Phu Tử Không Xuất Giá (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Văn Tài tin rằng với tính cách của Tạ Đạo Uẩn rất có thể sẽ sử dụng đội hình đánh nhanh thắng nhanh, tấn công dồn dập. Nàng chắc chắn không để cờ của đội mình bị tìm thấy dễ dàng đâu, nên ngay từ đầu kế hoạch của Mã Văn Tài chính là để nhóm phòng thủ giúp kéo dài thời gian.

Thứ có thể chế ngự nam nhân không còn gì khác ngoài nữ nhân.

Vì vậy mà nhóm của Chúc Anh Đài được trang điểm và thay y phục nữ nhân. Thành viên của nhóm phòng thủ này cũng được Mã Văn Tài chọn lựa rất kỹ lưỡng.

Dựa theo suy đoán về đội hình tấn công của Sở Ly, hắn bắt đầu chọn ra những người thân thiết với đối phương bên đội mình. Như Phan Nghị và Hà Lễ, Trọng Bình và Lý Hoa hay là Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá. Bởi vì thân thiết nên càng bị bất ngờ hơn rất nhiều.

Và những dự đoán ấy hoàn toàn đúng. Ngay khi gặp nhau, đội tấn công của Sở Ly đã bị đứng hình bởi dàn nữ nhân kỳ quặc trước mắt. Đặc biệt là Lương Sơn Bá, đầu não của cả nhóm lại ngây ngẩn bởi bộ dáng xinh đẹp của Chúc Anh Đài trong y phục nữ nhân.

Tiếp đó kế hoạch thứ hai sẽ là màn hạ độc thủ. Một nụ hôn!

Tất cả nam tử đều đơ như cây cơ và bị trói lại. Kế hoạch của Mã Văn Tài cứ thế thành công mỹ mãn.

"Nào nào, không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Là nam nhân mà để ý tiểu tiết là không được."

Kết thúc hình phạt ôm nhau, cả đám học trò đều đang ngồi dưới đất nghe Sở Ly nói.

"Híc... Phu tử à... nếu nụ hôn đó mà là nữ nhân thì chúng trò đã không tính toán rồi." Hà Lễ ấm ức lên tiếng.

"Vậy thì ngươi cứ coi như bị chó cắn một cái đi. Đừng tính là hôn."

Nhóm phòng thủ của Mã Văn Tài trợn mắt: Phu tử đang mắng bọn họ là chó đúng không?

"Ha ha... thôi được rồi. Bỏ qua chuyện đó. Hôm nay các người đều rất giỏi rồi đó." Sở Ly hôm nay đặc biệt không keo kiệt lời khen dàn cho đám học trò, "Tô An chạy rất tốt, chỉ cần cố gắng rèn luyện thêm thể chất thì sau này chủ nợ nào cũng không đuổi kịp ngươi đâu. Lương Sơn Bá ở vòng hai lập luận rất sắc bén, tuy nhiên... E hèm... cố gắng tĩnh tâm hơn nữa"

"Haha..."

Mọi người đều cười dữ dội vì lời khen đầy hài hước của Sở Ly. Từng người sau đó đều được nghe cô khen đến vui vẻ. Cả đám rất nhanh liền quên mất hận thù trước đó, vui vẻ khoác vai nhau trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Mã Văn Tài vẫn chưa rời đi.

Hắn ấp úng hỏi cô: "Còn... trò thì sao?"

"Ngươi là xuất sắc nhất trong tất cả học trò hôm nay đấy. Quả nhiên ta không nhìn nhầm, Mã Văn Tài, nếu ngươi đi theo con đường võ tướng nhất định sẽ là một tướng quân đại tài." Đây là lời khen thật lòng của Sở Ly, hắn đã rất giỏi khi có thể phán đoán chính xác suy nghĩ của đối thủ.

"Võ tướng? Người không nghĩ võ tướng là thô lỗ, bạo lực sao?"

Lí tưởng của Mã Văn Tài chính là khai cương mở cõi, chinh chiến sa trường, nhưng triều đình hiện nay lại theo chế độ văn nhân. Hoàng thượng đương triều ưu ái và tin tưởng các quan văn hơn. Cha hắn vì vậy cũng không ủng hộ hắn đi con đường này.

"Ta đã dạy trò rồi mà đúng không, tùy vào thời đại mà tư tưởng đó có thể đúng hoặc sai. Thời đại sắp tới, việc trọng văn khinh võ sẽ bị xóa bỏ thôi."

Bởi vì Sở Ly biết tương lai sẽ có một trận chiến tranh giành lãnh thổ xảy ra. Tất nhiên cô không có ý định nói điều này với hắn.

"Mã Văn Tài, ngươi thắng cược rồi, cho nên nói nguyện vọng của mình đi."

Đây chính là lời cá cược lần đó giữa hai người. Người thua sẽ phải đáp ứng một nguyện vọng của người thắng.

"Tạ phu tử, bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra."

Mã Văn Tài không hề chuẩn bị nguyện vọng trước đó. Ai mà nghĩ hắn sẽ thắng chứ.

"Ừm. Vậy khi nào nghĩ ra thì nói với ta. Thôi, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi."

"Vâng. Chào Tạ phu tử, hẹn gặp ngài vài buổi học ngày mai."

Sau ngày tỉ thí đó, Vương tổng quản đã làm xong nhiệm vụ của mình và rời khỏi Nghi Sơn. Còn trường học cũng có một bảng vàng mới. Mã Văn Tài lần đầu vượt qua Lương Sơn Bá leo lên hạng một khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Vốn dĩ kết quả xếp hạng này không chỉ dựa vào kết quả của hai đội thi đấu mà còn dựa vào cả quá trình thu. Mã Văn Tài đã thi đấu rất tốt trong vòng hai và vòng ba thì càng thể hiện xuất sắc hơn. Nên phu tử và sơn trường đều đồng ý để hắn xếp hạng một.

"Mã Văn Tài, chúc mừng huynh nha."

Phan Nghị bá cổ Mã Văn Tài hân hoan nói: "Giờ thì ta thấy việc hi sinh nụ hôn của mình là xứng đáng rồi."

Lương Sơn Bá và mọi người xung quanh đều niềm nở chúc mừng hắn. Đối diện với cảnh này, Mã Văn Tài đột nhiên có chút ngại ngùng, bề ngoài thì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

"Việc ta đứng đầu có gì lạ đâu chứ. Mau vào lớp thôi. Để Tạ phu tử tới trước thì mệt đó."

Sau khi kết thúc tỉ thí, đám học trò bắt đầu quay lại lịch học như trước đây, nhưng lại có một vấn đề khác nảy sinh. Đó là việc trong trường bắt đầu xuất hiện lời đồn Chúc Anh Đài là nữ nhi.

"Này, ngươi không thấy hôm đó Chúc Anh Đài giống hệt như một nữ nhân đích thực hả?"

Đám nam tử ở trong lớp to nhỏ bàn tán.

"Ta cũng thấy nghi lắm, hôm đó chúng ta trông buồn cười bao nhiêu, còn hắn thì... Đẹp ngất ngây luôn!" Phan Nghị hôm đó cũng phải trang điểm thành nữ nhân lên tiếng tán thành.

Trong cốt truyện gốc chuyện này cũng xảy ra, nhưng bây giờ bởi vì có Sở Ly nên Anh Đài không bị đám thư sinh xoi mói, trêu trọc, mà chỉ đơn thuần tò mò việc cô có phải là nữ nhân hay không.

Ngày hôm đó, tin đồn cuối cùng cũng tới tai Trần Tử Tuấn. Ông ta lập tức tìm đến nhà tắm chung để kiếm nữ chính.

"Sao Chúc Anh Đài vẫn chưa đến tắm? Lương Sơn Bá, trò đi gọi Chúc Anh Đài đến đây."

"Hình như Chúc Anh Đài đã tắm rồi ạ." Lương Sơn Bá nói dối.

"Đâu có, Chúc Anh Đài không bao giờ đến đây tắm mà. Á... Sao ngươi đánh ta?" Phan Nghị ngây thơ nói thật bị Mã Văn Tài đấm một một phát vào bụng.

Chúc Anh Đài sau đó đã được Trần Tử Tuấn kêu người gọi đến.

"Chúc Anh Đài, dạo này có tin đồn về việc ngươi là nữ nhân, nên hiện tại, ta yêu cầu ngươi cởi áo tắm chung với mọi người để chứng minh mình là nam nhi."

"Phu tử, sức khỏe Anh Đài rất yếu, rất dễ bị phong hàn. Đệ ấy không thể tắm ở đây được."

"Lương Sơn Bá, ta có hỏi trò sao?"

Trân Tử Tuấn rõ ràng không chịu bỏ qua việc này.

Trái ngược với sự lo lắng của Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài rất thoải mái trả lời: "Được rồi, học trò sẽ để phu tử kiểm tra. Nhưng nếu học trò là nam nhi thì sao ạ?"

"Nếu đúng là như vậy ta sẽ không truy cứu nữa."

"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Trò muốn thế nào?"

"Phu tử kiểm tra học trò là làm nhục đệ tử quý tộc, phu tử định giải quyết việc này thế nào?"

Trần Tử Tuần còn đang bối rối thì Chúc Anh Đài nói tiếp: "Nếu kiểm tra học trò đúng là nam nhi, trò sẽ bẩm báo chuyện này lên triều đình để nghiêm trị tội phu tử làm nhục đệ tử quý tộc. Mọi người ở đây làm chứng cho ta nhé?"

Chúc Anh Đài nói với đám nam tử đang cởi trần trong phòng tắm. Cả đám nhanh chóng hùa theo: "Được, Chúc Anh Đài, chúng ta sẽ làm chứng cho ngươi."

"Ta cũng vậy, mau kiểm tra đi."

"Phu tử mau kiểm tra đi."

Chúc Anh Đài bắt đầu làm động tác cởi áo:" Được, vậy học trò sẽ để phu tử kiểm tra."

Nữ chính ném áo ngoài xuống đất, chỉ còn một lớp áo trắng bên trong. Nàng sờ tới thắt lưng muốn tiếp tục cởi, nhưng Trần Tử Tuấn lúc này lại đột nhiên xua tay: "Không, không cần kiểm tra nữa."

Trần Tử Tuấn vội vàng che mắt rời đi, dù sao cũng là tin đồn, hắn ta không dám đánh cược.

Nhìn bóng dáng Trần phu tử chạy vội vã, đám nam tử cười ầm cả lên: "Phu tử sợ gì chứ, sao không kiểm tra nữa."

"Phu tử căng thẳng rồi. Ha ha... Phu tử sợ bị phạt sao?"

Phan Nghị nhìn Chúc Anh Đài càng thêm nghi ngờ, hắn nói nhỏ với Mã Văn Tài: "Này, không phải Chúc Anh Đài thật sự là nữ nhân chứ?"

"Ngươi thích thì tự đi mà kiểm tra."

Sau chuyện ở nhà tắm, Trần Tử Tuấn vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục tìm cách khác để làm rõ thân phận của Chúc Anh Đài. Trong giờ dạy của mình, hắn cố tình để cho Chúc Anh Đài cưỡi một con ngựa cái hung hãn.

"Con ngựa này sẽ đá bất kỳ giống cái nào nào lại gần nó. Nào Chúc Anh Đài, trò mau lại cưỡi nó."

Nữ chính vốn đã chuẩn bị trước một túi xạ hương có mùi hương động vật, đừng nói là ngựa cái, đến hổ cái cũng sẽ không chú ý đến nàng ta.

Qua chuyện này Trần Tử Tuấn và các nam tử khác rốt cuộc cũng tin Chúc Anh Đài là nam nhân, tin đồn cứ thế bị chìm xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net