Q2 - C39: Cạnh tranh tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Mưa khói Giang Nam
Chương 39: Cạnh tranh tình cảm

Convert: tangthuvien
Edit: ivyyenn

Lúc lên đường vào sáng sớm hôm sau, chân ta sưng đau đến gần như không thể bước nổi, tay cũng như biến thành cái chân gà cào loạn, đành phải theo Tâm Mi ngạo mạn bước lên xe ngựa. Hôm nay ta xuất phát có phần khác với hôm qua, ta đeo mặt nạ da người, dáng vẻ thay đổi. Mà Tâm Mi cũng dịch dung, biến thành một người có khuôn mặt khác. Mắt thấy đã đến vùng lân cận của Phong Vũ lâu, chúng ta càng không thể để lộ diện mạo thật, nếu khiến kẻ khác nhận ra, Đường Hoàn Lăng nhất định sẽ hạ thủ ta trước tiên. Vì an toàn, chúng ta đổi cả người đánh xe.

Đến Gia Hưng thì trời đã tối, ta cùng Tâm Mi trực tiếp đi tới khách điếm bọn họ đang ở, Phi Hương lâu. Cái tên này nghe thì tưởng như là kỹ viện, nhưng thật ra lại là một tửu lâu cao cấp. Phi Hương lâu này nổi tiếng với thức ăn ngon, nghe nói chủ quán có tư tình, cho nên đặt ra cái tên như vậy. Phi Hương lâu là tửu lâu đứng thứ hai ở Gia Hưng (tửu lâu thứ nhất chính là khách điếm Võ Lâm mà ta từng kinh doanh, nay bị Hoàn Lăng chiếm mất rồi), buôn bán cũng vô cùng tốt.

Chúng ta nhờ tiểu nhị mà biết được phòng mấy người họ đang ở, phòng chữ Thiên ở lầu ba chính là phòng của bọn họ. Chúng ta vừa bước lên cầu thang lầu ba liền gặp được Tố Tố.

Nàng vốn đang cúi đầu, ánh mắt lờ mờ hiện vẻ sầu lo, thấy ta liền như hai mắt phát sáng, kích động ôm lấy ta, nói: "Muội muội, cuối cùng muội cũng tỉnh lại rồi. Tạ ơn trời đất, muội muội, cuối cùng muội cũng bình an vô sự rồi."

Ta cười, an ủi nàng, nói: "Tỷ không cần lo lắng, ta chẳng những không chết lại còn khôi phục được dung mạo của mình, tất cả đều nhờ y thuật cao minh của Tâm Mi."

Mộ Dung Tố Tố liếc mắt đánh giá Tâm Mi một cái, dùng tay kia ôm nàng: "Dung cô nương, cám ơn ngươi đã trả lại cho ta một muội muội hoàn chỉnh."

Chúng ta nói chuyện phiếm một chút, rồi nàng đưa chúng ta vào phòng, hôm qua bọn họ đã nhận được thư rồi, biết rằng hôm nay chúng ta sẽ tới cho nên phòng đều đã được chuẩn bị hết rồi. Bọn họ vẫn quan tâm đến sức khoẻ của ta nên đưa ta một gian phòng tốt nhất để ở.

Ta đẩy cửa sổ ra, thu toàn cảnh Gia Hưng vào mắt. Ta hít một hơi, nằm xuống giường, hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao không thấy bọn họ đâu cả, đi đâu rồi?"

"Mấy ngày nay bọn họ đều giám thị phương hướng của người Phong Vũ lâu, còn ta đặc biệt ở lại đây chờ muội. Muội đã đói bụng rồi, để ta gọi vài thứ đến ăn."

Nếu không phải biết kiếp trước của mình thì ta còn cho rằng kiếp trước mình là một con heo chính thống. Như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc ta đã ăn hết sạch đồ ăn, Tâm Mi và Tố Tố thì ăn một cách nhỏ nhẹ. Ăn xong, ta rất muốn đi tắm rửa, đáng tiếc trên người vẫn bôi thuốc, không thể nào tắm được.

Tố Tố thấy ta không thể tắm rửa, khổ sở nói: "Muội muội, đời trước chúng ta đã tạo nghiệt gì mà lại có một người cha như vậy chứ?"

Ta cười, an ủi nói: "Tỷ tỷ, nếu như được lựa chọn, muội cũng không muốn đầu thai vào Thượng Quan gia."

Tâm Mi nói: "Dọc đường đi, ta cũng nghe thấy truyền thuyết về quỷ hút máu, nhất định là chuyện tốt hắn làm."

"Đúng vậy, trừ hắn ra thì làm gì còn ai khác? Sở Sở, muội còn sử dụng được võ công không?" Trong lời nói của Tố Tố toát ra vẻ chán ghét đến tận xương tuỷ.

Ta gật đầu: "Ừ, bên người có mấy vị thần y, Thượng Quan Hạo Hùng quả là đã tính sai rồi. Ta vừa phát tán tin tức Thuỷ Linh Lung tái xuất giang hồ, hắn sẽ không còn thời gian để ý tới chúng ta nữa, vừa lúc tận dụng được để dưỡng thương."

"Hắn không phải loại dễ lừa, lại bận giết người vô số, e là không thể thấy mặt." Ý nàng là không đợi ta khôi phục đã muốn nhanh chóng tận tay giết hắn. Làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là tự tìm chết.

"Không được, chỉ có muội mới có thể giết hắn, nhất định phải chờ vết thương của ta bình phục."

"Mộ Dung tỷ tỷ, trước kia ta từng nghe Mộng tỷ tỷ nói ua, chỉ có Cửu Thiên kiếm pháp của Sở tỷ tỷ mới có thể khắc chế nổi Phệ Huyết thần công, ngàn vạn lần xin tỷ đừng vọng động."

"Tỷ tỷ, tỷ mau đi tìm họ về đi, ngàn vạn lần không thể động thủ được."

"Muội muội, thân thể của muội vừa mới hồi phục, chuyện này muội đừng bận tâm."

"Thiên hạ này trừ ta ra thì không ai giết nổi hắn đâu."

"Muội muội, mặc dù hắn độc ác đa đoan, nhưng hắn vẫn là cha của chúng ta, chúng ta không thể giết cha."

"Cha ư? Biến ta thành một phế nhân, hắn xứng đáng là cha của ta sao?"

"Mộ Dung tỷ tỷ, Sở Sở tỷ tỷ nói rất đúng." Tâm Mi xen lời.

Ba người chúng ta vì chuyện này cứ một mực tranh cãi, cuối cùng cũng khiến cho Tố Tố chịu thua, nghe lời ta nói đi tìm bọn họ trở về. Tâm Mi cũng bị ta sai đi tìm tiên sinh kể chuyện nổi danh nhất Gia Hưng, tiếp tục phát tán lời đồn.

Hai người đi rồi, ta một mình buồn bực không thôi. Đóng cửa sổ cho kỹ, ta lấy Cửu Thiên tâm pháp ra nghiên cứu tầng cuối cùng. Trang giấy kia đã bị ta nhìn đến trăm ngàn lần rồi, vài ngày trước lấy ra luyện thì cảm thấy khó chịu vô cùng, cho nên liền lãng quên mất. Giờ ta lại cảm thấy có phần không đúng, nếu không làm sao lại gặp phải tình huống như hiện tại chứ. Trước khi tìm được chính xác cách tu luyện, ta tuyệt đối không dám tiến hành tuỳ tiện. Khẩu quyết này, nhìn ngang nhìn dọc, xem trái xem phải, cũng đều thấy không đúng. Để chéo, nhìn nghiêng ta đều đã thử qua, nhưng vẫn luôn không đúng. Chạy suốt một ngày đường, ta mệt muốn chết rồi, liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng, ta cảm giác được có người đẩy cửa, là ai? Ta ngờ rằng người tới chẳng có ý tốt. Ta nắm chặt tay, nín thở nghe tiếng bước chân chậm rãi tới gần. Hắn đi tới bên giường ta, ta định cho hắn một cái tát. Chưa kịp ra tay, ta liền cảm giác có người khẽ hôn nhẹ một cái lên mặt ta. Ăn đậu hũ của ta sao? Ta bắn dậy, há miệng quát to: "Hỗn đản, vương bát đản, có phải ngươi không biết chữ tử viết thế nào không hả? Dám có dũng khí ăn đậu hũ của lão nương, đừng cho là ta ngủ say không phát uy thì chính là mèo bệnh. Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám chạm vào một đầu ngón tay của ta thôi, lão nương liền thiến ngươi tống vào cung làm thái giám." Mắng xong, ta mới tập trung nhìn vào người nọ, hoá ra là Hoa Thiếu. Hắn bị ta mắng đến không thốt nên lời. Ta gục đầu xuống, ngã xuống giường, rất không hài lòng mắng: "Ngươi làm cái gì? Muốn hôn ta thì cứ nói thẳng, làm cái chi lén lén lút lút, loại hành vi này khác gì đạo tặc hả?"

Tiếng thét của ta quá lớn, kinh động mọi người, thoáng chốc tất cả đã tụm lại đầy phòng, mọi người đều nhìn ta với ánh mắt quái dị. Dương Thành đi tới bên người Hoa Thiếu, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Hoa huynh, ta nói làm sao chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu cả, hoá ra là trốn đến nơi này trộm hương..."

Tố Tố cắt đứt lời nói đùa của hắn: "Muội muội, thân thể muội vừa mới hồi phục, ngàn vạn lần đừng tức giận."

Trầm Vân Đào liếc mắt nhìn Hoa Thiếu một cái, đi tới trước giường, xoa mặt ta, nói: "Nàng không sao chứ? Thân thể đã ổn hơn chưa? Nàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, có biết ta lo nhiều lắm không?" Trước mặt công chúng, hắn cư nhiên lại ôm ta. Ngày đó, không phải hắn nói sẽ tặng ta cho Hoa Thiếu hay sao, hôm nay lại làm gì thế này, đúng là phiền phức mà.

Hoa Thiếu cũng không chịu yếu thế, đi tới, hữu ý vô tình nói: "Sở Sở, nàng khoẻ rồi ư? Ta đưa nàng ra ngoài đi dạo chút nhé, phải đi lại nhiều một chút mới có lợi cho thân thể."

Trầm Vân Đào nhìn ta, thản nhiên cười nói: "Đúng rồi. Nàng còn nhớ lúc đó chúng ta từng tản bộ cùng nhau ở Vân Vụ cốc không? Nàng đã nói nàng thích nhất là sao trời, đêm nay sao rất đẹp, ta đưa nàng đi ngắm nhé?"

"Ta đã chuẩn bị Nữ Nhi Hồng nàng thích uống nhất, có muốn cùng ta không say không về hay không?" Hoa Thiếu đúng là xấu tính, ta đang có bệnh mệt sắp chết, uống cái gì mà uống.

Trầm Vân Đào mặc kệ người ngoài, thân mật véo mũi ta một cái: "Lúc chúng ta gặp mặt ở phủ đệ nhà họ Vương, ta hại nàng bị cảm, khi đó nàng nói thuốc rất đắng, ta đã đồng ý sẽ đưa nàng đi ăn kẹo mật, nàng còn nhớ không?"

"Nàng nói nàng thích ăn cá ta nướng, có muốn nếm thử lần nữa không?"

"Ta vẫn nhớ nàng nhất là bánh hoa quế, chi bằng chúng ta cùng đi ăn nhé?" Đầu ta sắp nổ tung rồi, lại bị hai người bọn họ phiền nhiễu quấy rối, bỗng nhiên Tần Trung Mẫn bên cạnh đột nhiên xen miệng. Lời vừa ra, ánh mắt mọi người đều hướng về phía hắn, chỉ có Tố Tố có vẻ bình tĩnh. Tần Trung Mẫn đi tới bên người ta, tháo xuống trâm hồ điệp trên đầu ta, cười nói: "Đây là thứ trước kia ta tặng cho muội, không ngờ muội vẫn luôn mang nó theo bên mình."

Mặt ta tái nhợt, cơ hồ hít thở không thông nữa, ta thật sự nghĩ không ra, thiên hạ lại có loại chuyện tức cười đến vậy. Hoá ra ai cũng lừa gạt ta, kể ta sư huynh ta từng kính trọng nhất.

"Ha ha... Ha ha... Trời ơi!" Ta cười điên dại, nước mắt lại rơi ra.

Nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của ta, Trầm Vân Đào vươn tay lau nước mắt trên mặt ta, nhẹ giọng hỏi: "Nàng sao thế?"

Ta cười thê lương, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống: "Cút hết đi, tất cả cút hết ra ngoài cho ta. Ta không muốn nhìn thấy các ngươi, cút cho ta. Tất cả các ngươi đều gạt ta, tất cả đều là đồ giả dối."

Tần Trung Mẫn nhìn thấy bộ dạng của ta thì nói: "Đi theo ta, ta sẽ giải thích cho muội."

Thân thể ta không tự chủ được run lên: "Được, ta nghe ngươi giải thích, ngươi mau cho ta một lời giải thích hợp lý. Bằng không, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt." Ta gần như giãy dụa đứng dậy trên giường, phẫn nộ đi theo hắn.

"Muội nhất định sẽ cảm thấy thật kỳ lạ, đúng không?" Hắn cười khổ, cái loại vẻ mặt này cứ như phải chịu uỷ khuất vậy.

Ta lớn tiếng cười nói: "Ha ha, ngươi nói sao? Ha ha, lừa gạt ta, ngay cả ngươi cũng lừa gạt ta, đúng là buồn cười, rất rất buồn cười."

"Sư muội, ta còn có thể gọi muội như vậy không?"

"Xin lỗi, ta chỉ có một sư huynh, chính là Vương Húc Tráng, hắn đã chết rồi." Trái tim của ta đã lạnh, lời nói càng lạnh hơn.

"Đúng vậy, hắn đúng là đã chết. Tám năm trước đã chết, là bị sư phụ nàng giết chết. Năm đó sư phụ biết Thượng Quan Hạo Hùng trà trộn vào Thần Nguyệt giáo, liền giết hắn rồi bảo ta dịch dung thành bộ dạng của Vương Húc Tráng, vì giám thị Thượng Quan Hạo Hùng, cũng vì bảo vệ muội."

"A... Mẹ ta thật đung là lợi hại, cách này mà cũng nghĩ ra. Nói như vậy, nhất cử nhất động của Thượng Quan gia cũng không thoát khỏi mắt bà. Thượng Quan Hạo Hùng cùng Ngọc Nhi kia hành hạ ta nhiều năm như vậy, bà cũng biết, vậy mà làm như không thấy, đúng là rất lợi hại. Có phải ta nên bày tiệc rượu tưng bừng chúc mừng ta có cha mẹ nhẫn tâm như vậy hay không?" Ta cười đến thê lương, trong cuộc đời này giờ phút này là thê lương nhất.

"Sư muội, muội đừng như vậy, ta không cố ý lừa gạt muội."

"Được rồi, không phải ngươi cố ý, là ngươi cố tình. Xin lỗi, ta không rảnh cùng Tần đại hiệp ngươi tán nhảm."

"Ta yêu muội." Ta còn chưa bước ra khỏi cửa, chân ngừng lại ở không trung, không bỏ xuống được. Hắn nói hắn yêu ta, đúng là buồn cười, chưa bao giờ ta từng nghĩ hắn sẽ thích ta. Đoạn cuộc sống ở Thượng Quan gia, ta cảm thấy hắn là một huynh trưởng tốt, là một người thích hợp để cùng vui đùa. Sau khi hắn thành Tần Trung Mẫn lại trở thành bạn tốt của ta. Chưa từng nghĩ tới một ngày, hắn lại nói ra với ta ba chữ này. Hồi tưởng đêm đó, ở bờ sông hắn đã ám chỉ với ta điều gì, chỉ là ta quá ngu ngốc, không nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn. Ngày đó, ở trà lâu, người mà ta gặp phải chính là hắn, hắc y nhân lạnh lùng nọ chính là Lục Bằng. Ta nghĩ, nhất định lúc ấy bọn họ đang dịch dung.

Cuối cùng, ta phi ra khỏi cửa sổ, quay đầu lại, nói: "Kiếp này, kiếp sau, ta vĩnh viễn vẫn sẽ là muội muội của huynh."

"Muội muội, ta không muốn nàng chỉ là muội muội của ta."

"Thật sao? Hai người bọn họ đã đủ để làm khó ta rồi, xin huynh đừng khiến ta thêm loạn nữa."

"Nàng còn chưa gả đi, ta vẫn còn cơ hội, không phải ư? Nàng và ta có với nhau giao tình tám năm, không thể nói quên là quên được."

Ta nhắm mắt lại, điên cuồng túm tóc, chạy ra khỏi phòng: "Á... Phiền huynh đừng thích ta nữa, mặc dù chúng ta có giao tình tám năm, nhưng chỉ là tình huynh muội. Ta vẫn kính trọng huynh như ca ca ruột, nếu như huynh không muốn phải mất đi muội muội này, xin đừng ôm bất kỳ ảo tưởng gì với ta." Thật ra, giữa chúng ta chỉ có giao tình trong đêm trăng đó thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net