Phu Tử Không Xuất Giá (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Ly cũng muốn tham gia hôn lễ của Hà Lễ, nhưng tất cả người nhà họ Tạ đều không đồng ý nên cô phải nằm trên giường như bây giờ.

Haizz, đã lâu không được đến chỗ náo nhiệt.

Phan Nghị rời kinh thành đến Tây Sơn sau khi trở về lại dẫn thêm một đoàn người đến Tạ Gia.

Sở Ly vẫn đang ngủ tại hoa viên thì một bóng người lao tới. Nhưng bóng người phải dừng lại ở khoảng cách rất gần với Sở Ly, ngón tay trỏ của cô đang chỉ thẳng vào trán ngăn người này tới gần hơn.

Sở Ly mở mắt ra, thấy rõ mặt người, bàn tay mới thu lại, nhưng ánh mắt thì tỏ rõ sự khó chịu: "Chúc Anh Đài, ta đang ngủ."

Chúc Anh Đài lâu lắm mới gặp lại phu tử thân yêu của mình lại nhận phải ánh mắt ghét bỏ.

Thật đau lòng mà.

Chúc Anh Đài không biết rằng so với những người khác nếu làm phiền lúc Sở Ly đang ngủ thì nàng đã được đối xử rất dịu dàng rồi.

Phan Nghị lúc nãy không kịp lên tiếng ngăn Chúc Anh Đài lao tới, may mà nàng ta cũng không bị ăn đòn.

Nhưng mà, như vậy thì phu tử cũng thật phân biệt đối xử.

Tạ Đan biết tính tình tiểu muội chưa ngủ đủ thì sẽ không dậy nên sắp xếp phòng nghỉ cho những người này trước.

Phan Nghị nói với mọi người: "Đi đường mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ trước đi. Đợi phu tử tỉnh lại nói chuyện."

Lương Sơn Bá dắt tay Chúc Anh Đài còn đang buồn bã đi, nhẹ giọng an ủi.

"Sơn Bá, ta không phải vì vậy mà buồn, chàng không thấy sao? Sắc mặt phu tử rất kém."

Trọng Bình đi phía sau đột nhiên nắm lấy tay Lý Hoa thật chặt nhưng khi được hỏi làm sao thì hắn chỉ buồn buồn lắc đầu mà không nói.

Mấy hôm trước sau khi hôn lễ của Hà Lễ diễn ra xong Phan Nghị đã nói cho bọn họ biết chuyện của phi tử. Chính vì thế mà ngay cả tân lang tân nương là Hà Lễ và phu nhân của hắn cũng cùng đến đây.

Sở Ly ngủ đến trưa thì cuối cùng cũng đã chịu tỉnh. Mọi người còn đang dùng bữa thì cô xuất hiện với nụ cười thật tươi.

"Hi, đông đủ quá nhỉ?"

Đám người vội vàng đứng dậy hành lễ, dù sao bây giờ Sở Ly không chỉ là phu tử mà còn là một công chúa.

Nếu như không phải sắc mặt nàng tái nhợt cũng với thân hình gầy gò, thì quả thật người ta đã nghĩ đây hoàn toàn là một người bình thường.

"Wao, Trọng Bình, sao ngươi càng ngày càng đáng yêu thế này."

Trọng Bình mập mạp ngày nào bây giờ đã trở nên thon thả hơn rất nhiều, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng, anh tuấn hơn.

Sở Ly vỗ vai Lý Hoa khen ngợi: "Ngươi nuôi tốt đấy."

"Tân Lang tân nương không ở nhà sớm sinh quý tử lại tới đây là thế nào?"

Tiểu phu nhân ngượng ngùng nên Hà Lễ liền nói thay nàng: "Học trò kết hôn đâu thể không đem người tới ra mắt phu tử."

Sở Ly lấy một chiếc hộp từ Tiểu Thúy đưa cho phu nhân của Hà Lễ: "Tốt, chúc hai trò trăm năm hạnh phúc nhé."

Sau đó nàng mới nhìn tới Chúc Anh Đài, lộ ra gương mặt khó hiểu rồi quay sang giả bộ hỏi Lương Sơn Bá: "Tiểu mỹ nhân này là ai vậy, phu nhân ngươi hả?"

Chúc Anh Đài biết Sở Ly lại trêu chọc nàng, kêu lên: "Phu tử..."

"Haha, Anh Đài đã xinh đẹp hơn rồi."

Sở Ly vỗ nhẹ đầu Chúc Anh Đài làm nàng vừa vui vẻ vừa đau lòng.

"Được rồi, mọi người dùng bữa tiếp đi. Ta chỉ qua chào các ngươi một tiếng thôi. Ta có việc phải vào cung bây giờ."

"Có việc gì mà lại tiến cung giờ này vậy ạ. Mà người định đi một mình sao?" Phan Nghị lo lắng hỏi.

"Không có gì, ta sẽ đi sớm về sớm. À, Chúc Anh Đài, ngươi chuẩn bị báo cáo tình hình trường học Đạo ở huyện Châu cho ta lúc về đấy nhé."

Sở Ly có lệnh bài thông hành của hoàng thượng ban cho nên có thể ra vào hoàng cung bất cứ giờ nào và bất cứ đâu. Từng có nhiều tin đồn về mối quan hệ giữa cô và hoàng thượng nhưng từ khi cô được ban danh vị công chúa thì những tin đồn đó cũng biến mất.

Sở Ly tới đúng lúc Hoàng thượng đang dùng ngự thiện. Cô ném cho hắn hai quyển sách bìa xanh và tím.

"Khi nào người làm xong nội dung quyển màu xanh thì hẵng nghĩ đến quyển màu tím. Và nếu ngươi có thể thực hiện xong cả hai cuốn này. Ngươi sẽ là đấng Quân Vương được ca tụng muôn đời."

Hoàng thượng mở cuốn màu xanh nhìn sơ quá, biểu cảm liền trở nên nghiêm túc, hắn đặt cuốn sách xuống.

"Tạ Đạo Uẩn, ngươi..."

"Không cần cảm tạ. Đổi lại ngươi phải để cho toàn bộ người dân già nhỏ, lớn bé biết rằng ta là người viết ra nó. Ta cũng không phải làm việc vô ích. Thế nhé."

Sở Ly bình thường luôn nói xong những điều mình muốn thì liền sẽ rời đi, lần này cũng không ngoại lệ.

Hoàng thượng vội vàng ngăn lại: "Từ từ đã, ta có thể hỏi một câu không?"

Sở Ly khoanh tay nhìn hắn: "Bình thường thì không, nhưng hôm nay tâm trạng ta tốt, hỏi đi."

"Tại sao ngươi lại chọn ta?"

Lúc đó, hắn chính là vị hoàng tử vô dụng nhất.

"Bởi vì mấy tên đại ca kia của ngươi chướng mắt ta. Vả lại với năng lực của ngươi cũng sẽ giúp ta thực hiện được thứ ta muốn."

Bề ngoài tứ hoàng tử luôn tỏ ra mềm yếu, chỉ ham ăn chơi nhưng thực chất đầu óc hắn lại thông minh và tâm cơ nhất. Kẻ biết nhẫn nhịn là kẻ có thể làm được việc lớn.

Hoàng thượng biết rõ thứ mà Sở Ly muốn chính là được người dân ca tụng, vì vậy cho nên tất cả việc tốt mà nàng làm đều dặn dò hắn phải chiếu cáo thiên hạ.

Hắn cũng không hiểu tại sao một người ham hư danh như vậy nhưng lại một mực không muốn làm quan.

Cả sức mạnh kì lạ của cô cũng vô cùng bí ẩn, đó không phải thứ người thường có được.
Chính vì vậy mà nàng trong mắt hắn càng khác biệt với những mỹ nhân ngoài kia, luôn xum xoe lấy lòng hắn.

"Ta biết thứ nàng muốn là danh tiếng, ta có thể cho nàng một danh tiếng lớn hơn, làm hoàng hậu-"

"Ngừng." Sở Ly cắt đứt lời hắn đang nói.

"Hoàng thượng, ngươi hiểu sai ý của ta rồi. Ta không phải là cần ngươi mà là ta cho ngươi làm những việc này. Không có ngươi sẽ có người khác. Còn không có người khác, tự ta làm lại càng tốt hơn."

Sở Ly cô chỉ đơn giản là lười mà thôi, làm hoàng thượng, nghỉ thôi cũng thấy phiền rồi.

"Tâm tư của ngươi, ta không quản, nhưng đừng dại dột mà đánh chủ ý gì lên ta. Ngươi sẽ không muốn biết đáng sợ hơn cái chết là gì đâu."

Sở Ly nói xong thì rời đi để lại phía sau là hoàng thượng đang chết sững.

...

Đám học trò chỉ mới có một buổi chiều ăn cơm và trò chuyện với cô, thì sáng hôm sau đã bị Sở Ly đuổi đi.

Chúc Anh Đài tủi thân: "Phu tử, chúng ta muốn ở lại chơi với ngài chút mà"

"Thôi thôi, các ngươi phiền lắm, thăm thú chừng đó đủ rồi. Giờ ai về nhà đó, nhé!"

Sau đó, Sở Ly ra lệnh đóng cửa, để lại một đám ngơ ngác trước cổng Tạ Gia.

Lý Hoa cũng bất lực: "Thôi, các ngươi biết tính phu tử mà. Lúc nào được quan tâm cũng chê phiền"

Lương Sơn Bá cũng đồng ý: "Về thôi"

Chúc Anh Đài cũng biết như vậy, trước đây mọi người luôn cho rằng nàng được Sở Ly thiên vị là bởi vì nàng thân cận với phu tử.

Nhưng thật ra nàng chưa bao giờ cảm thấy thân cận được với Sở Ly. Nàng luôn là người được chia sẻ, an ủi và giúp đỡ. Mà phu tử chưa bao giờ nói cho nàng nghe một điều riêng tư nào về cô cả.

Rõ ràng là gần nhau như thế, cô cười dịu dàng như thế, nhưng lại luôn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách.

Ánh mắt của cô lúc nào cũng chỉ ánh lên vẻ đạm mạc cho dù là lúc đang cười.

Chúc Anh Đài từng nhìn cô cười rất nhiều lần.

Cô cười khi nhìn thấy một chú chó đáng yêu, khi sắp ra tay đánh một ai đó hay cả khi tức giận.

Nàng đã từng có một suy nghĩ kì lạ, rằng những nụ cười đó tại sao lại giống hệt nhau như vậy.

Giống như việc đó chỉ là một thói quen mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net