Lãnh cung lạnh lẽo lại là nơi chuyện tình của ta khai hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh cung lạnh lẽo,không một bóng người,có con chim chích loắt choắt truyền từ cành này sang cành khác,hót lên những tiếng lanh lảnh véo von,ờ,nhưng mà có chút nhạt nhẽo.

Ta thực sự đang có chút nhạt nhẽo,một mỹ nhân sôi nổi như ta,một mỹ nhân bình tĩnh tinh tế như ta,lại bị nhốt trong cái lồng xám nghoét này,thực sự làm người ta có chút tuyệt vọng.

Ta không bị xử quyết,thật là may,và may hơn nữa,ta đúng được theo ý nguyện,đóng cửa sám hối ba năm.Nhưng mà sám hối của ta,là sám hối trong cung điện tấp nập người hầu kẻ hạ,có đầy đủ gấm vóc vải lụa và gương soi để ta thưởng thức nhan sắc của tuyệt thế giai nhân,cũng tiện kiếm thêm nam sủng và sưu tập thoại bản ngôn tình.

Chứ không phải là trong cái lãnh cung chết tiệt này!!!

Nhớ lại hôm đó,tên hoàng thượng mặt lạnh mắt to nhìn mắt nhỏ với ta một hồi thì quay vội,ra đi ngay tắp lự không để lại một lời từ biệt,khiến không chỉ quần thần,ái phi ngốc manh của hắn và ta ngớ người vì diễn biến thay đổi quá nhanh,mà còn khiến Trác Vị tướng quân-ờ,khá đẹp trai,nhưng không phải gu của ta-nhìn ta một cách đầy ý nhị,nói nhỏ như nói với chính mình:

''Chẳng lẽ,thuốc đó đã hết hiệu nghiệm.Cô ta trở lại như trước rồi sao?"

Trở lại cái gì,chết ngắc ngứ rồi ấy chứ.Và ta với cô ả thì chẳng liên quan gì đến nhau hết.

À,mà cũng không biết,có khi ta lại là kiếp sau của cô ả Nhan Bích Phi đó cũng nên,như trong truyện ý,nhưng mà,cũng chẳng quan trọng a,là gì thì là gì cũng chẳng để làm gì nữa rồi.

Bọn nô tài khúm núm nhìn ta,rồi lại nhìn Trác Vị tướng quân,nhìn tiểu bạch thỏ,cuối cùng run run hỏi:

''Hoàng hậu,vậy hoàng hậu thì như thế nào ạ?''

Một lần nữa tên tướng quân không-phải-gu-của-ta lại nhìn ta chằm chằm,ta thờ ơ nhìn lại hắn,nói rõ ràng bằng một giọng rất bố đời:

''Số mệnh của bản cung mà lại để cho nhà ngươi quyết định sao.Nực cười...''

Rồi ta quay sang tiện tì lúc nãy còn túm lấy ta khóc lóc:

''Bản cung mệt rồi,nào,người đâu,mau ra lệnh tiễn khách.''

Ta quay người dợm bước đi,nhưng kì quái là chẳng có ai có phản ứng gì.Ta có hơi bực mình,nhìn bọn tiện tì còn đang quỳ rạp dưới đất:

''Sao nào,không còn coi ta như gì nữa rồi hả?Mau đứng dậy...ta bảo ngươi mau ra lệnh tiễn khách.''

Ta khí thế bức người kéo tiện tì dậy,ngạc nhiên khi cô ả run như cầy sấy vậy,ta tự hỏi làm sao mà một người bình thường có thể run rẩy đến mức đó.Ta vừa kéo lên,lập tức đứa nhóc đáng thương đó lại quỳ rạp xuống,vô lực như một con rối bị đứt dây.Ta ngạc nhiên đến nỗi á khẩu,không nói năng được gì.

''Cái này...các ngươi...sao lại có vẻ sợ hãi đến mức đó chứ!''

Đứa bé gái lại thêm một trận run rẩy,giọng nói nghẹn lại lí nhí:

''Nương nương tha tội...tướng quân tha tội...nương nương tha tội...tướng quân...''

Ta há hốc mồm,mấy trường đoạn bề trên thị uy,trong truyện ngôn tình đều có,nhưng ta không ngờ,ta không ngờ lại có thể ác liệt đến mức này...Bình tĩnh tinh tế như ta,bình tĩnh tinh tế như ta cũng chỉ biết há hốc mồm...

Ta trong tình trạng đó cứ thế mà bị giải vào lãnh cung,chính xác là vừa há hốc mồm vừa bị giải vào lãnh cung,người hầu cũng không có quyền quyết định,ta chỉ biết làm một hoàng hậu bất lực,thật bất lực a...

Các nữ chính khác,không phải xuyên không một hồi là có thể làm cho hoàng đế hồn xiêu phách lạc hay sao,có thể có một tập đoàn nam phụ toàn trai đẹp vây quanh hay sao,còn ta,tại sao chưa xơ múi được gì đã bị giải vào lãnh cung.

Ta không phục!!!

Hồng nhan bạc mệnh ơi hồng nhan bạc mệnh...

Ngồi than thở một hồi,ta lại bắt đầu thấy chán,trong lãnh cung tẻ ngắt,ngay cả than thở cũng phải tiết kiệm.Ta là một người có đầu óc sinh hoạt rõ ràng,giờ giấc được phân chia đâu ra đấy:

Buổi sáng sau khi ăn sáng xong thì sẽ đến giờ than thở,sau đó là đến giờ dọn dẹp,dọn dẹp xong thì đến giờ chửi đổng,ta chửi từ tên hoàng đế khốn nạn trở đi,nhiều khi,không còn từ nào để chửi nữa ta liền cao thượng quay sang chăm sóc sắc đẹp,những vật phẩm cung cấp cho nhan sắc cũng nhiều,trong lãnh cung có một khu rừng trúc cỏ dại mọc đầy,ta nghe nói,đất ở trong rừng trúc,có tác dụng dưỡng nhan cô cùng tốt,vậy là ta hì hục ra lấy một ít đất,nấu nước lên,ngâm trong nước nóng,sau đó đắp lên mặt,chờ cho đất khô đi,rửa sạch lại bằng nước nóng,lại lấy khăn ướt thấm nước lạnh,nhẹ nhàng lau sạch.

Hôm đó,ta vừa đắp bùn xong,đang đợi khô.Nhan sắc mỹ miều của ta bị bùn tro che đi quá nửa,thật chẳng khác nào yêu quái,ta đau lòng sụt sùi,trái tim tan nát thành từng mảnh vụn.

Cố lên,vì một tương lai tươi sáng ở phía trước,vì một ngày mai da mặt đẹp hơn,phải kiên cường,phải kiên cường...

Ta đem tâm trạng tan nát cõi lòng đó đi viết thoại bản ngôn tình,nói thật lòng,nếu ta dám nhận ta viết ngôn tình dở tệ đứng thứ hai thì không ai dám tự nhận mình đứng thứ nhất,cách hành văn của ta lủng củng,tình tiết vớ vẩn buồn cười,nhưng mà lãnh cung a lãnh cung a,không viết thì lấy gì mà đọc...

''Chàng là hoàng thượng ngạo kiều với đôi mắt to và đôi môi chúm chím,nàng là tuyệt thế giai nhân,rất đẹp,không biết phải miêu tả thế nào,nói chung là đẹp,thế thôi.

Chàng yêu nàng,nàng yêu chàng,yêu nhau.Sau đó,thì hôn nhau.Chàng há miệng ra,nàng cũng thế,hai người chu mỏ đụng một cái.Chàng nhìn nàng,nàng nhìn chàng,chàng nói:

-Ta rất vui.

Nàng nói:

-Thiếp cũng thế.''

Viết đến đây,ta không biết phải tiếp tục như thế nào,thường thì đọc truyện,tiếp theo sẽ là gì nhỉ:

Đầu tiên là bất ngờ hôn này,nói năng thâm tình,sau đó...sau đó...sau đó là lên giường để bắt đầu chơi trò vận động a...

Ta hào hứng tiếp tục...

''Sau đó,hai người lên giường với nhau,chàng thật năng suất,như hùm như hổ,như trâu như bò,từ đêm đến gần sáng,con gà gáy quang quác như chứng nhân tình yêu giữa hai người...''

Lại tịt ngòi...sau đó thế nào nữa nhỉ,uhm,ah,phát biểu cảm tưởng,rút ra bài học nhân sinh...Ta lại viết.

''Chàng sướng,mà nàng cũng sướng,quả là yêu nhau,hai người cộng khổ đồng cam...''

Viết thêm một câu...''Cả hai đều sướng''

Ta lại gặm bút,haiz haiz:

''Sướng,sướng,sướng rồi sau đó...sau đó sẽ là...''

''Sau đó sẽ là thế nào?''

Một luồng hơi lạnh phả vào cổ ta,tiếng nói như vọng về từ cõi âm ti,như xa như gần,ta có cảm giác không khí xung quanh lạnh đi vài độ,dường như nơi này còn kết một tầng băng mỏng.

''Lãnh cung nhiều linh hồn oan khuất,những mỹ nhân không phục sự đời,không cam kiếp bèo trôi,dùng một mành lụa trắng,kết thúc kiếp hồng trần,lãnh cung,không chết cũng phát điên''

Ta nhớ lại những dòng miêu tả lãnh cung trong truyện,bỗng cảm thấy rợn người,lông tơ dựng đứng,ta không dám quay lại,chỉ biết run rẩy dữ dội,cầu mong cho con ma kia đừng đến giết ta,cũng đừng đến cướp sắc của ta...

aaa...cút đi...cút đi...cút đi...

Bỗng từ đằng sau có một tiếng cười trầm thấp,ta ngạc nhiên quay lại...

Lần này...lần này ta thậm chí còn ngạc nhiên hơn...tên hoàng thượng mặt lạnh đã đứng sau ta từ lúc nào...khung cảnh kì quái kết hợp với nụ cười trên đôi môi mỏng khinh bạc của hắn lại càng thêm kì quái,bởi vì,hắn nhìn ta,cười,cười một cách vô cùng trìu mến...

''Aaaaa!''

Ta bất ngờ đến nỗi ngã ngửa ra sau,khi gáy của ta có nguy cơ sắp đáp xuống đất,bộ não của ta chạy hết công suất nghĩ xem,nghĩ xem trong tình huống này nữ chính ngôn tình phải làm gì:

''Nam chính mặt mũi thất sắc,gương mặt chàng bình thường luôn lạnh lùng,giờ đây đã tái mét.Nàng như nhành liễu trước gió,sắp ngã ngửa,nhìn chàng bằng đôi mắt bi thương,nàng mỉm cười nhìn chàng,nói:

-Trước nay ta không tin chính,không tin tà,ta chỉ tin chàng.

-Tiểu Cốt!

Thật may,ngay khoảnh khắc mông và gáy sắp cùng đo ván,chàng đã vươn tay ra đỡ lấy nàng,ngón tay chàng thon dài như ngọc,giờ đây run rẩy không thôi,chàng kinh hãi nhìn nàng nói:

-Nàng không thể chết,sau này nàng sẽ hiểu lòng ta,nếu nàng đã từng xuất hiện,tất cả những người khác chỉ là tạm bợ,ta không muốn tạm bợ''

Trong khi ta đang nghĩ về tình tiết trong ngôn tình và câu nói bị xuyên tạc của nam chính Hà Dĩ Thâm,thì đôi tay chới với đã bị nắm lấy,một luồng khí lạnh lập tức xâm nhập vào người ta.

Những ngón tay của tủ lạnh bao quanh lấy tay ta,lạnh thấu xương,ta ngước lên,lập tức bắt được ánh nhìn của hắn,vừa lúng túng vừa lo sợ,khác hẳn với ánh nhìn băng lãnh thường ngày,lời ta vô thức bật ra khỏi miệng:

''Bái kiến hoàng thượng.''

Không phải,bây giờ ái phi sẽ nói:

''Hoàng thượng,ta không tin chính,cũng không tin tà,ta chỉ tin chàng,nhất định đừng để ta ngã,đừng...aaa''

Chưa nói xong thì những ngón tay lạnh như băng đá kia đã bất ngờ buông lơi,ta ngã một góc hoàn hảo chếch 60 độ,mông cực kỳ hoàn mỹ dập xuống đất một cái,có cảm giác bị vỡ xương,ta đau đến ứa nước mắt,rất khí phách mà chửi một câu:

''Con mẹ nó,nát hoa cúc của ta rồi!''

Hình như chính tủ lạnh cũng giật mình khi làm ta bị ngã,hắn khẽ bước đến,ta tinh ý thấy tay hắn ngập ngừng đưa ra rồi lại rụt về,thực sự giống như một cậu bé muốn lại gần mà không dám.

Đây đâu phải hình ảnh nam chính điển hình,nam chính-đầu đội trời chân đạp đất,bá đạo cường quyền,đè nữ chính vào tường:''Bé cưng,muốn ăn em!''

Ta  mặt mũi nhăn nhó đứng dậy,nín nhịn cúi chào hắn:

''Bái kiến hoàng thượng.Hoàng thượng không ngại trăm công nghìn việc mà hạ giá đến đây,làm thần thiếp cảm thấy ''thụ sủng nhược kinh''!''

Bây giờ tủ lạnh mới khôi phục dáng vẻ như lúc trước,chính là như một cái tủ lạnh,tuy đôi mắt còn sót lại tia khác lạ,nhưng giọng nói đã lãnh khốc như thường:

''Hoàng hậu miễn lễ!''

''Thì ra,ta vẫn còn là hoàng hậu của hoàng thượng ư?''

Chính ta cũng không ý thức được câu nói đó,lời vô thức buột ra khỏi miệng khiến cả ta và hoàng thượng phải giật mình,ăn nói hỗn láo,mất đầu như chơi,ta vội quỳ rạp xuống:

''Hoàng thượng tha tội!Thần thiếp ăn nói hỗn hào,là hạng ngu đần không biết suy nghĩ,cầu xin hoàng thượng giơ cao đánh khẽ,tha tội cho thần thiếp!''

Ta nói một tràng,run rẩy sợ hãi,nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại,hé mắt nhìn trộm,chỉ thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn ta,đôi mắt chất chứa muôn vàn ý niệm,chỉ là ta không thể đọc nổi những ý niệm đó,chỉ là,ta nhìn sâu vào mắt hắn,thật giống như một hồ băng vào ngày đông hàn,đen thăm thẳm mà ẩn chứa ánh sáng,ánh sáng bàng bạc,ánh trăng.

''Ngày đông hàn,đêm khuya thanh vắng,trăng soi bóng xuống mặt hồ băng,sương rơi ngợp trời,gió thổi,mai bay lất phất,mây nhẹ trôi,đêm tàn dần.''

Hắn khựng lại,cũng nhìn sâu vào mắt ta,thủ thỉ như nói với chính mình,mà cũng như nói với ta:

''Mặt trời rực rỡ,mặt trời duy nhất,huy hoàng nhất,chói mắt nhất,ấm áp nhất.''

Hắn nói xong thì lại khựng lại lần nữa,giống như vừa nãy là vô thức buột miệng,hai tai hắn đỏ bừng,giống đứa trẻ phạm lỗi.Chết thật,từ nay không thể gọi hắn là tủ lạnh nữa,mà phải gọi là ''chột dạ''mới hợp.

''Ta phải về rồi,mỗi ngày chỉ có thể đến thăm nàng chút thôi''Hắn quay vội mặt đi,trên má còn lưu lại vệt hồng.Tà áo bào thoảng hương phất lên,mở cửa,tràn vào gió lạnh,rất nhanh,hắn đã bước chân qua bậc cửa.

Vội vàng đến mức ta còn chưa kịp bái chào,bóng dáng của hắn đã khuất sau cánh cửa tồi tàn của lãnh cung.Chỉ kịp để lại một câu nói còn chưa tan hết.

Giờ ta mới để ý hắn không có mang theo tùy tùng,những hành động của hắn hôm nay quá kì quái,khiến ta một chút cũng không thích ứng được,chỉ là,ta có cảm giác,chuyện của Nhan Bích Phi,không đơn giản như ta nghĩ.

Trước khi đi,hắn nhỏ giọng nói:

''Nàng vẫn luôn là hoàng hậu của ta.''















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net