Chương 3: Trở thành trắc phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chuyển qua cung của Nhã Lam làm người hầu. Và đương nhiên là Nhã Lam lại bị gọi đến cung của hoàng quý phi để nghe giáo huấn.

- Phụ hoàng, hoàng nhi có chuyện muốn bẩm báo? - Thái tử vừa nói vừa khẽ liếc Tử Quỳnh, trên mặt chứa toàn nỗi tức giận.

Vừa bước vào cửa đã thấy có người nhìn mình như vậy, Tử Quỳnh có chút ngơ.

Cô đã đắc tội thái tử à? Ai da! Ca này khó nha!

Ngước mặt lên trời, cô hỏi trong đầu:

Ông trời ơi rốt cuộc con đã đắc tội gì với hắn!

Thái tử cố nuốt cơn giận xuống, mắt vẫn liếc về phía Tử Quỳnh, ánh mắt hắn làm cô có hơi sợ.

Nhưng rất nhanh sau đó cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Thái tử thì càng lúc càng tức xì khói! Rõ ràng hắn đã cho người bẩm báo về hôn lễ của mình với người khác, vậy mà thái tử phi của hắn lại không thèm đả động, đã vậy còn đi tới tham dự nữa, chẳng phải là khi thường hắn sao.

- Vậy con nói ta nghe xem nào, ta đang rất phấn kích đấy. - Hoàng thượng nhìn thái tử, vẻ mặt tràn đầy sự chán ghét.

- Phụ hoàng, Nhã Lam và con vừa mới thành thân, con nghĩ cũng cần có người chăm sóc cô ấy. Vậy nên, xin người, có thể cho Thục An qua làm nô tỳ hầu hạ cạnh cô ấy không? - Thái tử cúi đầu, thành khẩn cầu xin hoàng thượng.

- Hoang đường... Không thể... Và tại sao ta phải làm điều đó chứ? Cứ cử một người đi hầu hạ cô ta là được rồi. - Thái tử vừa dứt lời, hoàng thượng đã phản đối ngay lập tức.

Phụ hoàng, hài nhi làm vậy cũng là có li do mà... Người phải hiểu cho nhi thần. - Thái tử đáp, khuôn mặt dần dần đỏ lên vì tức giận.

- Lí do? - Hoàng thượng cười gằn - Lí do gì mà con lại muốn đẩy cô ta sang cung của tiện nhân đó? Ta đây rất muốn nghe a! Khiết Nghiên vừa mới tỉnh dậy, còn chưa nhớ gì, rõ ràng là nhờ có Thục An, con bé mới vui lên được một chút. Giờ con còn muốn làm thế với con bé sao?

- Phụ hoàng, người không thấy sao, con tiện tỳ này và Khiết Nghiên rõ ràng là... Người nghĩ xem, ngay cả con, nàng ấy còn không muốn gặp, vậy mà lúc nào nàng ấy và cung nữ này cũng quấn quýt bên nhau lại còn dùng ám hiệu nữa. Rõ ràng là... - Thái tử không thể bình tĩnh được nữa, tuôn hết những gì mình suy nghĩ ra cho hoàng thượng nghe.

Nãy giờ Tử Quỳnh đều im lặng lắng nghe hai người nói chuyện nhưng cho đến giờ, sau khi nghe thái tử nói xong trong lòng thật sự đã bùng lên lửa giận rồi.

Cái gì mà ám hiệu chứ? Quần què ấy!!!

Thái tử vừa dứt lời, Tử Quỳnh đã muốn cho hắn một đấm. Hắn có bị điên không vậy? Đó là tiếng việt của cô đó! Sao hắn dám!

Hắn gọi cô là con tiện tỳ cũng không sao! Cô nhịn.

Hắn nói cô và Hàn Linh có JQ cũng không sao! Cô nhịn.

Nhưng hắn dám sỉ nhục tiếng Việt của cô sao? Hắn phải chết!!! Nhất định phải chết!!! Nên biết là bổn cô nương rất yêu nước a!

Hắn ghen thì kệ hắn, hắn muốn làm khùng làm điên gì cô cũng không thèm quan tâm, nhưng tiếng Việt của cô thì có lỗi gì mà hắn lôi vào đây?

- Hoàng thượng, nô tỳ và thái tử phi hoàn toàn không có gì... Thái tử điện hạ, người đừng nghe ai đó vu oan giá họa... Không những vu oan giá họa, ngài ấy còn sỉ nhục nô tỳ... Sao có thể gọi một nữ nhân yếu đuối như nô tỳ là một con tiện tỳ chứ... - Tử Quỳnh nhanh chóng đáp, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra, đoạn quay sang phía hoàng thượng - Hoàng thượng, xin người hãy trả lại công bằng cho nô tỳ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net