Chương 372: TG9-Tiến công chiếm đóng lão xử nam bảy trăm năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tan


Tiếu Tiếu kéo kéo ống tay áo Phong Quang, "Vậy... Vậy sau này ngươi không được nói cho cha ta là ta từng mặc hồng y.

"Được, ta không nói cho hắn." Phong Quang ngồi trên giường, "Tiếu Tiếu rất sợ phụ thân sao?"

Tiếu Tiếu gật đầu, lại lắc đầu.

Phong Quang bật cười, "Ngươi thế này là sợ hay không đây?"

"Phụ thân lúc không tức giận rất ôn nhu, nhưng lúc tức giận cũng thực ôn nhu, ta cùng các thúc thúc cũng không biết người khi nào thì cao hứng, khi nào thì mất hứng, cho nên chúng ta cũng không dám tùy tiện đi tìm người nói chuyện."

"Một người khó nắm bắt như vậy... Vậy nương của ngươi nhất định rất vất vả."

Ánh mắt Tiếu Tiếu ảm đạm, "Phụ thân nói, nương ta lúc ta còn nhỏ thì đã mất rồi."

Phong Quang ngừng lại một chút, "mất rồi..."

"Ân...các thúc thúc nói cho ta biết, có người xấu muốn giết phụ thân, nương vì muốn bảo vệ ta cùng phụ thân nên mới ra đi, cho nên mẫu thân cũng không phải không cần phụ thân cùng Tiếu Tiếu." Tiếu Tiếu sợ Phong Quang không tin lời mình nói, cho rằng mẫu thân nàng muốn bỏ rơi con cái, lại vội vàng nói: "Phụ thân nói, chờ hắn đi ra , hắn sẽ mang theo Tiếu Tiếu đi tìm mẫu thân, chính là Tiếu Tiếu đợi không được, cho nên mới lặng lẽ trốn ra ngoài."

Phong Quang bừng tỉnh đại ngộ, "Ta thấy trên tư liệu của ngươi viết là cô nhi, thì ra là ngươi lặng lẽ bỏ nhà đi."

"A, ta lại lỡ miệng!" Tiếu Tiếu che miệng, lại nài nỉ: "Ngươi không nói cho người khác có được không? Ta không muốn bị đuổi đi, ta muốn ở trong này tìm mẫu thân."

"Mẫu thân ngươi... Là người Huyền môn?"

"Ân ân! Các thúc thúc từng nói, mẹ của ta là đệ tử Huyền môn, muốn giết phụ thân của ta cũng là người xấu ở Huyền môn, ta muốn nhanh tìm được mẫu thân, đem người mang về, nếu không ở lại chỗ toàn là người xấu này, rất nguy hiểm ."

Phong Quang cố ý đùa nàng, "Ngươi nói Huyền môn chỉ toàn người xấu, vậy là cũng bao gồm ta?"

"Không có không có, ngươi tốt nhất ! Người xinh đẹp ngọt ngào, lại còn tâm địa thiện lương!"

"Được rồi, không cần phải nịnh ta, ta sẽ không nói cho người khác biết ngươi là đứa trẻ bỏ nhà ra đi." Phong Quang khẽ nâng tay, ánh nến liền tắt, nàng lôi kéo tiểu nha đầu nằm trên giường, cho nàng ngủ ở trong sườn, chỉnh góc chăn cho nàng thật tốt, cười hỏi: "Mẫu thân ngươi gọi là gì? Có lẽ ta sẽ biết."

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, Tiếu Tiếu thấy khuôn mặt Phong Quang dưới ánh trăng càng thêm dịu dàng, không khỏi lại càng chui sâu vào ngực nàng dụi dụi, "Mẫu thân chính là mẫu thân, ta cũng không biết người gọi là gì, bất quá, nàng bộ dạng rất xinh đẹp, so với ta còn muốn xinh đẹp hơn."

"Vậy nhất định là so với ta còn muốn đẹp hơn."

"Tuy rằng ngươi cũng rất được, nhưng khẳng định là không đẹp bằng nương ta." Tiếu Tiếu leo núi một canh giờ, vừa nằm trên giường hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, nàng mơ mơ màng màng nói: "Tiếu Tiếu nhất định sẽ tìm được mẫu thân, có mẫu than bên cạnh, phụ thân sẽ không thường xuyên không để ý tới Tiếu Tiếu ..."

Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng, tiểu nha đầu thật là mệt muốn chết rồi.

Phong Quang khe khẽ vỗ nàng lưng, bất giác nỉ non ra tiếng, "Tiếu Tiếu a Tiếu Tiếu, ngươi được đặt tên này, là trùng hợp, hay còn là ..."

Nàng bỏ dở câu nói, đối với cái suy đoán kia, chính nàng cũng cảm thấy không thể.

Thế giới này, ký ức từ nhỏ đến lớn đều ở trong đầu nàng, huống chi, nàng hiện tại tính tuổi mụ cũng mới mười sáu, làm sao có thể sinh được nữ nhi đã lớn sáu bảy tuổi.

Phong Quang nghĩ rằng, có lẽ là nàng đã tưởng tượng quá nhiều rồi.


-Hết chương 372-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net