Làm ăn với mi á?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Nghị đưa đồ cho người giúp việc đem vào nhà rồi ôm "mẹ" rất tình cảm  Mẹ hắn là Tôn Quảng Hằng, một người phụ nữ xinh đẹp và quyết đoán. Bà có một cuộc hôn nhân sắp đặt với ba, hai người lại tức cảnh sinh tình thế nào cuối cùng sinh ra một tên phản diện đáng ghét là hắn.

Tống Nghị bước vào căn nhà tráng lệ, dù rất to nhưng  không mang lại cảm giác u ám lạnh lẽo như nhà của hắn ngày xưa. Mẹ nó! Tên phản diện này đúng là không có tính người nha! Thân sinh của mi yêu mi đến như thế, mi lại đi giành gái của nam chính để rồi cả nhà bị hành cho tơi tả. Đúng thật là ngu ngốc!  Hắn thầm rủa Tống Nghị kia trong đầu, chân vẫn bước đều đều đằng sau Quảng Hằng .

Tống Nghị vốn không muốn tiếp tục làm việc đâu nhưng mà... Con mẹ nó thật chứ dã tâm quá lớn thì chắc chắn không thể nào bỏ qua mấy cơ hội làm giàu này được. Ây da, sầu bi quá đi thôi. Đúng là danh vọng tiền tài đối với hắn mà nói, thực quá hấp dẫn. Lúc ngồi trên xe hắn đã vạch ra kế hoạch và chỉnh sửa đàng hoàng theo như  lúc ban đầu. Kế hoạch ban đầu là ăn chơi vài ngày song hắn đã sửa lại. Hắn quyết định phải gây dựng danh tiếng, phải đi chơi với người quyền quý và tất nhiên né xa xa nam chính nữ chính ra . Tống Nghị rùng mình nhớ lại Chu Trạch Thần đã đối xử thế nào với Tống Nghị trong truyện. Ây, ta chưa muốn bị thiến đâu. Còn rất nhiều mĩ nam mĩ nữ đang đợi ta đó.

Quảng Hằng thấy con trai mình trầm lặng hơn mọi ngày liền quan tâm hỏi han hắn, Tống Nghị lại cười xuề xòa lấp liếm cho qua chuyện. Ba hắn nghe tin con trai đến liền gác công việc lại, xuống gặp Tống Nghị.

Cả nhà ba người ngồi trong phòng ăn. Có ánh đèn vàng ấm cúng, có người nhà, có cơm canh khói bốc lên nghi ngút, Tống Nghị chợt nghĩ có gia đình có người để mình tin tưởng không phải điều gì tệ lắm. Sau khi ăn bữa ăn đầu tiên với gia đình xong, hắn khui rượu mời hai người. Tống Nghị tỏ ra nghiêm túc hơn khiến cho ba mẹ hắn thật vui lòng, nhìn ba rồi thành thật nói:

- Con muốn tiếp quản chuyện công ty thưa ba. Con đã suy nghĩ kĩ càng về vấn đề này rồi.

Ba Tống Nghị tròn mắt nhìn hắn, ông rót một ly rượu uống một hơi. Mẹ hắn cũng rất ngạc nhiên, Tống Nghị cười cười diễn xuất không trượt phát nào:

- Con bị tai nạn, sau khi trải qua cửa tử con mới cảm thấy gia đình và sự nghiệp thực sự quan trọng. Ba con muốn nối nghiệp gia đình a.

Mẹ Tống Nghị bật khóc tiến tới ôm hắn, ba hắn cũng đứng lên, ông khẽ xoa đầu hắn:

- Tống Nghị con trưởng thành rồi, con trai của ta.

Hắn cúi xuống giả bộ quệt nước mắt nhưng trong thâm tâm lại là "Đúng rồi, tôi trưởng thành từ lâu rồi dcm", hắn nói :

-Ba cho con một cơ hội, con sẽ chứng minh cho ba mẹ thấy con không tầm thường!

---------o---------o---------0---------o----------o--------

Hắn hơi nhức đầu , nếu muốn gây dựng lại thì sẽ khá khó nhưng mà không sao, không sao . Hắn đặt mục tiêu trong vòng một tháng sẽ gây dựng được nhiều mối quan hệ tốt. Còn nam chính nữ chính hả? Ai quan tâm chứ nhỉ, kệ bà chúng nó đi.

Chủ đề được bàn tán nhiều nhất các mặt báo hôm nay đều là  " Tống Nghị thay tính đổi nết ". Tống Nghị không để tâm nhưng có người để tâm đó.                   

Chu Trạch Thần nghe họ nói về hắn thật nhiều. Đi theo chú cậu học tập để sau này còn tiếp quản gia sản nhà Chu mà đi đâu cũng nghe về Tống Nghị làm cho nhiều lúc sao nhãng không thể học được gì. Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ánh mắt cử chỉ của Tống Nghị, cậu thực sự muốn lột bỏ tất cả từng lớp mặt nạ, từng lớp quần áo của hắn xuống đem đi ngắm như một kì quan nhỏ của riêng cậu. Rất yêu thích rất ham muốn.

Câu đang ngồi bàn kế hoạch phần đầu tư khu sân golf với chú cậu mà đầu óc cứ để đâu đâu, chỉ nghĩ đến Tông Nghị khiến Chu Trạch Thần buột miệng:

- Chú nghĩ sao về Tống Nghị hở chú? 

Chu Triết Hạn đang viết viết, khẽ ngẩng đầu lên nhìn, y trả lời:

- Hắn rất giỏi, được hợp tác được với tên đó thực sự rất đỉnh. Nhưng mà chú có cảm giác Tống Nghị hay tránh những hợp đồng có tên chúng ta.

Trốn tránh? Chu Trạch Thần nhớ lại thái độ đuổi khách không khách khí gì của Tống Nghị, còn rút tay ra khỏi cậu nữa chứ. Chu Trạch Thần không thuộc hạng vừa, luôn sống trong sự khen ngợi và thèm muốn của người khác khiến lần đầu thân mật với người khác lại bị người ta phũ phàng như vậy khó tránh khỏi tức giận. Cậu nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên khiến khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ nổi một tầng khí đen xì xì. Chu Triết Hạn khá nhạy cảm nhận ra cậu đang tức giận liền vỗ vỗ vai cậu:

- Không hợp tác được thì cũng không sao đâu, cùng lắm mất vài mối làm ăn mà thôi.

Chu Trạch Thần gác chân lên bàn nhàm chán suy nghĩ về Tống Nghị. Chu Triết Hạn thấy cháu mình phiền não quyết định đi tìm vài mối làm ăn ngon ngon dụ Tống Nghị bơi vào, cho cậu đi theo học hỏi thêm cũng được. 

Tống Nghị dạo này để ý một điều: Du Tiêu rất thân với Như Nguyệt...

Xì, cũng tốt thôi. Thằng nhóc đó sẽ không quấn mình, đòi mình về chốn giang hồ khi xưa nữa thì càng tốt chứ sao. Hắn sau đó quyết định đi khảo sát thị trường một chút lại gặp Chu Trạch Thần đang đi với chú cậu. Hắn ngạc nhiên, không lẽ đây là đối tác của mình? Phắc! Tống Nghị đã cẩn thận hết sức để không dính phải cái dòng họ Chu này mà. Tống Nghị trên môi để nụ cười nhưng  trong đầu tìm cách để chuồn cho lẹ, chưa kịp nói gì thì Chu Triết Hạn đã mời hắn đi ăn. Không thể từ chối được, đã vậy cả bữa ăn đều bị ánh mắt trần trụi của Chu Trạch Thần càn quét từ đầu tới chân. Tống Nghị không biết mình đắc tội gì với thằng này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng . Ăn mà cũng không yên thân, lúc tưởng mình thoát được rồi thì Chu Triết Hạn thản nhiên ném lại một quả bom cực lớn:

- Chu Trạch Thần thật sự cần một đối tác tốt như anh đấy!

Tống Nghị kinh hãi vl, hắn bấm bấm ngón tay định khéo léo từ chối thì hai ông tướng nhà họ Chu tiếp tục khiến hắn cứng họng, Chu Trạch Thần như vậy mà đồng ý!!!
Đù má các ngươi đùa ta à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net