Phu Tử Không Xuất Giá (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi leo núi hai canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng lên tới điểm đích yêu cầu. Đó là một khu đất hơi dốc nhẹ, cây cối trống trải hơn. Một đám sinh nằm rạp xuống luôn xuống đất, chân tay bọn hắn bây giờ đều mỏi nhừ hết cả rồi.

Sở Ly lên tiếng: "Cho các ngươi nghỉ ngơi khoảng hai khắc, sau đó sẽ bắt đầu nhiệm vụ ngày hôm nay."

Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, đám nam tử còn chưa hoàn toàn hồi sức đã được giao nhiệm vụ theo từng nhóm, bao gồm tìm rau, săn bắn, kiếm củi thổi lửa, nấu ăn.

Mỗi nhóm được giao cho một người làm trưởng nhóm. Nhóm săn bắt là đông nhất, chiếm hơn nửa số học trò. Trong đó có Mã Văn Tài, Vương Lam Điền, Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài và người dẫn đầu là Sở Ly.

Sở Ly để Chúc Anh Đài chọn lựa phương hướng đi săn, quả nhiên may mắn của nữ chính là best, bọn họ bắt được kha khá gà rừng và thỏ.

"Các ngươi tiếp tục săn bắt ở khu vực này đi, ta sẽ đi sang vùng đối diện."

"Vâng, Tạ phụ tử."

Không lâu sau khi Sở Ly rời đi, Vương Lam Điền ở một góc thậm thụt nấp sau lùm cây, nhìn về Chúc Anh Đài đang ở phía trước. Trông thấy xung quanh chỉ có Lương Sơn Bá, hắn ta lập tức giương cung, mũi tên cứ thế bay đến hướng của nữ chính.

Lương Sơn Bá là người phát hiện ra mũi tên đầu tiên. Hắn không nghĩ gì đã chạy đến đẩy Chúc Anh Đài ra.

Phập... Mũi tên sượt qua bắp tay Lương Sơn Bá.

Mã Văn Tài ở một nơi khác nghe thấy tiếng động liền quay ra nhìn. Trông thấy hành động của Vương Lam Điền đang nấp sau tảng đá, liền không do dự lao tới đấm hắn ta một phát.

Vương Lam Điền sửng sốt: "Sao huynh lại đánh ta, không phải huynh cũng ghét tên đó sao?"

"Ngươi... ngu xuẩn." Mã Văn Tài hạ nhỏ âm thanh xuống, "Ngươi sợ người ta không biết ngươi làm việc này sao?"

"Văn Tài huynh, ở đây nhiều người như thế, ai biết được là ta chứ! Cho dù có, ta chỉ cần nói là tên lạc lúc săn thú."

Mã Văn Tài liếc mắt khinh thường Vương Lam Điền, nữ nhân kia nếu tìm ra được thủ phạm, tên này nhất định chết rất thảm.

Mã Văn Tài không muốn để ý đến tên ngu xuẩn này nữa, chạy tới chỗ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, phải tỏ ra hắn không liên quan đến chuyện này.

Lúc Sở Ly quay về với xác một con lợn rừng được vác trên vai, Lương Sơn Bá đã được Chúc Anh Đài buộc lại vết thương bằng vải áo, vết cắt không lớn lắm.

"Vết thương thế nào?"

"Thưa phi tử, may là không sâu lắm ạ." Chúc Anh Đài đỏ mắt trả lời.

Sau khi được đắp một loại lá Sở Ly đưa, vết thương của nam chính đã ngừng chảy máu.

"Tạm thời không cần nói việc này ra tránh mọi người hoang mang, khi nào về trường, sẽ giải quyết chuyện này sau. Các ngươi hiểu không?"

Nghe theo lời dặn dò của Sở Ly, những người có mặt tại đó đều đồng loạt ngậm miệng thật chặt, mọi việc sau đó lại tiếp tục diễn ra như thường.

Sở Ly ngồi trên một tảng đá, nhìn đám học trò vụng về làm bếp.

Tạ An là đầu bếp chính, hắn chỉ dẫn mọi người cách thổi lửa, làm sạch động vật rồi ướp gia vị và nướng.

Mã Văn Tài vốn đang làm công việc của mình thì tình cờ trông thấy Chúc Anh Đài đưa mũi tên làm Lương Sơn Bá bị thương đến chỗ phu tử. Sau đó, nàng ta còn nhín về phía hắn một cách tức giận.

Mặc dù ở xa, nhưng Mã Văn Tài vẫn nhìn thấy rất rõ điểm khác biệt của mũi tên đó, bởi nó là mũi tên riêng biệt cho Mã gia chế tạo, mỗi mũi tên còn khắc tên hắn.

Vương Lam Điền chết tiệt, tên đó lại dám dùng mũi tên của hắn!

Nhưng kỳ lạ là Tạ Đạo Uẩn sau đó không hề nhắc gì với hắn về việc mũi tên.

Đợi đám thư sinh ăn uống, nghỉ ngơi xong, Sở Ly mới bắt đầu khóa huấn luyện đầu tiên của mình.

Đứng trước đám nam tử, cô dõng dạc nói rõ nội dung tập luyện: "Tất cả tự phân thành nhóm, một nhóm năm người phối hợp tấn công. Mục tiêu là lấy được chiếc ngọc bội ta đang đeo ở thắt lưng. Nghe rõ chưa?"

"Rõ."

Nhìn thấy cảnh này, hệ thống đột nhiên lại nghĩ tới môi trường quân đội ở hiện đại. Cô ta thật sự coi học trò thành binh sĩ để huấn luyện mà!

Các nhóm sau đó lần lượt tiến lên bao vây Sở Ly và tấn công.

Nhóm đầu tiên đến vạt áo còn không chạm được. Đổi lại chỉ là những lời mắng mỏ chê bai:

"Các ngươi chỉ biết tấn công về phía trước mà không suy nghĩ à, cái đầu chỉ để làm cảnh thôi phải không? Thậm chí còn đánh phải người của mình rồi."

"Tô An, ngươi chưa ăn cơm à?"

"Trọng Bình, dứt khoát lên, ngươi chưa ra tay ta đã thấy được chiêu thức trước rồi..."

Trọng Bình là một thiếu niên hơi mập mạp. Chưa đánh đấm được mấy cái mà hắn đã thở phì phò rồi.

Sở Ly vỗ đầu hắn ta một cái: "Ngươi đó, về sau mỗi bữa ăn ít lại nửa chén cơm."

Các nhóm sau càng rút kinh nghiệm nhóm trước, bắt đầu bàn chiến thuật kỹ lưỡng hơn, nhưng kết cục bọn hắn chẳng khá hơn bao nhiêu.

"Hà Lễ, mắt ngươi nhìn đi đâu vậy?"

"Trần Nhậm, tay một nẻo, chân một nẻo, ngươi đang muốn làm xiếc à?"

"Lý Hoa, đánh nhẹ như vậy đã ngã, người ngươi làm từ giấy à?"

"..."

Kết quả là mảnh ngọc bội vẫn an toàn ở trên người cô sau khi toàn bộ các nhóm đều đã mệt lã.

"Nhóm của Lương Sơn Bá là tốt nhất, gần lấy được rồi, cố lên!" Sở Ly mỉm cười, không biết là khích lệ hay chế nhạo bọn chúng nữa.

Một đám nam tử mặt mày rũ rượi.

"Được rồi, lấy tinh thần lại đi. Bài tập sau có thể các ngươi sẽ lấy được đấy."

Nghe Sở Ly nói vậy, đám nam tử lập rức dỏng tai lên nghe.

"Lần này sẽ là tất cả các ngươi cùng tấn công ta. Cho các ngươi thời gian một khắc bàn chiến thuật, lợi dụng cây cối xung quanh để mai phục và tấn công. Nếu lần này còn không lấy nỗi chuông thì... tự ném mặt của mình đi."

Đối diện với ánh nhìn chê bai của Sở Ly, tinh thần khiêu chiến của tất cả học trò đều đã tăng cao. Mấy chục nam tử ở đây mà không lấy nổi một chiếc chuông thì quá mất mặt rồi. Vì vậy mà một họp bàn chiếc lược đã diễn ra một cách vô cùng nghiêm túc và sôi nổi.

Hết thời gian một khắc, Sở Ly từng bước quay lại địa điểm cũ, cô đưa mắt nhìn quanh cánh rừng rậm rạp. Nơi này chính là lợi thế rất lớn của bọn chúng, nhưng khổ nổi, có quá nhiều chú thỏ ngây thơ.

"Trọng Bình, ta có thể nghe thấy tiếng thở của ngươi luôn đấy."

Trọng Bình núp sau lùm cây bịt miệng, cố thở nhẹ nhất có thể.

"Phan Nghị, ngươi núp mà để lòi vạt áo ra là sao?"

Tên nào đó vội vàng kéo cái đuôi áo vào trong.

"Ây da, dấu chân của ai mà to bỏ bố thế này!"

...

Buổi chiều, sau khi kết thúc việc luyện tập và về trường, đám học trò còn phải chạy mười vòng sân tập với mười cân hành lí trên lưng rồi mới được trở về phòng nghỉ.

Trong khi đó, Sở Ly thì đi bàn giao mũi tên và sự việc của Lương Sơn Bá lại cho Vương Tử Ngọc. Những chuyện phiền phức như thế này vẫn nên để sơn trường đứng ra giải quyết.

Bởi vì việc mũi tên đó của Mã Văn Tài đã sờ sờ ngay trước mắt, nên hắn ta rất nhanh bị tra Vương Tử Ngọc gọi đến hỏi về chuyện mũi tên.

"Mã Văn Tài, trò phải biết trong trường học điều cấm kị nhất chính là đồng môn sát hại lẫn nhau, hậu quả nhất định sẽ là bị đuổi học."

"Bẩm sơn trường, mũi tên đó đúng là của trò, nhưng Vương Lam Điền mới là người bắn Lương Sơn Bá."

Vương Lam Điền bị gọi lên nhưng hắn tất nhiên không chịu nhận tội còn khai khống nhằm đổ tội cho Mã Văn Tài:

"Bẩm sơn trường, chính mắt học trò đã trông thấy Mã Văn Tài ra tay bắn Lương Sơn Bá. Không ngờ bây giờ hắn còn dám ngậm máu phun người lên người học trò! Thật là quá quắt!"

Chuyện Mã Văn Tài ghét Lương Sơn Bá mọi người đều rõ, hắn đã rất nhiều lần tỏ thái độ khinh thường, ghen ghét việc có thứ hạng trên bảng vàng xếp sau một thường dân như Lương Sơn Bá.

Bây giờ nhân chứng, vật chứng và động cơ đều đủ cả, dù Mã Văn Tài kêu oan thì mọi người đều không tin và nhận định hắn là kẻ phạm tội. Những tên trước đây suốt ngày theo mông nịnh bợ cũng hùa theo chửi bới hắn.

Sau đó, Mã Văn Tài bị nhốt tạm trong một phòng riêng chờ phụ thân hắn tới. Nếu không phải bởi vì thụ thân hắn là thái thú Hàng Châu thì hắn đã bị đưa lên quan môn luôn rồi.

Lúc Mã thái thú nhận được tin báo chạy lên Nghi Sơn, việc đầu tiên ông ta làm khi chạm mặt Mã Văn Tài là cho hắn một cái tát như trời giáng.

"Tên ngu xuẩn, sao ngươi có thể làm việc mà không suy nghĩ như vậy?"

Mã Văn Tài bị tát ngã, khóe miệng còn dính vết máu.

"Phụ thân, ta không làm."

"Hừ, giờ ngươi nói với ta thì có tích sự gì, lập tức cùng ta về nhà. Mặt mũi Mã gia bị ngươi ném hết rồi."

Mã Văn Tài đỏ mắt nhìn phụ thân mình, ông ta không tin hắn.

"Ta không về! Tại sao ta phải về? Ta đã nói là ta không làm!" Mã Văn Tài rống lên đấy tức giận rồi bỏ chạy ra cửa.

Sự mất tích của Mã Văn Tài khiến cho Nghi Sơn trở nên lộn xộn hơn bao giờ hết. Trong khi mọi người đổ xô đi tìm kiếm suốt mấy canh giờ thì Mã Văn Tài lại đang ở trong một không gian hẹp tối.

Nam nhân ngồi bó gối, tay ôm chân, đôi mắt đỏ đỏ.

"Mẫu thân, con không làm, không phải con."

Mã Văn Tài vùi đầu xuống chân, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Không ai tin con, phụ thân cũng không tin con."

Hắn nhớ lại kí ức khi còn bé bị phụ thân ép luyện tập, bắn cung, đọc sách, chỉ cần làm không tốt liền sẽ bị ông ấy đánh đòn. Lúc đó chỉ có mẫu thân đem hắn giấu ra sau lưng bảo vệ, rồi sau đó chính người cũng sẽ bị phụ thân mắng một cách nặng nề.

Hắn sợ phụ thân, sợ việc học hành. Mỗi lẫn như thế hắn lại chạy trốn vào trong tủ. Ở trong đó tối lắm, giống như bây giờ vậy, nên sẽ không có ai nhìn thấy hắn. Chỉ trừ có một người, đó là mẫu thân, người sẽ luôn tìm được hắn, nhẹ nhàng ôm lấy, rồi vỗ về an ủi. Đó chính là lúc mà hắn cảm thấy bản thân được yêu thương nhất.

Nhưng mà bây giờ không còn nữa rồi...

Mẫu thân cũng bỏ đi rồi....

Hình ảnh bà ấy treo lủng lẳng trên sợi dây, Mã Văn Tài chưa bao giờ quên.

Vậy nên từ bây giờ, sẽ không còn ai tìm được hắn nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net