Chương XIII: Chân Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Khinh Nhiễm vẫn chưa hồi Chiêu vương phủ mà đi đến Càn Thanh cung muốn cùng Phong Nhất Quân thảo luận một chút về vấn đề mà tứ công chúa nói lúc nãy. Nào ngờ khi y vừa đặt chân vào ngưỡng cửa, một ám vệ đã xuất hiện, quỳ dưới chân y:

"Bẩm chủ tử, vương phi bị bắt rồi! "

Bởi vì Phong Khinh Nhiễm đã xác định sẽ chỉ cưới một người Tiêu Lạc, nên thuộc hạ của y đều gọi Tiêu Lạc là vương phi.

"Ngươi nói cái gì? " Phong Khinh Nhiễm bỗng cảm thấy thân thể cứng ngắc một chút, dường như không tin hỏi lại lần nữa.

"Chúng thuộc hạ vô năng, trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch. " liền đem tình huống kể rõ một năm một mười cho y nghe.

Hoá ra lúc bảy ám vệ của Phong Khinh Nhiễm đang bảo vệ Tiêu Lạc về nhà thì bỗng chốc bị một đám hắc y nhân tập kích. Vì hắc y nhân số lượng hơn mười nên ám vệ toàn lực ứng phó, chỉ để lại duy nhất một người bảo vệ Tiêu Lạc. Xe ngựa rời khỏi nơi giao chiến khoảng hai mươi thước, ngay lúc các ám vệ thở phào thì bỗng từ đâu lại xuất hiện thêm một đám hắc y nhân khác, đánh ngất ám vệ bảo vệ Tiêu Lạc rồi bắt người đi.

Phong Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim nhói lên một cái, giọng nói lạnh nhạt nay mang theo hàn ý lạnh thấu xương nói:

"Điều động toàn bộ nhân lực đi tìm cho bản vương. Nếu tìm không ra, các ngươi cũng đừng quay về nữa. "

Ám vệ đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vã cáo lui.

Phong Khinh Nhiễm bước vào trong, Phong Nhất Quân cùng Diệp Tử Uyên đang ngồi trên tháp nhỏ. Phong Nhất Quân không kinh ngạc khi Phong Khinh Nhiễm đến đây, vừa định tươi cười bảo y ngồi xuống liền phát hiện sắc mặt Phong Khinh Nhiễm có chút không đúng. Chưa kịp mở miệng thì đã bị y ngắt lời:

"Hoàng huynh, Lạc Lạc bị bắt đi rồi! "

Phong Khinh Nhiễm nói, gương mặt bình tĩnh nhưng dưới ống tay áo, bàn tay đã nắm chặt đến nỗi từng khớp xương đều hiện rõ. Trong tim y vô cùng hoảng hốt, dường như đang treo lơ lửng không cách nào về lại vị trí cũ. Cứ nghĩ đến hiện giờ Tiêu Lạc không rõ an nguy, y chỉ cảm thấy trái tim vọt tới cổ họng.

Phong Khinh Nhiễm vừa chấn kinh trước tin tức này vừa ngạc nhiên với thái độ của Phong Khinh Nhiễm, không phải y nói y không thích Tiêu Lạc sao, xem ra là y chưa hiểu được cảm xúc của bản thân.

"Đệ đừng kích động, trẫm sẽ phái thêm ám vệ đi tìm đệ muội. Trước ngồi xuống đi. "

Nhìn Phong Khinh Nhiễm thần sắc bất an ngồi xuống, Diệp Tử Uyên nhịn không được quay mặt sang nơi khác, hai bả vai run run. Phong Nhất Quân khoé miệng giật giật, mở miệng:

"Được rồi đừng lo lắng, đệ muội cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không gặp chuyện không may đâu! "

Phong Khinh Nhiễm cũng tự huyễn hoặc bản thân rằng Tiêu Lạc sẽ không sao, nhưng vạn nhất.. Nghĩ tới việc nàng đang phải chịu khổ ở một nơi nào đó, tim y như thắt lại.

Canh giờ chậm rãi trôi qua, Phong Khinh Nhiễm càng chịu thêm giày vò, một khắc như một năm, y lần đầu tiên cảm thấy mất kiên nhẫn đến như vậy.

Phong Nhất Quân trấn an:" Không có tin tức chính là tốt nhất, đệ đừng quá lo lắng. "

Phong Khinh Nhiễm gật đầu, dù trong lòng rất muốn tự ra ngoài tìm Tiêu Lạc nhưng cũng không có vọng động. Y nhìn đêm đen dày đặc ngoài cửa sổ, đủ mọi sắc thái của Tiêu Lạc hiện ra trước mặt y. Rõ ràng đến như vậy. Khẽ kinh ngạc, từ lúc nào mà.. Y lại nhớ rõ nàng đến như vậy, từng nụ cười, từng cái nhăn mày, từng ánh mắt của nàng,.. Y đều không quên.

Phong Khinh Nhiễm bỗng hiểu ra, không khỏi tự giễu đưa tay đặt lên ngực mình. Hoá ra, trong lòng y có Tiêu Lạc, nhưng đến bây giờ y mới nhận ra.

Có phải.. Đã quá muộn không??

Lạc Lạc, nàng nhất định phải bình an.

Một ám vệ không tiếng động xuất hiện, chấp tay cung kính với ba người đang ngồi trong đại điện, ánh mắt không dấu vết nhìn Phong Nhất Quân và Diệp Tử Uyên một cái. Phong Nhất Quân ho nhẹ một cái, ám vệ liền bẩm báo:

"Vẫn chưa có tin tức của vương phi, thuộc hạ đã cho người ra ngoài thành điều tra. "

"Vô dụng. " lần đầu tiên Phong Khinh Nhiễm nổi giận mắng ám vệ. Trong ánh mắt kinh ngạc của phu thê hoàng đế và ám vệ, y không nói một lời tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Phong Nhất Quân nhìn theo, mở miệng mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng.

Diệp Tử Uyên thì nhếch khóe môi, chủ động đi đến chỗ Phong Nhất Quân: "Khuya rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai chàng còn phải lâm triều. "

Phong Nhất Quân dĩ nhiên đồng ý, hai người dắt tay nhau đi vào hậu viện.

Chỉ tội ám vệ quỳ ở đó không ai để ý, đau khổ tự quay về tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

Dịch quán.

Tứ công chúa ném xuống một cái bình, mảnh vỡ tan nát văng lên mặt ám vệ, để lại một đường máu dài.

"Vô dụng, một lũ vô dụng. Một nữ tử trói gà không chặt cũng không bắt được. "

"Công chúa tha tội. " ám vệ cúi thấp đầu, trong giọng nói khó nén lãnh ý. Đường đường ám vệ bậc nhất của hoàng cung, lại bị một tiểu nha đầu mười mấy tuổi dạy bảo, ai cũng không vui.

"Cút đi. " Tứ công chúa quát, tuy nàng rất tức giận, nhưng những nguiiwf này đều là ám vệ mẫu hậu cho nàng, không thể tùy tiện xử lý.

Sáng hôm sau.

Phong Nhất Quân một đêm thần thanh khí sảng, liếc nhìn thiên hạ trong lòng đang ngủ say, trên làn da tuyết trắng tràn đầy dấu vết ái muội liền thoả mãn đứng dậy, cẩn thận không đánh thức nàng, gọi cung nhân vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Vừa ra đại điện, y giật mình khi thấy Phong Khinh Nhiễm phong trần mệt mỏi đứng ở trước mặt. Chỉ mới có một đêm, gương mặt phong hoa tuyệt đại kia đã mất đi hào quang vốn có, hốc mắt lõm sâu, cùng vị đệ đệ yêu nghiệt kinh nhân trong trí nhớ của y hoàn toàn khác xa.

Phong Nhất Quân trong lòng âm thầm cân nhắc, xem ra địa vị của Tiêu Lạc trong lòng đệ đệ cũng không hề nhẹ như y tưởng.

Y ho khan một tiếng:" Mau rửa mặt chải đầu, bộ dáng này của đệ không phải muốn người khác chê cười sao? "

Phong Khinh Nhiễm máy móc làm theo, ánh mắt rời rạc.

Y đang vô cùng lo lắng, Tiêu Lạc một đêm không về.

Phong Nhất Quân nhìn thấy rất đau lòng.

Trước giờ Chiêu vương nổi tiếng phong lưu tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, nhưng thật ra y là người rất trọng tình cảm. Lần này Tiêu Lạc mất tích, y nhận ra tình cảm của mình, khẳng định rất tự trách.

Ngồi xuống bàn ăn, Phong Nhất Quân đã ăn hết hai chén cháo nhỏ, mà cháo trong chén của Phong Khinh Nhiễm vẫn chưa vơi đi miếng nào.

Phong Nhất Quân rốt cuộc nhìn không được, đang muốn mở miệng thì một giọng nói lạnh lùng trong trẻo bên trong điện truyền ra.

"Phong Nhất Quân, chàng muốn làm gì? "

Diệp Tử Uyên một thân tử y bước ra, áo ngoài làm bằng vải sa mỏng tung bay theo mỗi bước đi, thoạt nhìn giống như tiên tử hạ phàm.

Phong Khinh Nhiễm phá lệ nhìn nhiều hơn vài lần, chỉ cảm thán hoàng huynh ở đâu tìm được nữ tử như thế này. Luận dung mạo không thua kém y luận khí chất cũng không phải nhà bình thường có thể dưỡng ra được.

Đồng thời y cũng có chút không vui Diệp Tử Uyên. Tiêu Lạc rất thân với nàng, nhưng Tiêu Lạc mất tích, nàng tựa hồ chưa từng lo lắng.

Phong Nhất Quân vội đứng lên đi tới cạnh nàng,trong lòng thầm than tiểu thê tử của y sao lại giận dai như vậy. Một bên là đệ, một bên là thê, y muốn công bằng nhưng tim đã nghiên hẳn về một bên rồi.

Đệ đệ, xin lỗi đệ. Phong Nhất Quân thầm nói trong lòng.

"Nào có làm gì. Uyên nhi dậy rồi, tới đây ăn sáng. "

"Hoàng tẩu. " Phong Khinh Nhiễm gọi một tiếng xem như chào hỏi.

Diệp Tử Uyên gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh Phong Nhất Quân, chậm rãi ăn cháo. Mà Phong Nhất Quân cũng lệnh cho người đổi cháo nóng cho Phong Khinh Nhiễm.

Phong Khinh Nhiễm cũng muốn ăn, nhưng lại không ăn vào.

Y luôn nghĩ tới Tiêu Lạc, nàng đang ở đâu, có ăn uống tốt không? Có ngủ ngon không?

Phong Khinh Nhiễm mãi suy tư, Phong Nhất Quân nhỏ nhẹ nói chuyện với Diệp Tử Uyên:

"Uyên nhi, nàng xem, Nhiễm nhi thật sự rất khổ tâm. "

Diệp Tử Uyên liếc mắt nhìn y một cái, "So với nỗi khổ của Tiêu Lạc, thì đây có đáng là gì. "

Đúng vậy, Phong Khinh Nhiễm làm Tiêu Lạc dằn vặt mấy tháng nàng bất quá mới cho y đau khổ một ngày, Phong Nhất Quân gấp cái gì.

Phong Nhất Quân biết tính tình tiểu nương tử nhà mình rất lớn,liền đổi nơi xuống tay: "Nếu đệ muội biết Nhiễm nhi thành ra như vậy, chắc chắn rất đau lòng. "

Quả nhiên, Diệp Tử Uyên dừng một chút.

Trong lòng hơi tức giận, nha đầu kia cũng thật si tình, vì Phong Khinh Nhiễm có thể chấp nhận tất cả. Ở chỗ này chỉ có hai nàng là người xuyên không, xem như cũng là thân nhân duy nhất, nàng như vậy tự làm khổ mình, Diệp Tử Uyên cũng đau lòng.

Lúc bảo nha đầu cùng nhau diễn kịch, nàng còn do dự hồi lâu kìa.

"Thôi." Diệp Tử Uyên buông đũa, "chàng tự an bày đi. "

Phong Nhất Quân biết đây là đồng ý, liền vui mừng hướng ám vệ nháy mắt một cái.

Giữa trưa, rốt cuộc tìm được tin tức Tiêu Lạc.

Ám vệ "cứu " nàng về, đưa vào Ngọc Sương Điện.

Phong Khinh Nhiễm vừa nghe tin, cả người liền chạy như bay, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Đến trước cửa Ngọc Sương Điện, nhìn thấy bóng người ngồi trên bàn đá, trong lòng y run lên. Đủ mọi tư vị thi nhau trộn lẫn. Bước chân cũng vì thế mà cứng ngắc.

Người trên bàn đá cũng đã thấy y, mới mấy ngày không ngập, y đã tiều tụy đến như vậy. Trong lòng đau xót, hốc mắt đỏ lên, gọi một tiếng: "Khinh Nhiễm.. "

Tiếng gọi như bùa chú giải vây cho Phong Khinh Nhiễm, y chạy đến gắt gao ôm lấy Tiêu Lạc, chỉ hận không thể khảm nàng vào trong ngực mình.

Y thật sự rất sợ, cho dù nhìn thấy nàng hoàn hảo trước mặt y, y vẫn không thể tin tưởng. Y sợ đó chỉ là ảo ảnh. Cho nên, chỉ có ôm nàng vào lòng, cảm giác được hơi ấm cùng thân thể mềm mại của nàng, y mới có thể tin đó là sự thật.

Mùi hoa mai quen thuộc như có như không vấn vương cánh mũi, Phong Khinh Nhiễm vùi đầu vào mái tóc đen dài của Tiêu Lạc, hít sâu một hơi. Thần kinh buộc chặt bấy lâu cuối cùng cũng thả lỏng.

Tiêu Lạc ngây ra như phỗng, có chút không thích ứng được với thái độ và hành động lúc này của Phong Khinh Nhiễm. Không phải nàng chỉ ở trong cung bồi Diệp Tử Uyên mấy ngày thôi sao?

Nàng vốn là người nhạy cảm, nên rất nhanh liền nhận ra biến hóa của Phong Khinh Nhiễm. Gì đây? Chẳng lẽ mấy ngày nàng ở trong cung, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Lạc đưa tay muốn đẩy Phong Nhiễm ra để hỏi nào ngờ y càng siết chặt hơn nữa, kèm theo đó là giọng nói khàn khàn :

"Lạc Lạc, đừng động."

Trong giọng nói của y có chút run run. Tiêu Lạc nghe thấy lòng liền mềm nhũn, cũng đứng yên mặc cho y ôm.

Mặt trời ngã xuống phía tây, ánh nắng nhu hòa phủ lên thân thể hai người, trong sân yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lá rơi xào xạt. Cảnh tượng yên bình mà ấm áp tới lạ kỳ.

Phong Nhất Quân và Diệp Tử Uyên xa xa đứng nhìn, thấy hai người rốt cuộc hoá giải khúc mắc, đều mỉm cười vui vẻ. Phong Nhất Quân cúi đầu nhìn Diệp Tử Uyên:

"Uyên nhi, trẫm làm có tốt không? "

Diệp Tử Uyên đang bận xem phim tình cảm miễn phí, nghe vậy liền nhớ tới Phong Nhất Quân hao tâm tổn trí thay nàng an bày, kéo kéo khóe môi : "Ân, cũng tạm được. "

Phong Nhất Quân được thế càng cúi sát hơn, ở bên tai nàng thổi gió:

"Vi phu tận tâm như thế, Uyên nhi cũng nên thưởng đi? " nói xong còn cố ý liếm liếm vành tai nàng.

Diệp Tử Uyên hơi xoay mặt qua, nhất thời liền đối mặt với Phong Nhất Quân. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, dung nhan của y được chiếu rọi càng thêm tuấn mỹ, tựa như được thiên nhiên tỉ mỉ điêu khắc, từng đường nét hoàn mĩ chứa đầy mạnh mẽ kiên nghị, nhất thời liền mặt đỏ tai hồng.

Kể từ khi gặp nhau đến nay, sớm tối bên nhau, Phong Nhất Quân chưa từng thấy qua dáng vẻ ngượng ngùng e thẹn này của Diệp Tử Uyên. Chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hoá ra nàng cũng sẽ có lúc có bộ dáng tiểu nữ nhi gia như vậy, nhưng thật ra vô cùng mới mẻ, nhất thời làm y miệng đắng lưỡi khô.

"Làm tốt thì phải có thưởng đúng không? " Y vừa nói vừa nhấc bổng Diệp Tử Uyên lên, sải bước về Càn Thanh Cung.

"Chàng.. Chàng buông xuống cho ta. "

Tuy các cung nữ và thái giám đều cúi đầu nhưng Diệp Tử Uyên vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, gương mặt khuynh thành thoáng chút e lệ bị Phong Nhất Quân nhìn thấy, trong lòng như có dòng điện xẹt qua. Y đổi hướng rảo bước về thiên điện của Ngọc Sương Điện, một bộ khí thế mười phần.

Cánh cửa khẽ đóng, bên trong một mảnh xuân sắc ngập tràn..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#codai #sung
Ẩn QC