Chuyện quan trọng nhất:là nhan sắc của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đọc nhiều truyện ngôn tình,nhưng từ lâu vốn biết mình không thể làm nữ chính.Khoan nói đến vẻ ngoài khí khái anh hùng của ta,khí khái đến nỗi bọn đàn ông xung quanh ta nhục nhã muốn chết,mà chính ta cũng cảm thấy đau khổ muốn chết.Thì tính cách của ta thật cũng không thể chấp nhận nổi...

Vô cùng vô cùng trần tục a...

Ta háo sắc,thích nhất kiểu đàn ông tao nhã,nâng tay nâng chân một vẻ hào hoa,lại cũng rất không biết sáng tạo chỉ thích đàn ông mặc sơ mi trắng.Ta có thể giây trước thề non hẹn biển nói:''A!!!Lee MinHo anh là chồng của em,đời này em chỉ vì anh mà tồn tại!!!Anh ơi em yêu anh yêu đến sông cạn đá mòn!!!'' Giây sau xuất hiện một soái ca mới lại cũng nói:''A!!!Thái Từ Khôn em yêu anh,em nguyện ở đây ngàn năm chờ anh quay đầu,em nguyện đánh đổi cả thanh xuân để đón nhận một nụ cười của anh!!!A!!!Thái Từ Khôn!!!Thái Từ Khôn!!!''

Tất nhiên,hậu cung 3000 giai lệ của ta cũng có ái phi,đó là Vương Tuấn Khải của nhóm TFBoys,ánh mắt vừa trong sáng vừa quyến rũ,có thể giết người nha...

Ta lười,không có khát khao gì lớn,chỉ muốn lấy một anh chồng đẹp trai,sau khi trải qua một hồi đau khổ như trong truyện ngôn tình sẽ trở về với nhau trong một ngôi nhà bé bé xinh xinh rộng 200 mét vuông,sau một hồi vận động kịch liệt thì ôm nhau nằm ngủ quên hết sự đời...

Nhưng ta lại là một kẻ vô cùng hiếu thắng.Ta lúc nhỏ vốn là một con nhỏ yếu ớt chuyên mặc váy trắng,ăn nói thều thào như muỗi kêu,ai nhìn cũng phải thốt lên:''Qủa là một con nhỏ thùy mị...''

Nhưng sau đó,có mấy đứa con gái ngứa mắt ta,đi bắt nạt ta,cả con trai cũng không ngừng trêu chọc ta...Ta hồi đó nhu nhược đáng thương,chỉ biết khóc nhè.Nhưng con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn lại...Bọn chúng dám nói sau này ta sẽ không lấy được Ưng Hoàng Phúc-hồi đó đang là thần tượng trong lòng ta...nên ta quyết tâm báo thù.

Nhưng thân bất do kỷ,ta đánh lại không được,chửi lại cũng không biết chửi,thế là từ đó ta nuôi mộng học võ rồi một ngày sẽ đòi lại danh dự và chồng con đã bị cướp đi...Nhưng đến khi sự học thành công,ta trở thành một nữ hán tử lực lưỡng,bọn chúng  đã không hẹn mà cùng cúp đuôi bỏ chạy ...

Vậy là từ một tiểu bạch thỏ ta đã biến thành một đại bạch hổ...

A...đại hắc hổ mới đúng,da ta đen như cột nhà cháy...

Kẻ thù chưa đánh đã hàng,mà thân hình thì từ yểu điệu thướt tha biến thành cây cột đình.Ta không biết làm thế nào,đành chấp nhận sự thật.Từ đó,ta trở thành một trang nữ nhi gặp giặc giết giặc,gặp cướp giết cướp,không ai không sợ...kiêu hãnh vô cùng...chỉ là không ai biết...ta vô cùng đau khổ,vô cùng hối hận,ta cực kỳ muốn bản thân trở nên xinh đẹp...

Ta thường đọc mấy bài báo gì mà...hãy trân trọng vẻ ngoài của bạn...hãy tự tin là chính mình blabla...nhưng mà...ta vốn là một đứa nông cạn chỉ biết nhìn vẻ ngoài cho nên...

Ta thường nghĩ:nếu thời gian được quay trở lại,ta sẽ không bao giờ đi phá hoại nhan sắc của ta nữa,ta nhất định,nhất định sẽ vô cùng quý trọng nó.Nhưng thời gian...không bao giờ quay trở lại...còn ta,sau khi học võ hoài,lại lười vận động,vậy là tám múi cơ bắp sát nhập thành một múi  mỡ mềm mại đáng yêu,trường tồn với thời gian...

Nhưng ông trời giúp ta,ông trời giúp ta,ta xuyên không,trở thành một đại mỹ nhân.Ta không nhớ mình đã xuyên không như thế nào,chỉ là...hình như đã đi vào một tiểu quán...rồi uống một loại thuốc được quảng cáo là có thể giảm cân gì đó...trời đất bỗng dưng tối sầm lại,không biết đã trôi qua bao lâu,khi tỉnh dậy thì ta đã...

Ở đây...

Nhưng đó không phải việc quan trọng,quan trọng nhất với ta bây giờ là:nhan sắc...

Ta nhập thần trở lại,trước mặt là tên hoàng thượng mặt tủ lạnh cùng bé thỏ con không xương,đầu óc ta trở nên dần sáng suốt,vận hành hết công suất,trước tiên,phải biết mình xuyên không đến đâu đã,rồi sẽ nghĩ cách,dù sao cũng phải hết sức bảo vệ gương mặt kiều diễm này...

UI ui,ta yêu nhan sắc của ta quá xá mà...

Ta lau nước mắt,giả vờ khoác lên mình bộ mặt thảo mai,đứng dậy...

Có nên giả vờ hối lỗi không nhỉ,hình như ''ta'' vừa mắc phải sai lầm gì đó,nhưng mà,chưa biết được,lỡ lại bị vu cho là giả bộ thì sao...

Hay là cứng đầu cứng cổ,lúc nãy còn nghe ai nói ta là gì nhỉ?Đúng rồi,hoàng hậu,trong truyện,không phải hoàng hậu thường là người được các thế lực vô cùng lớn chống lưng sao,tha hồ làm loạn khuấy đảo hậu cung,hoàng thượng dù vô cùng yêu thương ái phi nhân hậu dịu hiền cũng không thể làm gì được ta...

Nhưng mà,vẫn chưa biết chắc,không cẩn thận,mất đầu như chơi,mà mất đầu,tất nhiên là mất sắc rồi...

Bỗng nhiên,có một giọng nói xa xăm truyền tới,kỳ quái khó mà phân biệt nam nữ,không phải phát ra từ trong phòng,giọng nói đó,dường như phát ra từ trong đầu ta,dù vậy,cũng rất rõ ràng nói với ta:

''Hoàng hậu,chắc ngươi rất khó hiểu tại sao mình lại bị đem đến đây nhỉ?''

Mặt ta thoắt cái biến sắc,ta cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của tủ lạnh(Ý là anh hoàng thượng đó:)) phóng tới ta,nhưng cùng lúc đó ta cũng biết ngoài ta ra trong phòng này không ai có thể nghe thấy giọng của hắn trừ ta...bởi vì ánh mắt của mọi người ngoài dò xét và hồ nghi,không có kinh ngạc cùng khó tin...như ta bây giờ

"Thực ra,ta chính là người mang ngươi đến đây đó" Giọng nói đó tiếp tục rành mạch vang lên.Ngừng một lúc lại tiếp tục...

''Tạm thời,ngươi chưa cần vội tìm hiểu xem tại sao ngươi lại ở đây,cũng chưa cần tìm hiểu xem làm sao để trở về thế giới cũ của ngươi,ngươi nên nhớ,nếu ta đã có thể mang ngươi tới đây,ta cũng có thể trả ngươi về lại...hoặc là...lấy cái mạng nhỏ của ngươi."

Người ta run lên,miệng méo xệch,giọng nói phát ra trở nên méo mó:''Ngươi muốn làm gì?''

Giọng nói kia khẽ cười hai tiếng yêu dị rồi trầm bổng tiếp tục:

''Ta muốn gì ư?Chẳng qua,ta muốn thay đổi một cái kết mà thôi.''Giọng người đó bất giác nhuốm màu cay đắng rồi lập tức trở lại bình thường,nhưng thanh âm trở nên lạnh lẽo như thủy tinh vỡ:

''Ta chỉ cần ngươi yên ổn sống ở đây,đúng vậy,chỉ cần yên ổn sống ở đây thôi,nhưng có một  số chuyện,ta bảo ngươi làm thì ngươi phải làm,không làm thì tuyệt đối không được làm,còn những cái khác,kể cả sau khi tất cả xong rồi,về hay ở,cũng là tùy ngươi.''

Ta chỉ thấy lạnh sống lưng,ta run rẩy hỏi:

'' Ít nhất,cũng phải cho ta biết,chuyện gì đang xảy ra chứ?''

Người kia dừng một lúc,rồi nhẹ giọng :

''Ngươi muốn biết,cũng không phải là không thể cho người biết.Chủ nhân của cơ thể này,Nhan Bích Phi,vốn là ái nữ duy nhất của quan tể tướng trong triều,vì hoàng đế bạc nhược mà ông ta sớm thâu tóm toàn bộ quyền hành.Trước nàng ta đã có bảy người anh trai cùng cha khác mẹ,chỉ có mình một người là anh ruột song sinh,mẹ nàng ta là người vợ mà quan tể tướng thực lòng yêu nhưng do khó sinh nên đã mất sớm,quan tể tướng càng đối với nàng ta nâng như nâng trứng,hứng như hứng hoa.Nhan gia có một truyền thuyết:Cứ mỗi 500 năm một lần,người con gái thứ chín của trưởng nam sẽ có dung mạo như hoa cùng thiên phú của gia tộc.Nhan Bích Phi,vừa hay,lại là kẻ may mắn có được thiên phú đó.Nhan gia tất nhiên không thể lãng phí tài nguyên này,lập tức chạy đông chạy tây tìm một thầy giỏi dạy Nhan Bích Phi,họ tìm được một cao nhân vốn ẩn cư sâu trong núi,chính là vị cao nhân của hoàng tộc,vốn chỉ dạy cho thái tử.Năm đó Nhan gia không biết dùng cách gì mà khiến cho vị cao nhân đó đồng ý thu nhận nàng.Vậy là,cứ mỗi mùa đông,Nhan Bích Phi lại được đưa vào núi học cùng thái tử,vì không hiểu sao vị cao nhân đó chỉ cho người vào núi mỗi độ đông về.Nhan Bích Phi vốn có thiên phú trăm năm khó gặp,lại thu được thầy giỏi,thậm chí đã tu luyện đến tầng công pháp cuối cùng của môn hệ nàng ta học,nhưng năm 16 tuổi,nàng ta cứ thế mà vô lý bỏ ngang.''

Một bóng hình mờ ảo bỗng xoẹt qua đầu ta,xa xăm như đến từ kiếp trước,có giọng nói trẻ con thánh thót vang lên:

''Sư phụ,Bích Nhi ghét thái tử,hắn lúc nào cũng làm mặt lạnh,hắn bắt nạt Bích Nhi,hắn nói Bích Nhi suốt ngày chỉ biết dựa dẫm sư phụ,bám lấy sư phụ.Sư phụ,người có bao giờ thấy Bích Nhi rất phiền không?''

''Ngoan,Bích Nhi ngoan nhất,sư phụ thương yêu con như vậy,sao có thể thấy con phiền chứ?''.Thanh âm của người này,dịu dàng mà thân thuộc,nhưng ta lại không thể nhớ ta đã từng nghe qua,giọng nói như vậy,ai có thể quên.

''Sư phụ,vẫn là người tốt với con nhất,con thích người,ghét thái tử,thái tử chỉ biết lầm lì,không chịu chơi với con mà cũng không cho con tìm sư phụ chơi.Hắn thật đáng ghét.''

''Bích Nhi,không được nói bậy,thái tử thực ra...''

''Nhan Bích Phi...''. 

Giọng nói này,tuy mang bảy phần ngây thơ cùng hờn dỗi của trẻ con nhưng cái lãnh khốc tuyệt tình này,là...hoàng đế ư?

Ta chỉ thấy một đứa trẻ mặc thường bào đen thêu hoa văn rồng vàng,còn nhỏ mà long khí đã cuồn cuộn.Thế nhưng biểu cảm trên mặt trông vô cùng buồn cười,đôi mắt đong đầy nước nhưng lại cố tỏ ra mình không sao,trừng mắt nhìn Nhan Bích Phi,bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền,hắn gằn giọng nói:

''Qua đây!''

''Không!''

''MAU QUA ĐÂY!''

''Không không không không không!''

''Ta nói,ngươi mau qua đây!''.Thái tử vừa bực tức vừa khẩn trương,nhưng giọng nói đã thêm mấy phần nài nỉ.

''Ta không thích ngươi,ta thích sư phụ,mặt lạnh đáng ghét,ngươi mau đi đi,nếu không lớn lên ta học thật giỏi sẽ không tha cho ngươi,ta...''

''Nhan Bích Phi,ngươi!''

''Bích Nhi''.Nam tử khẽ nhíu mày,đứa bé gái lập tức sợ đến mặt trắng bệch nhìn trộm người nam tử.Nói đoạn,nam tử buông đứa bé nói:

''Ta không dạy con cách ăn nói với sư huynh như vậy,sư huynh bảo con qua,thì con mau qua đó đi.''

''Sư phụ người...''

Đứa bé gái tủi thân nhìn sư phụ,lại chỉ thấy người nghiêm khắc nhìn mình.Lập tức bao nhiêu dũng khí xẹp hết,mặt mày ủ rũ lê đến trước mặt tiểu đế vương nghẹn ngào nói:

''Bích Nhi sai rồi,từ nay Bích Nhi không dám nữa!''

Nhận được lới xin lỗi nhưng tiểu mặt lạnh không hề thấy vui,trái lại gương mặt còn có vẻ tổn thương hơn,hắn nhìn chằm chằm đứa bé,rồi lại đảo mắt nhìn vị sư phụ đằng xa,trong ánh mắt  có không cam tâm cùng...ghen tị ư?

Ta còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy hắn cắn môi,xoay người lấy tay áo quẹt nhanh qua mặt,chạy đi,nhanh đến mức chưa kịp thấy gì thì bóng dáng nhỏ bé của hắn đã biến mất trong cảnh sơn tuyết buốt giá...mơ hồ dần trong tiềm thức của ta.

Ta giật mình...kí ức này,từ đâu mà có...chẳng lẽ là kí ức còn sót lại của Nhan Bích Phi,chủ nhân của cơ thể này ư,ta lập tức hồi thần trở lại,khẽ tự hỏi:

''Loại công pháp nàng học,là...''

''...Là Nguyền Chú...nàng sinh ra đã có năng lực nguyền rủa bất kì kẻ nào nàng muốn,có điều,loại năng lực này,chỉ đạt được khi đã chết tâm,trở nên tuyệt tình tuyệt ái.Nàng vốn được trao cho cơ hội may mắn như vậy lại bỏ núi tuyết,bỏ sư phụ,tìm đường trở về,một mực muốn gả cho thái tử,kẻ mà sau này sẽ trở thành hoàng đế.Có lẽ vì nàng ta từ khi nào,đã yêu vị thái tử hay cũng chính là sư huynh trong núi tuyết kia rồi,bởi vậy,nàng ta không tu được đến tầng cuối cùng,trong lòng có tình,sao có thể luyện được một công pháp vô tình.Nàng ta yêu say đắm tên hoàng đế kia,yêu đến chết đi sống lại,không còn tôn nghiêm,nàng luôn biết gã hoàng đế lãnh tâm kia vốn đã khinh thường mình,nay càng cảm thấy chán ghét mình đến hận không thể một đao chém chết ngay lập tức,bất quá chỉ vì thế lực trong triều của phụ thân nàng ta mới không mang nàng ta sớm lãnh án tử.Vậy mà vẫn ngu si yêu hắn,còn giúp hắn lên ngôi.Một ngày kia,ngoại bang có gả đến một cô công chúa để cầu thân,hiện giờ chính là Kiều Tâm hiền phi,hắn với công chúa kia vừa gặp đã đem lòng yêu dấu,nàng ta mới đầu ở trong cung cũng được coi là có chút quyền thế,chỉ là sau đó ít lâu,vương triều của nàng ta do mục ruỗng từ nhiều đời nên đã bị lật đổ.Nhưng gã hoàng thượng kia thì vẫn sủng ái nàng ta như thường,tuy nhận được ân sủng nhưng có lẽ vì cảnh nước mất nhà tan nên nàng ta bệnh tật quanh năm,hoàng đế lại càng đem nàng ta ở trong ngực bảo vệ kỹ càng.Còn ngươi,nói đúng hơn là chủ nhân thân thể này của ngươi,sau khi thấy vậy thì điên cuồng ghen tuông,lần gần đây nhất,Kiều Tâm đến tẩm viện của ngươi cùng ngươi ra hồ sen thưởng trà,ngươi cứ tưởng nàng ta đến giương oai,hùng hùng hổ hổ đi theo,không ngờ là một cái bẫy,nàng ta tự nhảy từ trên cầu xuống,nhưng nhìn từ xa chẳng khác nào ngươi tự mình đẩy nàng ta,khá khen cho nàng ta trông ngây thơ hiền dịu nhưng cũng là một người có tâm cơ,ngươi bị nàng ta kéo cùng ngã xuống,xung quanh lại chỉ toàn nô tì của nàng ta,ngươi-hay Nhan Bích Phi cứ thế mà chết đuối,chuyện về sau,chỉ cần chúng nói:''Ngươi đẩy người rồi bị trời phạt ngã theo,người không chết ngươi đã chết trước'',thì chẳng còn dị nghị gì nữa,đáng đời.Vì vậy,ta lấy linh hồn của ngươi nhập vào thân thể nàng ta,vì hồn phách Nhan Bích Phi đã không còn có thể nhập xác,lý do cụ thể ra sao,ngươi chưa cần biết,dù sao Bích Phi vẫn nằm trong kế hoạch của ta,chưa đến thời điểm xác định thì chưa được chết.Ta chỉ nhắc ngươi,ngươi vẫn nên chuẩn bị đi,vì ngoài tên hoàng thượng kia còn có vô số người khác yêu thương Kiều hiền phi,luôn cố sức che chở cho nàng ta hết mình.Như là tên bát hoàng tử,Tư Mã Lỗi con của đế vương mới lên ngôi thay cho vương triều mục nát của nhà Kiều hiền phi,Trác Vị tướng quân trung thành nhất của hoàng thượng,kể cả người anh trai yêu thương Nhan Bích Phi nhất,Nhan Thiên Nhai,cũng ôm mối tình đơn phương với Kiều Tâm.Dù ngươi mới được cứu về từ hoàng tuyền,nhưng có lẽ,những người đó vẫn không có ý định tha thứ cho ngươi  đâu.Trong mắt họ,ngươi chính là kẻ đã làm cho Kiều Tâm tổn thương."

Lượng thông tin quá lớn,ta choáng váng,chỉ có duy nhất một điều,đúng rồi,ta điên cuồng hỏi:

''Vậy ta thì sao,ngươi có biết kết cục cuối cùng của ta là gì không,còn ta,ta thì sao?''

''Ha!''Giọng nói lần này vang lên mang theo thù hận không thể che giấu,phảng phất trong đó là nỗi đau khổ khôn cùng,tất nhiên,ta chẳng thèm để tâm,vì vận mệnh của ta quan trọng hơn gấp nhiều lần.

''Kết cục của ngươi?Kết cục của nàng?Thực ra,chuyện nàng chết đuối là ngoài ý muốn,chỉ vì nàng công chúa lưu lạc kia trong phút chốc phát hiện ra gia đình nàng chính là kẻ một tay góp sức phá hoại vương triều của ả,trong phút bốc đồng mới lên kế hoạch giết người.Nhưng sau này,ngươi cũng không tránh khỏi cái chết.Ta còn nhớ,mùa đông một năm kia,ngươi...à không,là nàng,nàng mặc chiếc áo của tù nhân,khắp người dính máu,gia tộc của nàng sớm đã bị tru di cửu tộc trước đó do tội mưu phản,nàng phát điên bị đưa vào lãnh cung,không biết làm sao thoát ra khỏi đó được rồi phăm phăm cầm dao đi đòi tội hoàng đế,tên hoàng đế tất nhiên không việc gì nhưng ái phi của hắn''Nói đến đây,người kia chợt cười lạnh''Ái phi của hắn bị nàng đâm rách một vạt áo,vậy là hắn lên cơn điên lấy roi da quất nàng thừa sống thiếu chết ngay trước long sàng,rồi ngay sáng hôm sau,nàng bị hành hình,là...tùng xẻo*.Hôm đó,tuyết rơi nhiều,máu nàng thấm đỏ cả pháp trường,ta cũng đến,nàng nhìn thấy ta,nhìn thấy ta...rồi cười...lúc đó,nàng đang mang thai.Ta chỉ đứng yên,nhìn nàng và con của nàng dần bị từng tiếng trống thúc giục lấy mạng,rồi rời đi.''

*Tùng xẻo:Phương pháp hành hình dã man nhất thời xưa,tù binh bị đưa lên pháp trường,mỗi một tiếng trống vang lên sẽ xẻo đi một miếng thịt,cho đến lúc mất máu mà chết.

Người kia thở hổn hển,như phải đè nén gì đó,ta cũng trắng bệch mặt.Hồng nhan bạc mệnh a hồng nhan bạc mệnh,vậy thì ta thà trở về  làm nữ hán tử cường tráng đầu đội trời chân đạp đất còn hơn...

''Nhưng ta không chấp nhận điều đó,ta không chấp nhận nàng chết,nàng không thể chết,cho nên,ta phải thay đổi vận mệnh,nếu ta có thể thấy trước được tương lai,ta cũng có thể thay đổi được tương lai.''

''Ta...nếu ta nghe theo ngươi,ta sẽ không chết chứ?''

Một mảng im lặng,có lẽ hắn ngầm đồng ý với ta.

Ta thấy hắn không nói gì,không biết tìm đâu ra dũng khí hỏi hắn:

''Có phải ngươi yêu nàng không?Nếu yêu nàng sao còn để ta nhập vào thân thể của nàng,sao còn...''Thực ra tôi còn muốn nói:Nếu yêu nàng sao còn để nàng chết...tất nhiên,ý nghĩ thực của tôi là...nếu không muốn nàng chết,ngươi phải hết sức bảo vệ ta đó nha...

Giọng nói bên kia bỗng lạnh đến thấu sương,gằn từng tiếng:

''Ta-không-yêu-nàng,đối với ta nàng chỉ là quân cờ mà thôi.''

Nói xong,ta bỗng cảm thấy người đó dường như có ý định rời đi,bất ngờ hệt như khi xuất hiện,chỉ là...sao giống như...chạy trốn vậy,ta thất kinh kêu to:

''Đại nhân,chờ đã chờ đã,ngài...ngài cho tôi biết bây giờ tôi phải làm gì đây?!''

Qủa nhiên,trong đầu ta chỉ còn phảng phất âm thanh xa xăm kỳ quái mơ hồ gần như biến mất:

''Ngươi không phải lo,khi Nhan Bích Phi chết đuối,giây phút hồn lìa khỏi xác đã đạt đến tầng công pháp cuối cùng,năng lực nguyền rủa...đã đạt được rồi...''

''Từ giờ,ngươi chỉ cần nghe theo bản năng của chính mình,đừng nói là công pháp,ngay cả kí ức của Nhan Bích Phi,cũng sẽ dần trở về,là của ngươi...''

Nói rồi,hoàn toàn tan biến,ta ngơ ngẩn,đập đập vào tai mình vài cái.

Vậy là đi rồi sao,ta nhăn trán...đập đập vài cái nữa...

''Gì vậy?Ta tức rồi đó nha?''

''Sao có thể cứ thế mà đi chứ,công công pháp pháp gì đó,ta đâu có biết dùng...''

''Tên kia,sao có thể như thế chứ?Mạng của mỹ nhân ngươi không thương tiếc sao?''

''Muội muội,nãy giờ muội làm gì vậy...Trước nay,ta luôn bao dung muội nhưng lần này,muội càng ngày càng quá đáng.''

Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự tức giận ngàn cân vang lên,ta xoay lại,chỉ thấy một thân ảnh khoác áo xanh có hoa văn cây trúc trang trọng nhíu mày nhìn ta,trong mắt ẩn chứa sự...chán ghét...

Ta nhìn quanh quất,trừ mặt lạnh và đám nha hoàn cùng nữ nhân không xương,vị công tử vừa mở miệng,còn có,một vị nam tử hán khí phách như là hình ảnh bản nam của ta trước đây,không mặc áo giáp nhưng vẫn có nét ngưng trọng của người học võ,và...một thằng nhóc!!!Dù nhóc con còn nhỏ nhưng đã mặc áo long bào,có tùy tùng bảo vệ đàng hoàng,trên người,chà chà, cũng có chút cốt khí.

 ''...ngoài tên hoàng thượng kia còn có vô số người khác yêu thương Kiều hiền phi,luôn cố sức che chở cho nàng ta hết mình.Như là tên bát hoàng tử,Tư Mã Lỗi con của đế vương mới lên ngôi thay cho vương triều mục nát của nhà Kiều hiền phi,Trác Vị tướng quân trung thành nhất của hoàng thượng,kể cả người anh trai yêu thương Nhan Bích Phi nhất,Nhan Thiên Nhai,cũng ôm mối tình đơn phương với Kiều Tâm...''  

Ta đen mặt...đừng nói là...tập đoàn nam phụ trong truyền thuyết đã xuất hiện

Nãy giờ mới nhớ ra còn cả một đoàn quân trước mặt,say mê độc thoại,đã khinh địch mà để cho người ta kéo cả một đội quân làm nền(ý nói các anh nam phụ)đến rồi...

Mà khoan...không phải tất cả những lời độc thoại,họ...nghe thấy hết rồi chứ?!

''...phải cho ta biết,chuyện gì đang xảy ra chứ...''

''...còn ta,ta thì sao?...''

''...cho ta biết ta phải làm gì bây giờ?...''

Aha...

Nghe cũng khá giống,điên loạn vì tình quá nhỉ...

Ta không chú ý một chút,thì không khí xung quanh dường như đã lạnh lẽo đến mức kết một tầng băng mỏng,giữa không khí đó là một tiếng nói trầm thấp hủy diệt vang lên:

''Làm trò hề đủ chưa?''

Hoàng thượng tủ lạnh lãnh đạm nhìn ta,so với tủ lạnh lại càng lạnh hơn vài phần,còn lạnh hơn cả ngăn đá của tủ lạnh nữa ,ta bỗng nhiên cảm thấy...

Hoàng hậu trước,người mang nhan sắc khuynh thành này,thật đáng thương...

Xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy,nhưng người mà nàng ta yêu tha thiết,ngoài chán ghét và khinh bỉ nàng ta...thì ngay cả một chút thương hại dành cho con người bình thường cũng không có...

Ngay cả anh trai yêu thương nàng ta,cũng chỉ che chở cho một mình tiểu bạch thỏ...nàng ta đã cảm thấy thất bại và tủi thân đến như thế nào...

Nàng ta...đã phạm rất nhiều sai lầm sao...rất xấu xa sao...rất đáng khinh bỉ sao...

Trong mắt ta xuất hiện một tia đau thương,nhưng ta không để ý rằng dàn hậu cung đông đảo này một mực cho rằng ta bị ngược luyến tàn tâm,chỉ vì một câu nói của hoàng thượng mà đau thương đến mức này...

Nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net