Thêu như gà bới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Đà Phổ am, Lạc Vân mang kim chỉ theo Nhu Nhi học thêu thùa.

Lần đầu tiên Lạc Vân thêu một đoá hoa cúc và chú chim non đơn giản nhất, đã được Nhu Nhi khen ngợi: "Tứ tiểu thư thật là khéo tay, sao trước kia Mai di nương lại nói người vụng về, không biết phải dạy như thế nào? Chắc có lẽ chỉ là tiểu thư cần chút thời gian, rồi sẽ thêu tốt hơn thôi."

Bông hoa Lạc Vân thêu hôm đó, tuy góc kim vẫn để lộ sự non nớt, nhưng đối với người mới học, đã là tốt lắm rồi. Nàng cúi đầu , bàn tay nhỏ bé lên xuống từng đường kim mũi chỉ, nụ cười nhạt nở trên môi, nàng không trả lời câu hỏi của Nhu Nhi, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng cũng không biết sự khéo léo của nàng là do thiên bẩm, hay do tâm trạng mang đến, nàng chỉ biết bây giờ nàng vẫn chưa thoả mãn, nàng vẫn luôn tìm cách rèn luyện, bây giờ mới phát hiện việc thêu thùa này là một phương pháp tốt nó có thể rèn luyện cho con người năng lực phân biệt, sự chính xác, tốc độ cùng với tính nhẫn nại, sao trước kia nàng lại không nghĩ tới nhỉ?

Nhất định chẳng có ai nghĩ tới thêu hoa mà ta có thể học được nhiều điều như thế. Thấy Lạc Vân không hề chăm chú thêu, không giống một học trò tốt, Nhu Nhi không nhịn được mà mở miệng trách cứ.

Nàng thêu hoa không giống với những người xung quanh, không cần vẽ hoa văn lên, chỉ cần kéo căng giá đỡ và thêu dệt những bông hoa mới nở .Từng đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, rất nhanh rất thành thục. Trước mặt nàng lúc này là một chùm mẫu đơn dại, nhỏ hơn mẫu đơn được trồng trong nhà chút ít, nhưng sắc màu không hề kém cạnh. Có khi Lạc Vân thêu bức hoạ còn nhanh hơn cả những người vẽ hoa văn mẫu. Nhưng đương nhiên nàng sẽ không nói với Nhu Nhi sự thật là nàng thêu hoa không phải muốn luyện kỹ năng thêu thùa, chẳng qua chỉ là muốn rèn tốc độ nhanh hơn thôi.

Nàng nhớ rõ có người đã từng nói với nàng: "Mắt tinh nếu có thể thấy nước dưới mái hiên nhà không phải là một dòng chảy liên tiếp, mà do ngàn vạn giọt nước rơi xuống rất nhanh mà thành; tay nhanh là phải nhanh đến mức để một giọt nước trượt qua tay,mà không để lại một dấu vết..."

Nghĩ lại chuyện kiếp trước, năm nàng mười hai tuổi đã gặp một người điên, những thứ này đều do hắn chỉ cho nàng. Ở dưới quê nhà bà nội, đám trẻ con đứa nào đứa nấy thi nhau nhổ nước miếng vào hắn. Duy chỉ có nàng không làm như thế, nàng lấy chiếc khăn tay trắng khẽ lau sạch gương mặt bẩn cho hắn, còn đưa hắn một chiếc bánh màn thầu mềm nóng hổi.

Nhớ đến đây, trong nội tâm Lạc Vân hiện lên những tia xót xa đau đớn, năm ấy nàng gặp một người điên, đã làm thay đổi cuộc đời của nàng. Cũng là năm ấy, nàng đã mất đi tất cả. Người thân nói cho tất cả mọi người sự thật nàng không phải là con gái ruột của bố. Hóa ra mẹ từng có quá khứ không dám nghĩ lại: bố ruột của nàng chính là tên khốn nạn đã làm nhục mẹ nàng, bố hiện tại không thể chấp nhận được nên đã bỏ nhà ra đi, mẹ quá đau lòng đã tự sát, từ đó Lạc Vân trở thành một cô nhi.

Nàng bị người nhà của bố đuổi ra khỏi nhà, không có ai thương cảm với nàng, thương cảm với một đứa con hoang. Mẹ lại không có người thân nên nàng đành lang thang đầu đường nhiều năm, phải ăn cơm bỏ dở, phải bán hoa, cũng từng phải ăn trộm, bị người ta mắng nhiếc, bị người ta đánh đập, đến tận lúc gặp tên điên một lần nữa......

Nhu Nhi không rõ tại sao Lạc Vân phải chạy vào trong núi để thêu hoa, nàng chưa bao giờ đến cùng, tại vì khi nàng ta ở trong phòng cũng có thể thêu được rất đẹp, không cần phải đi đường xa như vậy, Lạc Vân cũng không làm khó nàng ta để nàng ta tùy ý chạy đến Lưu gia, tự mình đi vào trong núi.

Trong núi mát mẻ, tai nghe rõ tiếng chim chóc ca hót. Thật là mãn nguyện! Ngón tay nàng chuyên tâm thêu từng đường nét. Tai của nàng dần dần không còn nghe được những thứ xung quanh nữa, trong mắt người thiếu nữ chỉ có chiếc kim thêu đang bay múa trên nền vải trắng...

"Ha ha......" Một tiếng cười khanh khách, Lạc Vân giật mình ngẩng đầu, quay người, nhìn về phía sau lưng cây đại thụ.

"Bị phát hiện rồi!" Bỗng nhiên có một người nhảy từ trên cây xuống. Một nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, miệng nở nụ cười, vắt vẻo nửa người trên thân cây. Hai tay khoanh trước ngực, đầu gật gù nhìn tấm khăn Lạc Vân thêu: "Ngươi đang thêu cái gì đây? Ngoằn ngoèo như gà bới vậy?"

Lạc Linh nheo mắt nhìn một chút, nam nhân đang tươi cười trước mặt hình như đã từng gặp qua, nàng nghĩ rất nhanh, chợt nhớ tới lần đầu đến Đà Phổ am, lúc đó gặp phải vị Tề thiếu gia kia. Khi đó hắn là một tên kiêu ngạo. Hôm nay tên thanh niên đó đã trở thành một nam nhân chín chắn trưởng thành. Tới gần nhìn kỹ hơn, càng nhìn rõ càng thấy nụ cười của hắn làm cho người ta không thoải mái, bởi vì ánh mắt hắn có sự xâm chiếm rất lớn, giống như hễ tìm được con mồi thì con báo sẽ vồ lấy ngay trong một khắc.

Lạc Vân không biết hắn có nhận ra mình không. Lúc phát hiện hắn là Tề thiếu gia , ngay lập tức nàng đã dùng khăn che mặt lại.

Ninh Hiên nhìn nha đầu trước mặt dù hắn có lên tiếng nàng cũng không có vẻ gì là bối rối , cũng không thấy nửa sự ngượng ngùng, khẽ cười nói: "Làm sao thế? Nha đầu xấu xí còn sợ bổn gia ăn thịt ngươi sao? Ngươi là con cái nhà ai, sao lại ở trong rừng một mình thế này ? Chúng ta đã gặp nhau chưa, nhìn ngươi có chút quen mắt?"

Hắn sờ tay lên cằm, bước tới gần đi quanh Lạc Vân một vòng. Tầm mắt Lạc Vân khẽ buông xuống nhưng ánh mắt không bỏ qua biểu cảm trên mặt hắn , trong lòng tính toán muốn tìm cách làm sao ứng phó người trước mặt. Ninh Hiên vẫn ngờ ngợ, rồi lắc đầu phủ nhận, chưa từng gặp qua, năm đó cũng chỉ là nhìn thoáng qua, tục ngữ nói rất hay: Quý nhân hay quên sự tình. Hôm nay Lạc Vân lại mặc trang phục bình thường, hắn không nhớ rõ nàng cũng là chuyện quá thường tình.

Thấy Lạc Vân không nói lời nào, Ninh Hiên hơi nhíu lông mày: "Ngươi không thể nói chuyện sao?" Lạc Vân lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu.

Ninh Hiên bật cười nói: "Rốt cuộc là có phải hay không? Chỉ có lắc đầu lại gật đầu, nếu không phải thấy ngươi còn có phản ứng, ta lại nghĩ ngươi là một kẻ điếc."

"A Lạc! " Một hồi gió nhẹ thổi qua, nam tử áo xanh mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm Ninh Hiên với vẻ mặt cảnh giác.

"Lục ca ca, sao huynh lại tới đây?" Lạc Vân kinh ngạc hỏi. Nàng theo Vân Kỳ học võ được vài năm, để tỏ lòng cảm tạ, thỉnh thoảng cũng làm vài món ngon gửi đến Huyền Vũ tông, chẳng qua là mỗi lần đến đều che mặt, nên mọi người cũng không nhìn thấy mặt nàng, dần dà cũng kết thân với các sư huynh của Vân Kỳ. Mọi người cũng rất thích những món ăn nàng làm. Vân Kỳ gọi nàng là A Lạc, còn bọn họ gọi nàng A Lạc muội muội, cũng muốn nàng gọi bọn họ là ca ca, Vân Kỳ sư huynh là huynh thứ sáu , nên Lạc Vân gọi huynh ấy là Lục ca.

"Ở trước cửa Lưu gia, ta gặp được... nha hoàn của muội nói cho ta biết muội đi về hướng này. Ta có thứ đồ đưa cho muội, nên tìm đến." Vân Kỳ vừa nói vừa liếc nhìn Ninh Hiên, "Người kia là ai? Hắn với muội là như thế nào?"

"Hoá ra ngươi không phải kẻ câm! " Ninh Hiên kêu lên.

"Ta không phải! " Lạc Vân lắc đầu, "Lục ca ca, không có gì đâu, chúng ta đi thôi."

Nàng kéo tay Vân Kỳ đi, cảm thấy Tề thiếu gia kia là một nhân vật nguy hiểm, tốt nhất nên tránh càng xa càng tốt.

Vân Kỳ thoáng nhìn Ninh Hiên, theo Lạc Vân rời đi, Ninh Hiên đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, cũng không đi theo , chỉ tự mẩm : "Đây không phải là Lục đệ tử của Phong lão sao? Từ khi nào mà hắn ta đã có thêm muội muội kia?"

Ánh mắt của hắn nhìn xuống đồng cỏ, bất giác vô tình nhìn thấy khung thêu của Lạc Vân, vừa nãy còn bị hắn chê là như gà bới. Nhưng từ khi thấy bông mẫu đơn, hắn càng ngắm nghía, càng không thể nào rời mắt ra được. Hắn phát hiện thì ra đây không phải như gà bới, mà lại là những chùm hoa mẫu đơn trùng điệp, một đóa hoa bao trùm một đóa hoa, một mảnh lá, chẳng qua khoảng cách từ chùm hóa thứ hai đến chùm hoa thứ nhất là nửa tấc, những đường kim rơi đều rất chuẩn xác đến tuyệt đối, một châm cũng không sai, một tia cũng không kém!

"Châm pháp thật lợi hại!, người bình thường khó mà thêu được như vậy, chẳng lẽ nha đầu kia cũng là đệ tử của phái Huyền Vũ? " Ninh Hiên sửng sốt: "Cũng không đúng, phái Huyền Vũ chưa bao giờ thu nhận đệ tử nữ, Phong lão cũng đâu có thêu hoa! "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net