Chuơng 4: Thủ phạm và Tam Sinh Thế (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~ Tại một nơi khác~

" Hoàng huynh! Muội nghe nói huynh tóm được một nữ nhi, nhưng đó lại là kẻ cắp Tam Sinh Thế. Tiếc thật! Muội cứ ngỡ là huynh mang tỷ tỷ đại nhân về cho muội chứ!!!" Công chúa ngồi bên hồ nói

"..." Hoàng thượng im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn mặt nước.

Bỗng một cánh hoa tử đằng rơi xuống, khẽ lướt qua bờ vai công chúa. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy cánh hoa, khẽ nói:

" Mùa tử đằng cũng đến rồi huynh nhỉ?"

Hoàng thượng bất giác giật mình. Hoa tử đằng... Sao mới chỉ nghe đến tên thôi cũng gợi cho ngài nhớ về cô gái đó. Một cảm giác kì lạ như bao phủ toànthân hoàng thượng. Mãi một lúc lâu sau, ngài mới trả lời:

" Phải... Mùa của loài hoa màu tím..."

" Hoàng huynh! Huynh đã bất giác giật mình khi muội nhắc đến hoa tử đằng đúng không?" Công chúa nghi hoặc hỏi.

" Tr...trẫm đâu có." Tuy miệng nói vậy nhưng sắc mặt hoàng thượng đã phiếm hồng. Công chúa thấy vậy cố nín cuời, nàng hỏi:

"Vậy sao sắc mặt huynh lại hồng thế kia? Chẳng lẽ... huynh động tình với ai rồi sao????"

" Nói vớ vẩn. Trẫm cấm muội nói linh tinh như vậy ."

Thấy hoàng huynh mình bỗng chốc trở nên kích động, Diệc Phi*  cảm thấy là lạ. Chẳng lẽ hoa tử đằng có ý nghĩa gì sao? Hay nó có liên quan tới một người nào đó?

"À phải rồi, muội muốn đi xem dung mạo của vị nữ tử đó. Huynh đưa muội đi được không?"

" Cũng được thôi. Đằng nào nếu trẫm không đưa muội đi thì chắc chắn muội sẽ tìm mọi cách đến đó mà. Phải không Tiểu Phi?"

" Muội làm gì kệ muội!" Diệc Phi tức giận liếc xéo hoàng thượng.

Sau đó, ngài đưa hoàng muội của mình ra Địa Thất ngục- căn ngục dành cho những ai mắc tội tày trời.

~ Tại Địa Thất ngục~

"..." Diệp Tử lẳng lặng nhìn bốn bức tường cung quanh mình mà nghĩ " Làm nghề trộm cướp bao nhiêu năm nay, ta chưa bao giờ bị bắt. Vậy mà bây giờ lại ngồi sau song sắt là sao đây"

" Cô nương. Ta muốn nói chuyện với cô một lúc được không?"

Diệp Tử giật mình. Nàng ngẩng đầu lên, bỗng thấy một thiếu nữ còn khá trẻ, trên người nàng ta  tỏa ra một khí chất rất quý tộc. Diệp Tử hỏi:

" Cô là...?"

" Ta là Diệc Phi, công chúa của Dạ An Nguyệt Quốc."

Diệp Tử rất ngạc nhiên. Nàng nhớ lại: Diệc Phi... Công chúa... À phải rồi, công chúa này nổi tiếng nhờ ngoại hình và tính cách hiền hậu, là em gái ruột của hoàng thượng. Nàng thầm đánh giá công chúa, quả là đúng như sử sách. Người thật xinh đẹp và thanh cao. Ngay cả bộ y phục trên người công chúa cũng làm cho con người ta há hốc mồm, thể hiện rõ thân xuất thân hoàng tộc của cô ấy.

" A... Công chúa cần gì ờ tiểu nữ?"

" Chờ ta một chút."

Diệc Phi đứng lên, hô to:

" Tất cả những người canh gác ở đây lui ra ngoài hết cho ta. Ta muốn một không gian riêng."

" Nhưng..." Bọn lính chưa kịp nói gì đã bị công chúa ngắt lời

" Các ngươi dám cãi lệnh?"

" Tiểu nhân không dám. Mong công chúa tha tội."

Nói rồi chúng vọt đi ngay tức khắc. Công chúa phủi tay, rồi nhìn về phía Diệp Tử.

" Giờ ta muốn hỏi ngươi một vài thứ. Ngươi phải trả lời thật lòng đấy." Giọng công chúa trở nên nghiêm khắc."

" Nhưng... một vài thông tin cá nhân của tiểu nữ là tuyệt mật."

" Ta thề dưới danh dự của Công chúa Dạ An Nguyệt Quốc, tuyệt đối không sẽ không nói với bất kỳ ai, kể cả hoàng thượng."

Thực ra nếu nói cho công chúa nghe, rất có thể người sẽ không tin. Xuyên không... cái hành vi hoang đường ấy đến cả nàng còn không nghĩ rằng nó xảy ra với chính mình. Nhưng bất đắc dĩ, nàng vẫn nói:

" Vậy... công chúa cứ hỏi."

" Nhìn người, chắc chắn không phải người của Quốc ta. Vậy ngươi đến từ đâu?"

" Tiêu nữ.... Thực ra... tiểu nữ là ở một thời đại khác. Bỗng một hôm, viên ngọc quý mà tiểu nữ... lấy được phát sáng, nên tiểu nữ mới xuyên không về đây?"

"Xuyên không ư??? Ta vẫn chưa hiểu lắm."

" Nói đơn giản là tiểu nữ đến từ một không gian khác, cách triều đại nàng hàng ngàn thế kỉ. Bất đắc dĩ, tiểu nữ mới xuyên không về đây."

" À, vậy hả. Nhưng ngươi vừa nói cái gì, viên ngọc mà ngươi LẤY được phát sáng. Vậy ngươi thực sự là kẻ trộm Tam Sinh Thế sao?"

" Thực ra... Ở thời đại của tiểu nữ, đúng là tiểu nữ có hành nghề trộm cắp, thậm chí còn là khá thuần thục. Viên ngọc mà tiểu nữ lấy được gọi là ' Lam Thần Bích Phượng' nhưng khi xuyên không, viên ngọc ấy cũng theo tiểu nữ. Ai dè, nó quá giống so với Tam Sinh Thế của hoàng thượng."

" Ừ. Nhưng ngươi làm nghề trộm cướp, chẳng lẽ mẫu thân, phụ thân ngươi không nói gì sao?"

" Phụ thân? Mẫu thân?..." Họng nàng cứng lại, không thể nói được gì hơn.

 Hai người mà nàng gọi là cha, mẹ đã bỏ rơi nàng từ rất lâu để tìm một bến đỗ tiền tài. Nàng sống với ông nội từ nhỏ, nên ký ức mà nàng có về họ dường như bằng không. Vì là đứa cháu duy nhất nên Diệp Tử được ông hết mực yêu thương, chăm sóc, được cho đi học đàng hoàng. Nhưng hễ tới trường, nàng lại bị bạn bè gọi là đứa mồ côi cả cha lẫn mẹ, dù ông có hỏi ai bắt nạt thì câu trả lời của Diệp Tử vẫn là không. Cuộc đời thật là trớ trêu, khi nàng 10 tuổi, ông nội qua đời vì bệnh nặng, để lại cho nàng một gia sản tương đối lớn.Nhưng gia sản không phải là vô hạn. Đến năm Diệp Tử 15 tuổi, số tài sản cũng chỉ đủ cho sinh hoạt hàng ngày. Nàng không đi học từ đó. Ông nội nàng vốn là một nhà nghiên cứu đồ cổ và nhà sử học nên Diệp Tử ở nhà, đọc hết toàn bộ số sách mà ông để lại. Nàng dần có hiểu biết sâu xa về đồ cổ. Nhưng thứ mà nàng hứng thú nhất chính là đá quý. Nàng bắt đầu dấn thân vào con đường đạo chích, nhằm lấy cắp đá quý về rồi nghiên cứu.

" Cô nương? Cô nương? Cô làm sao vậy?" Công chúa lắc nhẹ hai vai của Diệp Tử.

" D...dạ? À, phụ thân và mẫu thân của tiểu nữ... đã bỏ rơi tiểu nữ từ khi tiểu nữ còn rất nhỏ.:

" Vậy hả? Thứ lỗi cho ta, đáng ra ta không nên nhắc tới họ." Diệc Phi cười buồn.

" Không sao đâu. Chuyên cũng qua lâu rồi mà." Diệp Tử cười nhẹ

"Mà  tới giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi, nhỉ?"

" Tiểu nữ là Diệp Tử." Nàng vui vẻ trả lời.

" Ồ!!! Tên hai chúng ta có vần với nhau đấy, ta nghĩ chúng ta có thể làm bằng hữu tốt. Lần sau ta sẽ lại tới. Bảo trọng!" Công chúa vui vẻ rời đi, không quên vẫy tay chào Diệp Tử.

" Công chúa thượng lộ bình an"

~ Bên ngoài~

" Tiểu Phi, muội nói chuyện với cô ta lâu quá đấy." Hoàng thượng chau mày

" Hoàng huynh, Diệp Tử cô nương là một người rất thú vị, rất có khí chất." Diệc Phi cười vui vẻ.

" Vậy sao? Mà muội nói tên cô nương đó là gì?"

" Diệp Tử"

Diệp Tử... Cái tên rất đẹp. Nó mang cho hoàng thượng cái cảm giác mà ngài chưa bao giờ có. Chính hoàng thượng cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ.

" Hoàng huynh!!! Huynh sao vậy, cái tên đó có gì không ổn sao?" Diệp Phi lấy tay vẫy vẫy trước mặt hoàng thượng.

" À, không có gì. Thôi, trẫm đưa muôi về cung."

* Diệc Phi là tên của công chúa nhé. Mạn phép lấy tên của thần tiên tỷ tỷ, căn bản là tớ rất hâm mộ chị ấy nên đặt luôn tên. Mọi người đừng hiểu lầm nhé :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net