Chương 13: Lý Hạo Dương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từng ấy năm xa cách, trong long Diệc Phi vẫn luôn có hình bóng của Hạo Dương. Thân với nhau từ khi còn rất nhỏ, mọi ký ức cả đôi bên đều nhớ. Xa nhau 5 năm nhưng không ngày nào họ không nhớ đến nhau. Giờ gặp lại, nàng rất mừng rỡ, chạy ra ôm chầm lấy Hạo Dương.

"Hạo Dương... Huynh về rồi!" Diệc Phi nở một nụ cười hạnh phúc.

"Ừ, về rồi đây! Sao muội lớn như thế này rồi mà vẫn còn trẻ con thế?"

Bị công chúa ôm khá bất ngờ, nhưng anh vẫn nở một nụ cười tươi đáp lại rồi đưa tay xoa đầu cô công chúa vẫn còn đang ôm mình không buông.

"Này, huynh cũng có khác gì đâu? Suốt ngày trêu muội. Đi 5 năm cứ tưởng thế nào, hóa ra vẫn như một đứa trẻ to xác." Diệc Phi bĩu môi.

Vậy muội cũng cư xử đàng hoàng chút đi. Ta mới về, vẫn còn mệt mà đã bị một con nhóc nào đấy ôm chầm đến ngạt thở. Đợi ta hết trêu muội á? MƠ đi!" Nói rồi, anh cười phá lên.

"Hừ, huynh nhớ lời. Ta bây giờ trưởng thành hơn rồi. Thách huynh trêu đấy."

"Đợi muội trưởng thành, có khi lúc đấy ta hóa đầu lâu rồi cũng nên."

Hai người cứ nói chuyện như thế đến quên cả thời gian. Đều đơn phương nhau từ lâu, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Tình cảm của hai người như một sợi dây mảnh, có thể đứt vì bất kỳ một lý do nào.

"A, cũng muộn rồi nhỉ? Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi kìa!" Hạo Dương nói.

"Chán thật đấy! Huynh nhất định phải đi sao?"

"Ừ. Phụ thân ta đang ở nhà đợi. Tạm biệt muội nhé, mai gặp lại."

"Huynh nhanh lên, kẻo Lý tướng quân đợi."

Vẫy tay chào Diệc Phi một cái, Hạo Dương quay người rời đi. Diệc Phi lại ngồi ủ rũ. Thật ra nàng và Hạo Dương cũng không phải huynh muội ruột thịt, chỉ là kết nghĩa mà thôi. Nhớ lại thời thơ ấu, khi nàng và Lý Hạo Dương lần đầu gặp nhau, miệng nở một nụ cười hạnh phúc.

~ 17 năm trước~

"Phụ hoàng, người cho con xuất cung với. Nha!!!!"

Cô bé Diệc Phi dương đội mắt to tròn, nhìn chằm chằm vào hoàng thượng. Phụ hoàng chuẩn bị xuất cung đi do thám, mà Diệc Phi từ lâu đã muốn ra ngoài dạo chơi. Nhân cơ hội này, cô bé quyết định làm nũng cha bằng được.

"Ngoan nào Tiểu Phi! Phụ hoàng là đi có việc, không có thời gian dẫn con đi chơi đâu."

"Phụ hoàng... Hức..cc"

Mắt công chúa bắt đầu ngấn lệ. Cô bé này từ nhỏ đã rất đáng yêu nên chỉ cần một chút nước mắt này cũng đủ để hạ gục hoàng thượng rồi. Quả nhiên là vậy, hoàng thượng ngồi xuống, dỗ dành con gái rồi cưng chiều nói:

"Được rồi! Nhưng con phải ngoan đấy. Trẫm sẽ cử người đi theo bảo vệ, đề phòng có gì bất trắc xảy ra."

" Dạ!  Con yêu phụ hoàng nhất!!"

Diệc Phi nói vậy, rồi khẽ cười thầm. Biết ngay mà, hoàng thượng làm sao có thể không động lòng trước nước mắt của cô bé chứ? Sau đó, Diệc Phi chạy tung tăng ra hoa viên đùa nghịch.

Hoàng thượng nhìn vậy rồi thở dài. Cái con bé này, mới 5 tuổi mà đã nghịch vậy rồi! Ngài quay sang nhìn tên lính, nói:

" Ngươi tìm Lý Giang, bảo khanh ấy cho người đi bảo vệ công chúa."

" Hạ thần xin tuân mệnh."

~ Tại phủ của tướng quân~

" Lý Hạo Dương!!! Con ra đây ngay cho ta." Lý Giang lớn tiếng quát.

Từ trong phòng ngủ, một cậu bé tầm 10 tuổi đi ra, miệng ngáp ngắn ngáp dài hỏi:

" Phụ thân thật là, con đang ngủ ngon... Có chuyện gì thế ạ?"

" Hừ, ta nghe lính canh nói hôm qua con lại chạy ra bếp ăn vụng đúng không?"

" Thì sao ạ? Phải ăn mới lớn được chứ?"

Nghe vậy, Lý Giang tức giận, cất lên bài ca kinh điển:

" Con đó!  Đường đường là một đấng nam nhi mà... Ở tuổi này, con trai nhà người ta đã tập đủ thứ võ nghệ, người cao lớn phổng phao, bla bla... Còn con, mang tiếng là con trai của Lý Giang ta đây mà lại lười chảy thây như thế. Không chơi thì ngủ, không ngủ thì ăn. Thử hỏi xem ta có buồn không chứ?"

Tướng quân Lý Giang tiếp tục ca một tràng dài. Hạo Dương bỗng nhíu mày, tự nhìn lại mình. Anh rất cao, cao hơn so với tuổi. Các bắp thịt cũng rất săn chắc do ăn uống đầy đủ. Mà anh cũng tập võ nghệ mà, chẳng qua là... LƯỜI thôi! Nhưng để ngăn bài hát kinh điển của phụ thân mình, anh bèn nói:

" Vâng. Con xin lỗi!"

Đang định nói thêm một tràng nữa, bỗng một tên lính chạy vào, ngăn câu nói của Lý Giang:

" Bẩm tướng quân. Hoàng thượng và công chúa chuẩn bị xuất cung. Ngài nhờ tướng quân cho người đi bảo vệ công chúa."

Nghe vậy, khóe môi Lý Giang nhếch lên, tạo thành một nụ cười nham hiểm, ngài quay lại nhìn con trai mình. Lý Hạo Dương bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Chẳng lẽ...

"Hạo Dương. Đây là một cơ hội tốt để thử tài võ nghệ của con đấy!"

Biết ngay mà! Bất lực, Lý Hạo Dương chỉ thở dài và gật đầu. Lý Giang thấy vậy, mắt sáng lên nhìn tên lính:

" Hạo Dương con trai ta sẽ đi theo bảo vệ công chúa! Ngươi mau về thưa với hoàng thượng."

" Hạ thần xin tuân mệnh."

Tên lính lập tức rời đi. Lý Giang lườm nguýt con trai mình, gằn giọng:

"Không mau chuẩn bị đi, còn đứng đấy làm gì?"

"À... Vâng"

Lý Hạo Dương buồn rầu chạy vào phòng thay quần áo. Trong lòng nghĩ: Phụ thân thật là... LẮM CHUYỆN!

~ Cổng thành~

" Tiểu Phi! Ta đi thôi."

Hoàng thượng và công chúa bước ra ngoài cổng thành, theo sau là một vài tên lính, còn có cả... Lý Hạo Dương.

Dắt tay Diệc Phi đến chợ, hoàng thượng chào tạm biệt con gái rồi nói với Hạo Dương:

" Giờ trẫm phải đi có việc. Ngươi nhớ để mắt đến công chúa thật kĩ, nghe chưa?"

"Hạ thần xin tuân mệnh."

Sau đó, hoàng thượng rời đi. Lý Hạo Dương theo sau công chúa đi vào chợ. Chợ rất đông, gần như không thể nhìn thấy gì cả. Cô bé Diệc Phi lại rất thấp nên mếu máo nhìn anh, nói:

" Đông quá, ta không nhìn thấy gì cả! Ngươi cõng ta đi."

Lý Hạo Dương thở dài. Anh cõng công chúa trên lưng mình, từng bước nặng nhọc tiếng lên. Công chúa nhìn thấy rõ khung cảnh của chợ, miệng luôn reo hò. Lúc đầu anh còn cảm thấy phiền phức, nhưng về sau anh lại thấy công chúa rất đáng yêu! Đi hết một vòng chợ, anh bỗng nghe thấy tiếng bụng sôi òng ọc. Chắc chắn không phải là anh, vì ở nhà anh đã ăn một bữa no rồi. Không lẽ là công chúa sao? Anh ngước lên, thấy mặt Diệc Phi mếu máo:

" Ta đói..."

Hạo Dương nhìn quanh, bỗng thấy tiệm màn thầu. Anh liền nói:

" Ở kia có tiệm màn thầu, thần đưa công chúa vào đó ăn nhé!"

Cô bé tức tốc gật đầu. Hạo Dương nhanh nhẹn cõng công chúa đến quán ăn tìm chỗ ngồi. Một người phụ nữ tầm 40 tuổi bước ra chào hỏi:

" Kính chào hai vị. Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?"

"Màn thầu trứng cút, màn thầu thịt, màn thầu xá xíu, màn thầu rau, màn thầu chay, màn thầu....

Diệc Phi nói không ngừng. Cả bà chủ quán, Hạo Dương và các thực khách đều quay lại sững sờ nhìn cô bé. Cuối cùng, Diệc Phi kết thúc bằng một câu nói:

"Mỗi loại hai phần. Cảm ơn!"

Bà chủ quán e ngại nhìn cô bé

" Cô bé à... Cháu gọi nhiều vậy... Liệu có ăn hết không?"

" Bác yên tâm! Ta ăn không hết còn có... tên kia ăn giùm mà." Diệc Phi chỉ tay vào Lý Hạo Dương.

Hạo Dương nghe vậy, há hốc mồm. Bà chủ quán cũng ngạc nhiên , nhưng sau đó vẫn vào bếp làm bánh.

Vừa nãy cô bé chỉ vào mặt Hạo Dương nói " tên kia". Chính cô bé cũng cảm thấy mình thật vô lễ. Nhưng tất cả cũng chỉ vì Diệc Phi không biết tên của anh ta mà. Nghĩ vậy, cô bé mạnh dạn hỏi:

" Này, ngươi tên gì vậy?"

" Thần hả? Tên thần là..."

" MÀN THẦU ĐẾN RỒI ĐÂYYYY"

Mắt Diệc Phi sáng lên, lập tức mời Hạo Dương rồi cầm đũa ăn thật vui vẻ, miệng luôn tấm tắc khen ngon. Nhưng càng ăn, tốc độ của cô bé càng chậm lại. Diệc Phi xoa bụng, rồi nhìn Hạo Dương, nói:

" Này, ta no rồi. Ngươi ăn giúp ta đi!"

Hạo Dương nghe vậy, e dè nhìn đĩa màn thầu. " Sao công chúa lại gọi nhiều như vậy? Bây giờ còn cả mớ đây này." Nhưng thú thật là anh đã ăn cơm trước. Bây giờ mà nhét thêm cả đống bánh này vào liệu bụng anh có còn chứa nổi không? Anh bèn nhìn công chúa, cười khổ:

" Công chúa, thần thực sự đã ăn trước ở nhà, no lắm rồi. Bây giờ mà nhét thêm đống này vào thì chắc bội thực mất."

" Nhưng... lãng phí lắm. Ngươi mà không ăn... là ta mách phụ hoàng đấy." Mắt Diệc Phi bắt đầu rơm rớm nước.

Chiêu này của Diệc Phi đã được tôi luyện rất nhiều, đảm bảo anh ta cũng bị khuất phục cho coi. Quả là vậy, khi thấy Diệc Phi sắp khóc, Hạo Dương cuống quýt dỗ dành:

" N...này. Công chúa đừng khóc. Thần... ăn là được chứ gì?"

Nói rồi, anh cho bánh vào miệng. Rất ngon! Anh lấy thêm vài cái nữa. Nhưng cứ ăn như vậy, Hạo Dương bắt đầu cảm thấy không ăn nổi.

" Công chúa, thần no lắm rồi!"

" Ngươi ăn hết cho ta. Nam nhi phải ăn thật nhiều cho mau lớn."

Hạo Dương cười trừ. Bất đắc dĩ anh phải cúi đầu ăn nốt.

-------------------------------------------------------------------

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện!!!

Nhanh nhỉ, sắp đi một nửa chặng đường của bộ truyện này rồi đấy! Mong mn đừng bỏ đi mà hãy theo dõi các tình huống tiếp theo của truyện, đảm bảo không ai ngờ luôn. =))))

Một lần nữa, cảm ơn tất cả các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ bộ truyện này.

Thanks all

Rachel



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC