?"

"Làm sao ngươi biết được?"

"Từ ngày gặp nàng ở lầu xanh, ta vẫn luôn đi theo nàng, bởi vì ta biết rõ, nàng chính là Thuỷ Linh Lung." Chẳng trách hắn biết thân phận của ta, ngày đó ta để cho Bích Ngọc nhìn thấy gương mặt mình, khi đó nhất định hắn cũng thấy được.

"Không, ta không phải Thuỷ Linh Lung." Bây giờ ta đã không còn là Thuỷ Linh Lung, cũng không còn là Thượng Quan Sở Sở, ta không biết mình là ai, cũng chẳng biết tên mình là gì nữa. Linh hồn là của Thuỷ Linh Lung, thân thể là của Thượng Quan Sở Sở, rốt cuộc ta tên là gì đây? "Tên của ta là Sở Sở." Ta định nói là Thuỷ Sở Sở, nhưng cảm giác rất quái lạ. Nếu ai cũng gọi ta là Sở Sở theo thói quen rồi thì cứ dùng cái tên này đi.

"Mặc kệ nàng là Sở Sở hay là Thuỷ Linh Lung, ta vẫn nguyện ý bảo vệ nàng. Cho dù bây giờ nàng chỉ coi ta là bạn, nhưng ta tin tưởng, có một ngày nàng sẽ thích ta." Hắn đúng là một người thích hợp để làm chọn làm bạn hơn là chọn để yêu thương.

Cuối cùng ta cũng để lộ ra bản tính của mình, có thể sống như vậy, nhưng ta sẽ chỉ coi hắn là bạn bè, coi hắn là huynh đệ tốt, vĩnh viễn sẽ không yêu hắn.

"Ngươi thích thế nào tuỳ ngươi, hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận." Ta đồng ý, ta biết ý hắn đã quyết, ta có nói thế nào cũng chẳng xoay chuyển được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net