Chương 368: TG9-Tiến công chiếm đóng lão xử nam bảy trăm năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tan

Tiếu Tiếu...

Cái tên này làm cho Phong Quang thất thần trong nháy mắt.

Tuy rằng nàng phản ứng cực nhanh thay tiểu cô nương này đỡ một kiếm công kích của Hàn Uyên kiếm, nhưng dù đã dùng trận pháp ngăn cản công kích chung quy vẫn chậm một bước, cũng bởi vậy, tay nàng mới bị thương.

"Tay ngươi..."Tiểu cô nương tên Tiếu Tiếu mờ mịt thất thố.

"Ta nói ngươi cái tiểu nha đầu này nha!" Thương Bạch Tử lấy ngón trỏ chọc chọc cái trán của nàng, "Hàn Uyên kiếm là thần khí nhận chủ, là đồ ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao? Hiện tại tốt lắm, ngươi làm hại sư muội của ta bị thương!"

"Ta... Ta..." Tiểu nha đầu không còn giữ biểu cảm cao ngạo như vừa rồi nữa, nàng (TT) muốn xem Phong Quang, lại không dám nhìn nàng(PQ), khiến người ta cảm thấy có chút đáng thương.

Phong Quang lấy bàn tay không bị thương xoa đầu tiểu cô nương, ngồi xổm xuống nhìn nàng, cười nói: "Yên tâm đi, một vết thương nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ tốt, chỉ là hiện tại ngươi cần phải hiểu được, về sau không thể tùy ý chạm vào vật có linh tính, nếu không sẽ bị phản phệ ."

"Ân..." Tiếu Tiếu kinh ngạc đáp ứng, đôi mắt trong suốt của nàng nhìn chằm chằm Phong Quang, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thương Bạch Tử lên tiếng, "Sư muội, máu của ngươi..."

Phong Quang nhìn đến, lúc này mới ý thức được bàn tay nhiễm máu của mình dính vào Hàn Uyên kiếm, thần khí bình thường đều phải được nhỏ máu nhận chủ, nhưng Huyền Thanh Tử từng nói qua, chờ nàng đột phá nguyên anh kỳ mới được cùng Hàn Uyên kiếm nhỏ máu nhận chủ, bởi vì Hàn Uyên kiếm hàn khí quá nặng, cho dù nàng là thiên tài trăm năm khó gặp, cũng đã đến nguyên anh kỳ, hiện tại nhận chủ với Hàn Uyên kiếm, cũng mới có thể không bị phản phệ.

"Ngươi hiện tại có gì không khoẻ không?" Thương Bạch Tử nhíu mi.

Nàng đứng lên, nâng kiếm cầm trong tay lên nhìn trong chốc lát, lại buông tay, kiếm trong tay hóa sương mù biến mất, "Sư huynh, ta rất tốt."

"tốt cái gì mà tốt, trước tiên ta mang ngươi đi chữa thương, rồi đi tìm sư phụ, nói cho người chuyện ngươi đã đem Hàn Uyên kiếm nhỏ máu nhận chủ."

Không đợi Phong Quang nhiều lời, đến như nào đi như vậy, Thương Bạch Tử lại mang theo nàng rời đi.

Tiếu Tiếu đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Phong Quang, chung quanh đối với âm thanh bừng tỉnh của tiểu nha đầu này coi như không nghe thấy.

.

"không có cách nào, nhận chủ thì nhận chủ đi."

Thương Bạch Tử không dự đoán được, mang Phong Quang tìm đến sư phụ xin giúp đỡ, sư phụ vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh như vậy.

Trưởng giả lớn tuổi cường tráng nhất phái tiên phong đạo cốt, hắn híp mắt ngồi xuống giống như tìm hiểu cái gì, chỉ có Phong Quang cùng Thương Bạch Tử biết, hắn là sắp ngủ.

Thương Bạch Tử kêu: "Sư phụ."

"A?" Huyền Thanh Tử mơ hồ mở mắt, nhìn thấy đại đồ đệ vẻ mặt hèn mọn nhìn chính mình, hắn xấu hổ sờ sờ cằm vuốt râu, đức cao vọng trọng nói: "Lão đại, lão nhị, các ngươi cũng đều đến lúc có thể thu đồ đệ, năm nay hai người các ngươi liền thu một đệ tử, dạy dỗ đệ tử cũng có thể thăng cấp tu luyện của mình."

Phong Quang cùng Thương Bạch Tử cùng nhau đáp: "Vâng, sư phụ."

Tiếp theo Huyền Thanh Tử liền truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.

Hắn quả nhiên là đang ngủ.

Rời khỏi Minh Thanh điện, Phong Quang liền về Hạo Miểu Phong của mình, nàng ngồi ở trước bàn, đem Hàn Uyên kiếm đặt trên bàn, lẳng lặng nhìn một hồi lâu, nàng cũng hiểu được nhỏ máu nhận chủ sau này kiếm cũng không có gì biến hóa.

"Chẳng lẽ trước kia sư phụ nói với ta có thể bị phản phệ, là lừa gạt ta?"

Nàng không tự giác nghi hoặc ra tiếng, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói, "Là ai đang nói chuyện?"

Giọng nói dễ nghe như ngọc thạch, giống như nắng ấm tháng ba, ôn nhu như tiếng nước chảy, có thể làm lòng người mềm thành bãi nước, quan trọng là, đây là giọng nam nhân.

Nhưng đối với thanh âm dễ nghe này, cũng không thể khiến lòng phòng bị caocủa Phong Quang giảm xuống, nàng đập bàn đứng lên, "Tên yêu nghiệt nào, dám tìmđến Hạo Miểu Phong của ta?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net