Tiểu sư thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết tại sao nhưng Lạc An Bình luôn có chút lo lắng cho người muội muội này, cứ cách nửa tháng sẽ đến thăm Lạc Vân một lần, mang cho nàng một số thứ mới. Tiết trời cũng đang dần dần vào đông, nhiệt độ không khí thấp xuống, hắn lại mang đến cho Lạc Vân vài bộ quần áo mùa đông.

Khi nhìn thấy Lạc Vân hắn trực tiếp khoác lên người nàng một cái áo choàng lông tơ hồ ly, nhìn bàn tay nhỏ bé vuốt ve tay áo mềm mại, trên mặt hiện lên thỏa mãn, Lạc An Bình cảm thấy có chút không đúng. Những bộ đồ này đều là của Lạc Ánh năm trước từng mặc qua, vốn hắn muốn bảo mẫu thân chọn cho Lạc Vân một vài bộ quần áo mới, nhưng mẫu thân lại nói trẻ nhỏ cơ thể đang phát triển không cần lãng phí, đem đến vài bộ đồ Lạc Ánh không mặc nữa cho hắn chọn mang đi.

Về phần thương tích trên người Lạc Vân, sau khi mẫu thân nghe cũng không quá để tâm, lạnh nhạt nói: "Đứa nhỏ kia quá nghịch ngợm, thường xuyên va chạm, Mai di nương cũng thường xuyên nhắc đến không quản lý được nàng, trên người nàng không có vết thương mới là lạ, nữ nhân của Lạc gia cũng không phải là hiểu biết quá rộng, biết chịu khổ mới có thể thành người bề trên. Còn có... Con đừng quên Ánh nhi mới là muội muội ruột thịt của con, Lạc Vân chỉ là thứ muội, đáng để con bận tâm cái gì?"

Lạc An Bình vốn định điều tra, tìm lại công đạo cho Lạc Vân, nhưng lại bị mẫu thân giáo huấn vì vậy hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe lời.

Nhìn Lạc Vân trước mắt rõ ràng cùng tuổi với Lạc Ánh nhưng lại gầy hơn Lạc Ánh rất nhiều, cũng thấp hơn một chút, Lạc Ánh năm trước có thể mặc bộ đồ này nhưng năm nay đã không mặc vừa rồi, vậy mà mặc trên người Lạc Vân vẫn còn rộng một chút.

"Thích không?" Lạc An Bình xoa đầu Lạc Vân, mỉm cười nhìn nàng hỏi. Trước kia hắn còn bận rộn việc học, không để ý đến chuyện trong nhà, nhưng vẫn còn nhớ rõ tiểu muội muội này từng đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm hắn viết chữ, hắn còn nhớ rõ đôi mắt đen láy như mực kia, hiện giờ vẫn trong sáng như thế, nhưng đã mất đi vài phần linh lực.

Lạc Vân gật gật đầu, thoải mái mà thở dài một hơi: "Thật ấm áp! Như vậy sẽ không sợ lạnh khi tuyết rơi nữa, ca ca xinh đẹp, ngươi cũng muốn đến am để ở sao?"

Lạc An Bình bật cười: "Không phải, ca ca là nam nhân, am không thu nhận nam nhân."

"Dạ, Nhu Nhi nói chỉ có nhóm sư thái nới phải sống trong am thôi." Lạc Vân gật đầu, chắp hai tay lại trịnh trọng nói: "Sư phụ đặt cho muội cái tên mới là Nguyên Trí, về sau ca ca cần phải gọi ta là Nguyên Trí thái sư."

Lạc An Bình cười ra tiếng: "Ai nói cho muội cái này vậy, đấy cùng lắm là tên mà Quảng Tuệ sư thái đặt cho muội, chứ không phải thực sự nhập môn, lần sau đừng nói thế nữa, Nguyên Trí là pháp danh của muội để nhóm sư thái gọi, giống như ta gọi muội là Vân nhi, đã hiểu chưa?"

"Tốt thật, muội có hai cái tên!" Lạc Vân cười hì hì đáp.

Quảng Tuệ thái sư cùng đệ tử Nguyên Nhất đi tới, cảm ơn Lạc An Bình đã đưa dầu vừng tới, mỉm cười rất hiền hậu. Lạc Vân thờ ơ lạnh nhạt, ai nói người xuất gia không màng vật chất trên đời, đều là đi lừa quỷ, nếu không phải Lạc Vân có người chu cấp tiền, nàng tin rằng cuộc sống của nàng cũng không mấy tốt đẹp, chẳng phải ở đây còn luôn có mấy tiểu ni cô, thức khuya dậy sớm giặt quần áo nấu cơm, tưới nước chẻ củi sao.

Còn có từ trước đến nay am của ni cô không nhận nam nhân, nhưng Lạc An Bình đến lại không bị giữ lại ngoài cửa? Quả nhiên có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ.

Sau khi đi lại vài vòng, chờ khi không có người. Nguyên Nhất mới nói với Quảng Tuệ sư thái: "Không phải sư phụ nói Nguyên Trí là con vợ lẽ, không được sủng ái sao, tại sao Lạc đại thiếu gia lại đối tốt với nàng như vậy, thường xuyên đến thăm nàng, mà mỗi lần đến cũng không đến tay không."

Quảng Tuệ sư thái bộ dạng chăm chú nghe rồi nhắm mắt nói: "A di đà phật! Nguyên Trí tuy là sư muội của ngươi, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa, sau này sẽ phải trở về Lạc phủ, nàng cuối cùng cũng vẫn là người bình thường, tuy nói là con của vợ lẽ, nhưng ngươi cũng không thể biết được người trong Lạc phủ như thế nào, ngươi nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng đưa ra lời phán xét nào về họ."

"Đã rõ thưa sư phụ." Đệ tử thấy sư phụ trách móc vội nói: "Con sẽ đối xử tốt với sư muội, sau nay nàng có trở về cũng vẫn nhớ rõ sư phụ đã từng đối tốt với nàng."

Quảng Tuệ vừa lòng gật đầu: "Như thế rất tốt, tuy bị nói là đầu óc có vấn đề, nhưng thật ra cũng không ngốc, ngươi có thấy dạo này nàng đang tiến bộ từng ngày không? Nói không chừng nàng thật sự có duyên với phật, nếu cứ ở nơi này của chúng ta mà tĩnh dưỡng, thân thể có thể bình phục, đối với Đà Phổ am là điều tốt."

"Nếu thật sự nàng ở đây mà khỏi bệnh, Đà Phổ am chắc chắn sẽ hưng thịnh lên!" Đệ tử hưng phấn mà nói: "Nếu như sư phụ quá bận, thì hãy gọi con, con có thể dạy cho nàng ta."

Quảng Tuệ sư thái lắc đầu:" Không cần, ngươi hãy nhớ, đối với chuyện của nàng ngươi coi như không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng đừng quản cái gì cả."

Đệ tử hơi ngẩn người, nhưng cũng không dám làm trái sư phụ, buộc phải đáp ứng. Quảng Tuệ mỉm cười, cầm trong tay chuỗi tràng hạt, vào phật đường, đệ tử cũng đi theo đốt đàn hương trước bàn hương, đặt tấm đệm cho sư phụ, chắp tay bái lạy Địa Tạng Bồ tát, rồi lặng lẽ rời đi.

Quảng Tuệ quỳ gối trước phật nhắm mắt tụng kinh, niệm xong một đoạn kinh, mở mắt ra than nhẹ: "Tứ tiểu thư của Lạc gia cũng không phải người đơn giản!"

Bà ta nói như vậy không phải vì có khả năng biết quá khứ của Lạc Vân, mà vì những lời nói với đệ tử vừa nãy không phải bà ta nghĩ ra mà là chính Lạc Vân đã nói với bà ta.

Nghĩ đến đến một tiểu cô nương lại có thể bình thản ở trước mặt bà ta mà phân tích lợi ích cho Đà Phổ am, còn tin tưởng Quảng Tuệ sẽ không từ chối mình, bà ta không khỏi co giật khóe miệng, người của Lạc gia mắt để đâu hết rồi, đây cũng có thể xem là kẻ ngốc à! Nếu nàng là kẻ ngốc thiên hạ sẽ không có người thông minh.

Chị giả ngủ xíu thôi gì mà căng😕


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net