C9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ai da, chú à, đừng quấy rối nữa, cháu sắp rửa xong rồi!" Sở Kiều vươn cánh tay đang ướt ngăn hắn lại, ý muốn cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn.

Cô một bên vừa lau sạch bàn, mặt khác cũng lên tiếng.

"Hơn nữa chú có vận khí tốt lắm đấy, hôm nay vừa lúc chúng cháu chẳng có bài tập về nhà! Bổn đại tiểu thư có thể cùng chú xem phim nha!"

Sở Mân Thâm không thích chơi trò chơi, thi thoảng nếu có thời gian hắn sẽ xem một ít bộ phim quân sự giải khuây, nhưng điều này cũng có thể có hoặc có thể không. Nhưng thật ra Sở Kiều lại rất thích xem phim, khi còn nhỏ cô thường kêu Sở Mân Thân đi thuê một vài bộ phim hoạt hình, phim hài kịch về để xem, đến khi lớn thì được Sở Mân Thâm mua cho một chiếc máy tính, cuối tuần có thể sẽ tải vài bộ phim về xem cho đỡ chán.

"Được được được, vậy ta phải cảm tạ đại tiểu thư đã thu xếp công việc, bớt chút thì giờ bồi tiểu nhân xem phim nha."

Sở Mân Thâm thập phần phối hợp theo để khiến cô vui, am hiểu cách dỗ dành con gái. Đương nhiên, cái người được dỗ dành này, duy chỉ có Sở Kiều là được hưởng ưu đãi đó, thường ngày bên ngoài kia hắn ít khi nói cũng chẳng mấy khi cười.

"Cháu muốn xem phim gì?" Sở Mân Thâm đem máy tính mở lên, kết nối với TV.

"Hmm, hai ngày trước cháu nghe một vài bạn nam cùng lớp có nói mới đây xuất hiện bộ phim rất hay, cháu cũng đã đưa nó xuống rồi, hình như là phim kháng chiến chống quân Nhật đó."

Sở Kiều tay tìm kiếm đồ ăn vặt, làm bộ lơ đãng mà nói.

Thật sự xin lỗi các đồng học, cô thầm nghĩ muốn xin lỗi trong lòng, đành mượn tên tuổi các cậu dùng một chút.

Đêm nay, cô chính là muốn chuẩn bị chính thức công lược người chú già cỗi này của mình!

Từ sau lần thủ dâm cho hắn trong phòng tắm vào mười năm trước, hiện tại Sở Mân Thâm đã trở về bộ dáng cấm dục của xưa kia.

Đối với cô luôn lo lắng nhưng lại giữ khoảng cách, vạn phần nuông chiều nhưng lại không bao giờ bị lay động nữa. Dẫu cho sau này còn tắm cho cô thêm mấy năm nữa, còn chung chăn gối lâu đến vậy nhưng cũng đều chưa bao giờ thấy hắn mất không chế thêm lần nào nữa.

Hắn chặt chẽ mà giữa khoảng cách giữa hai người, mặc kệ cho Sở Kiều đã làm những gì, hắn đến nửa phần cũng không có chuyện vượt quá ranh giới, chỉ muốn bản thân làm một người chú tốt.

Càng như vậy lại khiến Sở Kiều tức đến phát điên.

Nếu không phải cô có một lần nửa đêm đi WC, trộm nghe được Sở Mân Thâm làm gì đó, cầm lòng không được buột miệng kêu lên "Kiều Kiều", cô đã cho rằng người đàn ông này đối với cô không có chút tình cảm nào!

Hừ!

Bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại như cầm thú! Cứng nhắc! Đại ngu ngốc!

Người này xứng đáng độc thân cả một đời!

Cô đem đai váy kéo ra một chút, Sở Kiều nhìn nhìn hai cái bánh bao nhỏ của mình đã dần lớn lên, cô âm thầm cổ vũ.

Cố lên cố lên, Sở Kiều Kiều! Hãy lấy cái gọi là không biết xấu hổ của mày đi dụ hoặc hắn đi!

Đêm nay nhất định phải đem hắn bắt lại thôi!

Sở Mân Thâm mở tivi, mang bộ phim mà Sở Kiều vừa download bật lên, đột ngột từ trong phòng hắn nghe được tiếng chuông di động vang lên.

Hắn đem điều khiển từ xa bỏ xuống, nhanh chóng đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.

"Ừ, là tôi đây..."

Sở Kiều bên này cũng đã ôm đồ ăn vặt đến cạnh phòng khách, bộ phim cũng đã bắt đầu chiếu.

Rất tốt.

Sở Kiều chậm rãi lấy ra một cây kem.

Thứ cô tải xuống thật sự là một bộ phim kháng chiến chống Nhật.

Dù chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng là từng thấy qua thịt heo chay, cô tìm ra được cái tài nguyên đúng là không thể đùa được.

Bộ phim này là thứ mà cô trăm cay ngàn đắng cố lắm mới sàng lọc ra, thật sự rất phù hợp để hôm nay mở lên.

Sở Kiều vừa nghĩ, một bên liền liếm que kem. Trong phòng tuy rằng đã mở điều hòa, không biết vì cái gì, cô lại cảm thấy nóng bức thế này. Có lẽ là vì cô nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra chăng?

Sở Kiều có chút thất thần, trong vô thức đưa miệng liên tục liếm thân của cây kem như liếm côn thịt.

Sở Mân Thâm nói chuyện điện thoại xong vừa đi ra tới, trong ánh mắt hắn dưới ánh đèn vàng ấm áp là một bộ dáng của Kiều Kiều nhà mình ngồi đó liếm kem rất đâm đãng.

Đầu lưỡi của Sở Kiều bị kem lạnh kích thích đến đỏ hồng, bên trên là một hàm răng trắng tinh thật mê người.

Sở Mân Thâm ánh mắt tối sầm lại vài phần, bước đến, hắn ngồi xuống cạnh Sở Kiều.

"Là con gái thì nên ít ăn đồ lạnh lại đi."

Lời nói của hắn thấm thía. Thật sự rất đủ tư cách để làm một người chú, vì mấy năm nay hắn đã tiếp thu được không ít kiến thức.

Lần đầu có kinh của cô thiếu nữ là vào năm trước, hắn đọc trong sách có ghi, con gái nếu ăn nhiều đồ có tính hàn sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, đến lúc đó thời gian tới tháng sẽ chẳng khác nào lâm vào địa ngục.

Sở Kiều méo miệng, làm nũng nói, "Biết rồi, thầy à…, Cháu chỉ ăn một cây này thôi, không được sao~"

Chú hai nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là quá bận lòng.

Sở Mân Thâm lúc này mới từ bỏ.

Trong lúc hai người nói chuyện thì phim cũng đã bắt đầu chiếu.

Mở đầu bộ phim đó là một trận tiếng pháo, nhưng chất lượng lại rất kém, chỉ có thể nhìn thấy từng trận bụi cùng khỏi lửa với vài vụ nổ không ra đâu.

Sở Mân Thâm nhíu mày bình luận, "Đoạn phim này cũng làm ẩu quá đi."

Sở Kiều nhìn hắn khẽ cười cười, này cũng không phải là phim hành động, một bộ phim sex trá hình mà có thể có chút cốt truyện đã không dễ dàng gì rồi.

Kế tiếp, màn ảnh liền chuyển tới nam chính, nam chính mặc một bộ quân trang, nhìn chẳng khác gì chỉ huy, hiện giờ không biết là vì đạn lạc hay do đá đập trúng, mà phần đầu của hắn lại chảy nhiều máu đến vậy, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Chiến hỏa tắt, nước bại trận nhanh chóng rút lui như nước chảy, mà giờ nam chính lại bị bỏ quên đi một góc.

Chỉ một lát sau, ngày quân Nhật thu dọn chiến trường phát hiện ra nam chính, móc ra trong ngực một tờ báo, so sánh một cũng rồi cũng vội vàng đem hắn về. Màn ảnh vừa chuyển cảnh, đó là một bệnh viện trắng tinh.

Nam chính mơ mơ màng màng nghe được hai người đang dùng tiếng Trung tranh cãi với nhau.

"Đại tá tình hình bệnh tình đã rất nghiêm trọng, lúc này cần phải có thuốc giải ngay!"

"Hắn tuy rằng là tên gián điệp đến hạ độc, nhưng còn chưa xác định được trong cơ thể có kháng thể hay không! Không thể cứ vậy mà qua loa được!"

Nam chính nghe đến đó, sắc mặt tái nhợt vài phần.

Màn ảnh quay trở lại, giống như là ký ức của nam chính.

Hắn thân mật mà ôm một cô gái mang quân trang của Nhật Bản, nhân lúc cô không để ý, đem độc dược bỏ vào trong đồ ăn của hai người. Mà trước đó hắn đã ăn thuốc giải rồi, đem sắc mặt không đổi cùng người phụ nữ đó ăn hết bữa tối chứa độc.

Thứ độc này là một chất động mãn tính mới được nghiên cứu phát minh ra, người sẽ không lập tức chết nhưng lại từ từ sẽ bị thu nhỏ lại.

Mà thuốc giải duy nhất đã bị hắn ăn mất…

Hiện giờ hắn đã bị bắt rồi, cách duy nhất để có được thuốc giải chỉ có thể là ăn thịt hắn, uống máu của hắn.

Lúc này, tiếng bước chân từ xa càng lại gần.

Nhìn qua một cái là thấy một cô gái khoảng mười ba mười bốn tuổi xuất hiện trong phòng bệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net