Chương 3: Trở thành trắc phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không phải là lỗi của ngươi đâu. - Thái tử an ủi cô ta thêm một câu nữa.

- Không, là lỗi của nô tì mà. - Nhã Lam nói tiếp. - Vì nô tì mà thái tử phi nương nương mới giận người, chắc bây giờ thái tử phi đang căm ghét nô tỳ lắm.

- Nàng ấy không phải là loại người nhỏ mọn như đám nô tỳ ngoài kia đâu, sẽ không vì vậy mà giận ngươi đâu. - Thái tử an ủi cô ta, nhưng thực ra là hắn cũng đang kháy đểu về tính cách của cô ta.

- Thái tử, hôm đó, nếu không phải nô tỳ đi ngang qua đó, vô tình trượt chân, nương nương sẽ không rơi xuống nước. Nô tỳ thật là có lỗi. - Nhã Lam đen mặt nhưng vẫn cố diễn vai trà xanh cho đạt, cô ta đưa một tay lên giả vờ lau nước mắt.

- Ngươi đừng nói nữa, đứng lên đi, ta đã nói rồi, không phải là lỗi của ngươi, ta chỉ là đang nghĩ vu vơ thôi. - Thái tử đỡ cô ta đứng lên.

- Thái tử, có phải thật ra là người đang suy nghĩ về chuyện của thái tử phi và cung nữ Thục An kia? - Nhã Lam bỏ tay ra, giả bộ ngừng khóc, vẫn chưa chịu thôi.

- Ta... - Thái tử đen mặt, không nói nên lời, cố trốn tránh câu hỏi. - Không có! Ngươi đừng có nghĩ như vậy!

- Thái tử, nô tỳ nghĩ thái tử phi và cung nữ Thục An kia có vấn đề. Thái tử thử nghĩ xem tại sao thái tử phi chỉ nói cho mình cô ta nghe đã vậy còn dùng ám hiệu nữa. Chưa hết, mặc dù người đã phạt hai người đó rất nhiều lần cũng chỉ vì cả hai quá thân thiết nhưng hai người bọn họ vẫn cứ bám nhau như sam vậy. Chắc chắn hai người này không bình thường... Nô tỳ nghĩ bọn họ có gian tình. - Nhã Lam nói, hai chữ cuối còn cố tình nhấn mạnh, cô ta biết thái tử đang trốn tránh.

- Bọn họ đều là nữ nhân cả đó! Đừng nói linh tinh nữa. Nhã Lam, ngươi đừng cho rằng mình có thể nói bậy được. Không thể nào có chuyện như thế được! Phạt thì phạt nhưng bản thân ta không tin nàng ấy là loại người đó... - Thái tử lạnh lùng đáp lại lời Nhã Lam.

- Vậy thì thái tử không biết rồi, nô tỳ nghe những cung nữ kia đồn thái tử phi vì không dám công khai sự thật rằng mình yêu nữ nhân kia nên mới cưới thái tử. - Nhã Lam nói tiếp, ánh mắt thoáng hiện chút đắc ý.

- Ngươi từ khi nào mà thân thiết với mấy tì nữ đó quá vậy? Bình thường ngươi và bọn họ đâu có thân thiết với nhau đâu, lại còn hay xích mích nữa mà. - Thái tử nhìn Nhã Lam, trong con ngươi hiện thấu sự không tin tưởng.

Nhã Lam đơ ngươi trong vài giây. Nhưng sau đó cô ta rất nhanh khôi phục lại nét bình tĩnh:

- Cả hoàng cung đang đồn ầm ra như vậy, người có cam đoan với nô tỳ là không nghe thấy?

Nhã Lam vừa dứt lời, vẻ mặt thái tử lập tức đen lại. Lẽ nào Khiết Nghiên và cung nữ kia có gian tình? Chuyện này là thật sao? Tại sao lại như vậy? Khiết Nghiên rất yêu hắn mà?

Tại sao bây giờ nàng ấy lại yêu một nữ nhân?

Trong lòng hắn, chuyện nữ nhân với nữ nhân... vốn dĩ là không thể nào.

Nhìn những biểu hiện lần lượt diễn ra trên khuôn mặt thái tử, Nhã Lam cười khinh bỉ trong lòng. Khiết Nghiên, rồi sẽ có một ngày vị trí của cô sẽ trở thành của tôi. Thái tử là của cô ta, ngoại trừ cô ta ra, không ai được chiếm đoạt Thái tử!

Không ai được phép cướp Thái tử ra khỏi cô ta cả.

KHÔNG MỘT AI!

Chưa đợi thái tử phản ứng lại lời nói của mình, Nhã Lam đã nói tiếp:

- Nô tỳ có cách này, không biết, thái tử có cho phép nô tỳ nói không?

Nhã Lam vừa dứt câu, thái tử đã nhìn sang phía cô ta, nét mặt không thay đổi:

- Ta chấp nhận ngươi. Ngươi mau nói đi, là cách gì?

- Người có thể sắc phong nô tỳ làm trắc phi của người không? - Nhã Lam nói, trên mặt để lộ một vệt cười ranh mãnh.

Thái tử sững sờ vài phút rồi nhìn Nhã Lam với ánh mắt hoài nghi. Dường như hắn không tin đó là những gì mà cô ta dám nói. Người như cô ta mà lại dám đề xuất loại chuyện ngu xuẩn này với hắn ư?

- Thái tử, xin đừng hiểu nhầm ý nô tỳ, nô tỳ không phải là loại người đó, với nô tỳ, được thái tử cứu, bản thân nô tỳ đã cảm kích lắm rồi, nô tỳ thật sự không có ý gì khác. - Nhã Lam nhìn nét mặt thái tử, thoáng cười, nói tiếp.

- Vậy ý ngươi là gì chứ hả? - Thái tử nhìn Nhã Lam, vẻ mặt vẫn chưa hết hoài nghi.

- Thái tử, xin người hãy đồng ý cho phép nô tỳ mạn phép nói chuyện này... - Nhã Lam khẽ liếc thái tử, vẻ mặt tỏ ý cầu xin.

- Được, ngươi nói đi. - Thái tử chấp thuận cô ta nhanh chóng.

- Nô tỳ nghĩ rằng người đã nghe nô tỳ kể về chuyện của thái tử phi rồi, nên nô tỳ nghĩ là người cũng đoán ra được. - Nhã Lam nói, trong con ngươi lộ rõ ác ý không che giấu. - Chẳng qua bây giờ chúng ta làm như vậy là để thái tử phi trong lòng ghen tuông một phen, sau đó sẽ cảm thấy chán ghét cung nữ Thục An kia mà trở về bên cạnh thái tử. Như vậy, chúng ta chẳng cần tốn công tốn sức nhiều cũng có thể khiến thái tử và thái tử phi trở lại như cũ. Người nói xem, cách này rất hay phải không?

- Nhưng tại sao ngươi không để cung nữ đó lên làm trắc phi? Sao nhất định lại phải là ngươi chứ? Ngươi đang có ý đồ gì? - Thái tử quả thật không dễ bị mắc lừa.
Thái tử tuy có đối xử tốt với nàng ta thật, nhưng mà đó cũng chỉ là vì nàng ta được chọn làm nô tì hầu hạ thân cận của hắn, chủ đối tốt với tớ là lẽ đương nhiên thôi, nhưng trước đây nàng ta đã từng hại thái tử phi, nên bây giờ lúc này nhất cử nhất động của nàng ta đã hoàn toàn bị thái tử chú ý.

Với cả cái chuyện này thật là, vớ vẩn quá đi!

Muốn thái tử phi quan tâm đến hắn, hắn cứ tỏ yêu quý nàng ta để làm nàng ấy ghen là được, sao phải cưới cả nàng ta chứ?

Nàng ta bị điên à?

- Bởi vì... - Khuôn mặt Nhã Lam xanh như tàu lá chuối, nhưng cũng rất nhanh chóng đáp lại. - Nếu cung nữ đó lên làm trắc phi, người nghĩ thử xem, thái tử phi chẳng lẽ là càng có cớ để gặp gỡ cô ta dễ hơn sao?

- Nhưng Thục An chẳng phải là cung nữ bên cạnh Khiết Nguyên sao? Nếu vậy thì cho dù ta có lấy ngươi, cô ta và Khiết Nghiên vẫn có cơ hội ở bên nhau, phải nói là rất nhiều lần. - Thái tử đáp lại lời Nhã Lam nhanh chóng, nhìn thẳng vào mắt cô ta.

- Đến lúc nô tỳ lên làm trắc phi, chẳng phải người chỉ cần xin hoàng thượng ra lệnh sẽ dễ dàng điều động cô ta đến cung của nô tỳ, vậy chẳng phải hai người họ sẽ khó gặp nhau sao? - Nhã Lam né tránh ánh mắt thái tử, nhìn ra một nơi xa xăm, đáp.

- Vậy ngươi nói cho ta biết lí do tại sao lại là ngươi? Tại sao không phải là người khác? - Thái tử nhìn Nhã Lam, vẻ mặt càng ngày càng thận trọng.

-Thần là cung nữ thân thiết với người nhất, khi không người lại sắc phong một nô tỳ xa lạ trong cung lên làm trắc phi, cô ta sẽ vì thế mà coi thường thần, chẳng phải là sẽ rất... - Nhã Lam ngừng nói, nước mắt đã tuôn hai hàng.

Thái tử nhìn khuôn mặt của Nhã Lam, khẽ chau mày, gió bỗng từ đâu thổi vào vạt áo của Nhã Lam, làm lộ ra bên dưới một thứ gì đó. Ban đầu, thái tử thoáng không đồng ý, bỗng hắn nhớ ra một điều gì đó nên đành suy nghĩ lại. Nét nghi ngờ kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ cuống quýt:

- Được, được rồi, ta đồng ý, ngươi hãy ngừng khóc lại đi.

Thái tử vừa dứt lời, con ngươi Nhã Lam đã nhất thời sáng lên. Lau vội nước mắt, cô ta đáp:

- Thái tử, người đã đồng ý chấp thuận sáng kiến của nô tỳ rồi sao?

- Phải, nhưng ngươi phải nhớ, ta với ngươi chỉ là phu thê trên danh nghĩa, cho nên, ngươi không được có ý đồ gì với Khiết Nghiên... Bằng không... - Thái tử nói, xen chút đe dọa.

- Nô tỳ đã nhớ rồi... Vậy khi nào chúng ta... - Nhã Lam ngắt lời thái tử, nét buồn bã trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự vui mừng. Lần này, cô ta thật sự phải cảm ơn nha đầu Thục An kia rồi!

- Ngày mai. - Không đợi Nhã Lam nói hết câu, thái tử đã nói tiếp. Lúc này, hắn cứ đành đồng ý với nàng ta đi, dù sao lúc này hắn còn phải điều tra một chuyện, rồi sau này nếu lỡ điều tra ra là không phải thì bỏ nàng ta cũng không muộn. - Ngươi mau về chuẩn bị cho tốt đi, hôm nay không cần hầu hạ ta.

- Đa tạ thái tử, nô tỳ xin phép được cáo lui. - Nhã Lam nói xong liền bước trở về phòng.

Lễ cưới của hai người diễn ra rất long trọng, tất nhiên là có sự phản đối của cả hoàng cung, nhất là hoàng thượng và hoàng quý phi, họ không thể nào chấp nhận một người có dã tâm độc ác như vậy lên nắm quyền hành trong hậu cung của thái tử và đã từng cố ý hãm hại thái tử phi được. Nếu sự thật này thì sau này hậu cung sẽ đi về đâu? Ngày hôm đó, Nhã Lam đã cố tình đẩy Khiết Nghiên xuống nước, tất cả mọi người có mặt ở nơi đó đều biết. Tại sao thái tử còn muốn kết hôn với cô ta? Rõ ràng là không thể được mà! Phản đối, bọn họ tất nhiên phải phản đối a!!!

Tuy nhiên, mọi chuyện dường như đều đã được tính toán và thái tử dường như đã biết trước chuyện này nên đã bí mật tổ chức hôn lễ ngoài kinh thành, còn cho người đặc biệt đến cung của Hàn Linh để báo cáo. Sau khi hôn lễ kết thúc, hoàng thượng và quý phi biết thì cũng đã muộn, họ không thể làm gì hơn ngoài trách mắng thái tử.

Cũng sau hôm đấy, Tử Quỳnh bị hoàng quý phi gọi đến cung điện để chất vấn.

Vốn người bị gọi là Hàn Linh, nhưng do Hàn Linh vẫn chưa thể nói tiếng Trung được nên cô bị gọi đi thay.

Tử Quỳnh cảm thấy có phải mình đã đưa nhầm người đến đây không?

Bây giờ cô muốn đổi người khác có được không thế?

- Đến rồi à? Bổn cung còn sợ ngươi không dám bén mảng đến đây chứ. - Quý phi tỏ rõ thái độ gay gắt, khi Tử Quỳnh mới vừa bước vào cửa bà đã ngay lập tức lên tiếng phủ đầu cô rồi.

- Hoàng quý phi nương nương... Người cho gọi nô tỳ có việc gì sao? - Tử Quỳnh đáp lời, cảm nhận sắp có gì đó không ổn diễn ra ở đây rồi, đầu cô cúi thấp xuống, cầu nguyện linh cảm có chuyện không hay sắp xảy đến với mình là sai sót, vẻ mặt trở nên rất hắc ám.

- Ngươi còn dám hỏi bổn cung sao? Ngươi tại sao lại không ngăn cản thái tử cưới con tiện nhân đó? Chẳng phải là bây giờ Khiết Nghiên chỉ nói chuyện với mình ngươi thôi sao? Tại sao ngươi không nói cho nó biết để nó ngăn chặn chuyện này diễn ra chứ? Ngươi có đúng là a hoàn của nó hay không hả? Ngươi có muốn ta kêu hoàng thượng thay ngươi thành một người khác không? - Hoàng quý phi mắng Tử Quỳnh như đọc rap, chửi mắng còn nhanh hơn cả mấy rapper trong giới underground mà cô thường hay nghe nhạc trong thời hiện đại, à không, phải nói là còn nhanh hơn cả rapper có khả năng nhanh nhất thế giới, ngữ điệu lúc mắng cô hình như còn pha lẫn chút tức giận. Tử Quỳnh nghĩ thầm trong đầu, nếu mà ở thời hiện đại, hoàng quý phi đi làm rapper chuyên rap dizz luôn cũng được, làm gì có ai có tốc độ chửi nhanh như bà!

Nghĩ đến việc bị nghe mắng chửi oan uổng, Tử Quỳnh bỗng nhiên rất muốn chửi một câu! Hàn Linh không phản đối chuyện bọn họ kết hôn, vậy tại sao lại la cô chứ? Cô chỉ là nghe theo lời của Hàn Linh thôi mà.

Có trách, thì phải trách Hàn Linh chứ! Sao lại trách cô cơ hả! Cô ngây thơ vô tội mà, cô căn bản là không biết gì cơ mà. Lúc này bỗng nhiên cô lại cảm thấy không giỏi tiếng Trung như Hàn Linh có khi còn may chán, ít ra thì còn đỡ bị ăn chửi giống như cô đây.

Sao mà cái số cô nó khổ thế hả giời.

- Hoàng quý phi nương nương, xin người hãy bớt giận lại, đừng tổn hại thân thể quý báu của người vì một chuyện cỏn con như vậy. - Tử Quỳnh cố làm hoàng quý phi nương nương dịu giọng lại, nhưng lòng cô đang thầm tự viết cho nương nương rất nhiều bản rap diss, cô tự ví mình như mấy nhân viên bên mảng dịch vụ giải quyết vấn đề cho khách hàng, dù khách hàng có thái độ như nào thì cũng không dám ho he lên tiếng mà chỉ dám mím chặt môi không nói ra câu chửi nào mà chỉ có "Công ty chúng em rất xin lỗi anh / chị vì đã đem lại trải nghiệm không tốt ạ, chúng em hứa sẽ giải quyết một cách thỏa đáng nhất cho anh / chị. Chúc anh chị một ngày tốt lành nha."

- Bớt giận cái con khỉ nhà ngươi. Ngươi nói đây là chuyện cỏn con sao? Ngươi nghĩ cái gì vậy hả Tức chết ta rồi. Ngươi nói xem ta phải làm sao mới nuốt trôi cục tức này được đây cơ chứ! - Hoàng quý phi tức giận nói, tay cầm ly trà đưa lên miệng.

- Hoàng quý phi nương nương, xin đừng nóng giận, người mà nóng giận sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. - Tử Quỳnh ngừng lại, vẫn khuyên nhủ nhưng là đợi hoàng quý phi bớt giận hơn chút rồi mới nói tiếp. - Nô tỳ chỉ là làm theo lời căn dặn của thái tử phi nương nương thôi.

Hoàng quý phi nghe cô nói thì sững người ra, tỏ vẻ không tin vào tai mình. Rõ ràng Khiết Nghiên rất yêu thái tử mà, tại sao cô lại làm như thế? Cô phải làm thế với mục đích gì cơ chứ? Cô hoàn toàn không có động cơ luôn cơ mà?

- Thật sao? Ngươi không nói dối ta đó chứ! - Hoàng quý phi vẫn bán tín bán nghi nên hỏi lại Tử Quỳnh lần nữa cho chắc ăn.

- Nô tỳ chỉ nói sự thật mà thôi. Hoàng quý phi nương nương vẫn chưa tin nô tỳ sao? - Tử Quỳnh đáp lại.

Cô nói sự thật thật mà, cô thề có trời đất chứng giám, nửa chữ cô cũng không hề nói dối.

- Ta vẫn không tin thể được. - Hoàng quý phi nói tiếp, mắt liếc cô.

- Nô tỳ biết chuyện này rất khó tin. Vậy người nói xem nô tỳ phải làm gì thì người mới chịu tin những gì nô tỳ nói là sự thật. - Tử Quỳnh nói tiếp, trán hơi chảy mồ hôi nhẹ. Bà hoàng quý phi này sao mà khó đối phó quá đi thôi.

Ngươi có bằng chứng gì để chứng minh không? - Hoàng quý phi ra đòn chốt hạ.

- Tạm thời nô tỳ không có bằng chứng để chứng minh, nhưng mà như hoàng quý phi nương nương và mọi người cũng có thể thấy đấy, sau khi thái tử phi nương nương rớt xuống hồ, tính cách đã thay đổi rất nhiều và cũng không nhớ nhiều về chuyện cũ nữa. Tính cách đã thay đổi rồi, tình cảm sao mà còn được? - Tử Quỳnh tiếp tục thuyết phục Hoàng quý phi, chứ bây giờ cô cũng đâu dám nói sự thật là đó là Hàn Linh chứ không phải Khiết Nghiên đâu! - Nếu người không tin thì ta có thể thề cho người xem ngay tại đây!

- Vậy thì... ngươi thề cho ta xem đi. - Hoàng quý phi thấy Tử Quỳnh phân tích cũng đúng đúng, nhưng ngẫm lại vẫn thấy rất lạ, nhưng cảm xúc cũng bớt gay gắt hơn lúc trước nhiều.

- Nô tỳ xin thề là không có nửa lời dối gian, nếu có sẽ bị đất trời trừng phạt. - Thấy hoàng quý phi còn chưa tin hẳn, Tử Quỳnh giơ hẳn hai tay lên trời để thề.

- Thôi được rồi, ngươi mau lui về nghỉ ngơi đi. - Dù vẫn có vẻ là nghi hoặc, nhưng hoàng quý phi đã chịu buông tha cho cô dù khuôn mặt tràn đầy sự khó hiểu. Trong đầu bà lúc này chỉ có một ý nghĩ là: ''Không thể nào có chuyện như thế được, không thể nào.''

- Đa tạ hoàng quý phi nương nương. Nô tỳ xin cáo lui. - Tử Quỳnh thấy có vẻ đã thoát được rồi thì đáp lại rồi nhanh chóng lui đi. [Nội tâm Tử Quỳnh lúc này: Mau mau chuồn về ngủ thôi, hôm nay bố mày mệt vì mấy chuyện này lắm rồi!"]

Vừa đi về vừa rủa thầm Hàn Linh học tiếng trung gì mà lâu thế, Tử Quỳnh khẽ than thở cho số phận. Cô cứ tưởng người xui xẻo nhất trong thế giới này là Hàn Linh, hóa ra lại không phải.

Người xui không phải là Hàn Linh, mà chính là cô thì có!!!

- Á!!! - Có một tiếng kêu phát ra làm Tử Quỳnh giật mình nhìn xuống. Hóa ra là do cô quá nhập tâm về việc chửi nên vô đụng trúng một người.

- Thật xin lỗi, xin lỗi huynh!!! Ta đi vội quá mà không nhìn đường nên đã đâm phải huynh rồi! Thành thật thứ lỗi cho ta! - Tử Quỳnh cúi xuống xin lỗi người kia rối rít rồi lại chửi thầm, hừ, bây giờ thì cô chắc chắn mình xui xẻo rồi!

Chưa gì mới đi có tí mà lại đụng trúng người ta rồi! Mé nó! Không biết năm nay mình bị sao gì chiếu mệnh mà xui thế nhỉ? Bữa sau chắc phải đi cúng sao để giải hạn cho bản thân mất thôi!

- Không sao đâu, cô nương, lần sau cô đi đường nhớ chú ý một chút là được. - Người kia đứng dậy nhanh chóng, rồi cô ngước mặt lên, khuôn mặt quen thuộc làm cho cô phải sững người lại.

Xem ra hôm nay cô phải cảm ơn Hàn Linh rồi! Không phải xui xẻo mà quá may mắn luôn ấy chứ!

- Anh Lâm Anh!!! - Tử Quỳnh nhìn nam nhân kia, đoạn kêu tên người nam nhân đó. - A!!! Đúng thật là anh rồi. Em thật sự đang không nằm mơ đó chứ. Anh hãy tát em một cái thật mạnh để em biết đây không phải là mơ đi!

- Thục An cô nương, hóa ra là cô, hù chết tôi mất, suýt chút nữa tôi còn tưởng là người của hoàng thượng... - Lâm Anh bị Tử Quỳnh làm cho giật mình, quay lại, nhưng chưa đầy 3s sau, hắn đã hoàn toàn đứng hình.

Khoan đã! Hắn đang nghe nhầm sao? Cô gái này đang nói tiếng việt à? Đã vậy lại còn kêu tên thật của hắn nữa?

Lẽ nào người đang đứng trước mặt hắn bây giờ không phải là Thục An mà chính là...

- Lâu quá rồi mới gặp lại anh đó. Lâu rồi không gặp nên không nhận ra em nữa hả? - Tử Quỳnh cười, nhưng trong đôi mắt có chút hơi thất vọng bởi Lâm Anh không nhận ra cô.

- Em là Tử Quỳnh sao? Chẳng phải là em đã... - Lâm Anh hoàn toàn rơi vào trạng thái gọi là ngạc nhiên, khuôn mặt ngẩn ngơ một lúc.

- Ý anh là gì thế? Không vui à? Không vui vì em đến sao? - Tử Quỳnh nở nụ cười, chạy vội đến bên cạnh Lâm Anh.

- Nhưng em đã quay trở về thế giới thời hiện đại rồi mà... sao em lại... sao em lại quay trở về đây nữa vậy? - Lâm Anh nhìn Tử Quỳnh, khuôn mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.

- Anh đó, chán anh thật luôn đó. - Tử Quỳnh nhìn Lâm Anh làm mặt hờn dỗi. - Em quay về lại không hỏi thăm một lời nào, mà lại còn hỏi ngược lại em là tại sao em quay về đây nữa chứ... Anh thật sự không muốn em về đây đến thế cơ à, anh làm em thất vọng quá đi.

- Nhưng... - Khuôn mặt Lâm Anh vẫn đang bàng hoàng.

- Không nhưng nhị gì cả! Đưa em đi chơi đi, lẹ lên, mãi em mới về đây mà. Mà này, bộ quần áo này là sao? - Tử Quỳnh vừa nói vừa dùng hai tay đẩy Lâm Anh đi, rồi đột nhiên chú ý đến bộ quần áo trên người anh - Anh chuyển sang nhạc công cục rồi sao? Em còn chưa hỏi tội anh tại sao lại chuyển sang làm ở nhạc công cục làm em đi kiếm mãi đến bây giờ mới được gặp anh. Anh nói đi, lí do anh chuyển sang một nơi như thế này là sao hả? Phủ thái y dù sao vẫn tốt hơn, tại sao anh lại không làm? Chỗ này mà cũng được gọi là nhạc công cục sao, vừa hôi, vừa dơ, anh xem, bây giờ người anh toàn mùi chuột chết thôi. Aizzz, mau thay một bộ quần áo khác rồi dẫn em đi chơi đi!

- Anh... Anh chuyển sang đây là vì... Nhã Lam... Cô ấy nói... Hôi lắm à? Anh xin lỗi... Hình như mấy hôm nay anh chưa tắm... Dạo này anh phải lo một số chuyện... Em muốn đi chơi à... Bây giờ anh bận mất rồi... Nhạc công cục... dạo này thật sự rất bận... Xin lỗi em nhiều nhé... Dịp khác anh sẽ bù cho em nha... - Lâm Anh nói ấp a ấp úng, câu này với câu kia chả ăn khớp nhau, khiến Tử Quỳnh khẽ nhíu mày.

- Anh không cần nói nữa. Cô ta thì có gì tốt chứ? Chẳng qua chỉ là cứu chúng ta một mạng thôi mà? - Tử Quỳnh nhìn sang chỗ khác nói, không đợi Lâm Anh nói hết câu, đáy lòng có chút ghen tuông, buông ra những câu nói chứa đầy sự ấm ức của bản thân.

- Tử Quỳnh, mạng sống của một con người rất đáng quý. Em đã từng nghe đến câu nói: ''Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toàn tháp" rồi mà, đúng chứ. Vì vậy nên, anh rất biết ơn và trân trọng người ấy, em cũng đừng chấp nhặt cô ấy làm gì. - Lâm Anh nhẹ nhàng đáp lại.

Nghe Lâm Anh nói, lúc này, Tử Quỳnh càng thêm ấm ức, cô chỉ ước lúc đó Nhã Lam đừng gặp bọn họ. Hoặc nếu gặp, là người khác gặp, chứ không phải bọn họ gặp.

- Em biết, em biết...Mạng sống con người vốn rất đáng quý, chứ gì. Chuyện này là em sai, em biết lỗi rồi, được chưa. Thôi được rồi, bây giờ em phải về cung của thái tử phi đây. Anh không muốn đi chơi với em thì lúc khác chúng ta gặp nhau. - Tử Quỳnh đang phũng phịu thì chợt nhận ra là sắp hết giờ.

- Tử Quỳnh... anh không phải là có ý đó. Anh bận thật mà. - Lâm Anh đáp, khuôn mặt hiện lên vẻ có lỗi.

- Thôi, được rồi, em về đây. - Tử Quỳnh thấy anh có lỗi thì không phụng phịu nữa, bước nhanh, trước khi đi còn ngoái đầu lại chào hắn. - Hôm khác gặp anh nhé, bye bye.

- Chào em. Đi đường cẩn thận nhé! - Hắn giơ tay lên ra hiệu bye bye rồi nhìn theo bóng lưng vừa dời đi, khẽ thở dài.

Sau khi kết hôn với Nhã Lam được một ngày, thái tử đã xin hoàng thượng cho Tử Quỳnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net