{Buông bỏ và châm ngôn "Học, học nữa, học mãi!"}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ân Ân...” Cười một cách miễn cưỡng “Sao lại nhìn Doa như thế a~”

Ân Phàm đình chỉ im lặng. Hắn vốn có rất nhiều điều muốn nói ra nhưng không sao mở lời được. Hắn đối với người khác chưa từng hiện hữu cảm giác này. Nó bức bối đến khó chịu. Nhìn thấy Doa thân cận với người khác, Doa trốn tránh hắn, còn bị thương vì hắn gây ra lỗi lầm... Nó đã đeo bám khiến hắn ngày đêm không thể chợp mắt. Hắn ân hận...

“Xin lỗi...”

Sau một thời gian căng thẳng đó, vậy mà kết quả nhận được lại là hai từ vô nghĩa đó ư? Douma thấy thật khó chịu. Khó chịu vì hắn không trực tiếp nói mọi chuyện với cậu. Người xin lỗi nên là Douma mới đúng.

“Em... Rất chán ghét ta phải không? Nếu vậy bất cứ lúc nào ta cũng có thể trả lại cho em tự do, ta liền không xen vào đời tư của em. Để em sống cuộc sống mình mong muốn, Doa...” Hắn cắn chặt răng thốt ra từng lời như muốn ruồng bỏ đi tất cả.

Điều đó khiến tim Douma vô thức đau nhói. Hắn muốn vứt bỏ cậu sao?

Bàn tay hắn nắm chặt tay cậu, áp lên gò má nhợt nhạt của mình, cảm xúc hỗn độn khó phân ánh lên từng hồi trong ánh mắt đó, một chút không cam tâm “Em muốn, ta liền đồng ý ly hôn, được không? Chỉ xin đừng khiến ta lo lắng, đừng trốn ta nữa được không, Doa...”

Douma toàn thân cứng đờ, một tiếng cũng không thể phát ra, mọi thứ trước mắt như tan biến, tất cả mọi thứ, chỉ còn lại lời nói của hắn, lời nói cứ văng vẳng bên tai cậu không ngừng. Cậu ghét cay đắng cái cảm giác này. Nó bám riết lấy cậu không ngừng khiến cậu chỉ muốn rũ đi tất cả nhưng không thể nào làm được...

“Tch!” Douma lần đầu tiên trong đời bộc lộ ra cảm giác căm phẫn đến mức không nói thành lời

Kẻ trước mặt cậu nếu chỉ cần kết liễu hắn thì cảm giác khó chịu này có nguôi ngoai? Chỉ cần tàn nhẫn hơn là có thể nhưng tại sao... Cậu lại không thể?

“Đồ ngốc!” Douma cắn răng buộc miệng thành lời

“Phải nhỉ? Ta đúng là kẻ ngu ngốc...” Cười khổ một tiếng, bàn tay lới lỏng dần, rời khỏi tay Douma “Ở lại chắc cũng chỉ khiến em ghét ta hơn thôi...” Đứng dậy quay người đi, gương mặt đầy cay đắng

Douma như muốn phát điên lên vậy. Bắt lấy bóng dáng đang muốn rời đi kia, trút hết sự bực tức kéo mạnh về phía mình, đè hắn xuống. Tay nắm thành quyền nhắm thẳng mặt hắn mà đánh nhưng cuối cùng lại ngừng ngay khi sắp chạm tới. Dáng vẻ tức giận đó...

Cuối cùng vẫn là chẳng thể xuống tay. Tắc lưỡi một tiếng, nắm chặt cổ áo hắn gào lớn

“Phải! Ta ghét! Chính là ta cực ghét ngươi! Ta ghét mọi hành động dịu dàng đó! Ghét khi ngươi xoa đầu ta! Ghét khi ngươi ôm ta vào lòng! Ghét ngươi đáp ứng tất cả những gì ta muốn! Ghét tất cả! Tại sao ngươi lại làm những thứ đó! Tại sao lại làm những điều ta ghét đến vậy! Nhưng tại sao... Ta lại yêu những điều đó. Yêu cái sự dịu dàng đó khiến ta ỷ lại tất cả! Tại ngươi! Tất cả tại ngươi! Ban dầu nếu biết ta chỉ có ý lợi dụng thì nên đuổi ta đi cho khuất mắt chứ! Vậy mà... Vậy mà...” Douma gục đầu xuống người hắn, giọng nghẹn ngào đến đau đớn, gương mặt che khuất, từng xúc cảm dấu đi tất cả sau mái tóc bạc. Bờ vai nhỏ run lên từng đợt, cảm xúc bức bối tất cả truốt hết ra

Ân Phàm đau nhói. Cảm giác nơi ngực mình thấm đẫm nước, là nước mắt. Hắn chỉ muốn ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia thật chặt, muốn mãi mãi là như thế, không để người đó rời xa hắn hay chịu bất cứ tổn hại nào.

Em nói đúng, Doa... Ta sắp phát điên rồi. Nếu ban đầu tàn nhẫn hơn chút có phải sẽ không mắc vào những thứ rắc rối này không. Nhưng nếu được chọn lựa lại lần nữa ta vẫn muốn vướng vào đó. Bởi mỗi ngày được nhìn thấy em, được bên em, được nhìn thấy em vui vẻ ta cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ điều gì trên đời.

Ta cứ nghĩ rằng tất cả tại ta. Ta bắt ép em ở bên kẻ em không thích, ép em làm những điều ta muốn, đến mức khiến em bị tổn thương. Nhưng có lẽ ta đã lầm, không phải mình ta tự đa tình. Không phải thứ tình cảm sẽ không bao giờ được hồi đáp...

Hắn ôm chặt lấy người hắn tâm niệm bao lâu nay, thật chặt nhưng thật ấm áp. Cảm xúc đè nén bao lâu trút toàn bộ vào một câu thủ thỉ nhỏ

“Ta yêu em, Doa. Em sẽ chấp nhận chứ...”

Hắn đã chuẩn bị tất cả để đón chờ câu trả lời. Dù là gì hắn cũng sẽ đón nhận không một lời oán than, cũng sẽ sẵn sàng buông tay...

“Dạy em đi...”

Hắn kinh ngạc..

“Thứ được gọi là yêu...”

Mọi thứ, hắn nhận ra mọi thứ trước nay hắn làm đã chẳng còn quan trong nữa. Không gì tả được cảm xúc của hắn hiện tại. Hắn bàng hoàng, hắn vui sướng, tâm trạng rối bời, hắn vui đến phát ngốc.

“Ừm... Chúng ta cùng nhau...” Cuối cùng vẫn chỉ có thể nói được như thế. Có lẽ sau này nhớ lại hắn sẽ tự chửi bản thân thật sự là một kẻ ngốc nghếch...

Cậu ở trong lòng hắn, nở nụ cười đến chính cậu cũng không biết nó đẹp đến nhường nào. Và có lẽ cũng chẳng thể biết được đó là nụ cười đẹp nhất mà cậu thể hiện ra trong mấy trăm năm đã từng sống...

Cả hai cũng không biết rằng, ngoài cửa luôn có một người, đứng nghe thấy tất cả...

Dáng người nhỏ bé của một đứa trẻ lững thững bước đi trên hành lang dài tường chừng như không bao giờ kết thúc. Như một kẻ vô hồn, đôi mắt không lấy một tia sáng

Làm người đến sau hoá ra là như vậy...

Cảm giác đau khổ hoá ra là như thế này...

Cảm giác thất bại, mọi thứ không được hồi đáp hoá ra là thế...

Hắn từng khinh rẻ những con người quá đa cảm. Chỉ vì bị người mình yêu bỏ rơi cũng có thể lâm vào tuyệt vọng không lối thoát. Nhưng đến cùng hoá ra hắn cũng như họ, đau đớn như bị cắn xé từng mảnh trái tim. Hắn lại vì một chuyện từng coi như nhỏ nhoi mà rơi ra những giọt nước mắt yếu đuối...

Một chút cùng không dễ chịu...

Học cách buông bỏ thật sự quá khó...
.
.
.
“Kí chủ, đã đến lúc rời đi rồi. Người mau quyết định đi”

“Ta...”

“Nói thật với người, nhiệm vụ vốn rằng chỉ cần độ hảo cảm đến mức 70% là đã đạt yêu cầu rồi. Nhưng người đã làm đến mức 92% rồi. Nếu còn ở lại khả năng sẽ chạm mốc 95%. Lúc đó sẽ bước vào giai đoạn nhiệm vụ cấp cao. Nên dừng đi kí chủ”

“…”

“Một người để yêu người khác đến độ 100% là rất khó. Nó cần rất nhiều yếu tố. Bởi sợi day tình cảm thường vô cùng mong manh, kí chủ là người hiểu điều đó nhất không phải sao? Huống chi, với độ hảo cảm hiện tại thứ được gọi là mong manh đã không còn nhưng để đạt được mức 100% là vô cùng khó. Hiện tại dứt được thì nên dứt đi kí chủ...”

“Để ta suy nghĩ thêm, được không?”

Thở dài “Ngài nhớ thế giới đầu chứ? Tôi thật không muốn sai lầm tiếp sai lầm. Lún quá sâu sẽ không thể...”

“Ta biết...”

“Được, kí chủ. Ngài có thể ở lại...”
.

.
.
Những ngày sau đó, Douma vẫn tiếp tục những tháng ngày đêm lớp và đi học như trước.

Mọi thứ không thay đổi quá nhiều, nhưng cũng không như trước...

Khiết Hoàng đã không còn cọc cằn với cậu nhưng cũng ít qua lại với Douma

Ân Phàm vẫn tiếp tục việc dạy học của mình. Ít nhất là phải đến hết nửa năm. Theo Douma đoán là vậy...

Ban đầu cả hai khá ngại ngùng trong việc yêu đương dù đã là vợ chồng. Nhưng sau cũng dần quen hơn, Ân Phàm không quá khắt khe như trước và hình như còn yêu chiều cậu hơn

Nhưng có một điểm thay đổi vô cùng lớn

Đó là Ân Phàm kiên quyết bắt cậu học Y! Nói thẳng ra là bắt học làm bác sĩ! Dù chẳng muốn chút nào nhưng nhìn cái bộ mặt nghiêm túc kia là lại học rồi. Thật sự cái lần bị thương đó cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi! Có nhất thiết phải học không vậy!? Ngày đọc hàng trăm quyển sách về mọi cách chữa bệnh, xem bệnh, khám bệnh. Từ cơ bản đến nâng cao. Từ y dược cổ xưa nhất với các loại thảo dược còn dày hơn cách bách khoa toàn thư đến y học hiện đại với đầy đủ mọi thiết bị y tế. Học cách sự dụng mấy thứ công nghệ cao đến cách điều chế thuốc.

Thậm chí, còn dùng người thật cho Douma khám. Nói thật người đầy tiên Douma khám chút nữa đã ngỏm mà người đó chỉ là bệnh đau bụng bình thường. Chỉ vì Cậu lỡ "rạch bụng" và cắt đúng... Ruột già :)) Sau cũng đỡ hơn...

Học đến mức tóc bạc trắng. Dù đầu Douma bạc sẵn. Nhưng trọng điểm không phải chỗ đó!

Học cứu người làm quái gì trong khi Douma toàn hành hại người.

Muốn tìm chút sự thư giãn nghỉ ngơi bằng cách lẩn vào trong không gian của hệ thống. Vậy mà cục bông chết tiệt đó còn gật đầu tán thành với việc học Y đó. Và đưa ra nhiệm vụ bắt học thành "Hoa Đà tái thế".

Conmeno! Douma còn đếch biết Hoa Đà là ông nội nào! Dù đó là Tokuda hay La Đạt Đà thì cậu cũng méo quan tâm. Học cái bọc đựng c*t!

Nhưng vẫn cắn răng học ༎ຶ‿༎ຶ

Nói thật ra mà nói hình như cậu "khá" có duyên với cái nghề này đấy. Đặc biệt chữa cho cơ thể người. Chắc do có kinh nghiệm "giải phẫu" tim gan người lúc vẫn còn làm Thượng Nguyệt. Bởi nó là... thú vui :))

Và mấy cái thảo dược cái gì độc, cái gì tốt, cái gì dùng được tuy không biết nhưng bản tính thích cho độc vào người lên hầu như dễ.

Nhưng nghĩ lại...

Tại sao Douma phải học chứ!!

Hệ thống: Học thành tài rồi còn than vãn gì nữa, kí chủ :))

Douma: Tài conmemay! Bao nhiêu mồ hôi, công sức, nước mắt của ta đấy!

Một năm bên trong không gian hệ thống vật vã đè lưng ra mà học không có thành quả thì bốc c*t à!? Ngươi còn mô phòng ra đủ loại người đủ loại bệnh tật cho ta thực hành! Thực đến gãy luôn cái tay rồi! Từ giải phẫu đến nghiền thuốc! Cmn!

Tại sao chỉ với vài cái kim chọc chọc vào da thịt cũng chữa bệnh được vậy!? Tại sao!? (Người ta gọi đó đó là nghệ thuật châm cứu :))

Cứ tưởng đã hết nhưng hai kẻ một cục bông một lão chồng Say No!

Thực vật học xong rồi thì giờ đến động vật con trùng chứ còn thế nào! Rắn, rết, bọ cạp, cầy, hươu đến cả con gián cũng phải học! Chỉ cần có ích học hết!

Cái djtme bọn mi bị sảng à!? Lâu ngày không uống thuốc bị điên hả!?

Có để người sống không thế!?

Học nhiều cũng có thể chết được đấy!

Có phải định bắt ta học đến mức chữa bệnh cho cây, cỏ luôn không!?

Hệ thống and Ân Phàm: Chuẩn rồi :))

Đệt!

………………………………
……………….….

////////////////////////////////////
Chán quớ ಥ‿ಥ
Viết hay dở gì do tâm trạng nếu thấy truyện buồn não lòng thì biết chắc là con t/g đg không vui đó. Ôi cái chap... Đầu cuối cứ như hai nhân cách viết ta nói nản gì đâu á (-_-;)
🖤🤎💜💙💚❤️🧡💛🤍🖤🤎💜💙💚❤️🧡💛🤍


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net