Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Gia tổ chức tiệc, thân thiết như Từ Gia không thể không đi. Là tiểu thư nhà Từ Gia, lại là vị hôn thê của Lương Chính Vũ, Từ Diệu Vi lại càng không thể không đi.

Theo bà mẹ cuồng mua sắm của mình đi shopping, cô đến bụng cũng muốn dán vào lưng luôn rồi. Vì để cho cô công chúa của mình xinh đẹp nhất, bà Diệu không tiếc thời gian và tiền bạc, đem hết các cửa hàng lớn nhỏ đều thử hết một phen.

Đến khi Từ Diệu Vi không còn hơi sức nào nữa liền bị bà Diệu đẩy thẳng vào tay thợ làm đẹp nổi tiếng nhất nhì trong nước bấy giờ.

Bị giày vò mấy tiếng đồng hồ, một Từ Diệu Vi cực kỳ xinh đẹp đã ra lò. Thôi được rồi, Từ Diệu Vi trước kia luôn là cái loại xinh đẹp này, chỉ có cô mới xuyên vào hào môn còn đang bỡ ngỡ, cần thời gian thích ứng.

Tư gia nhà họ Lương được trang hoàng cực kỳ tráng lệ, nguy nga. Khắp nơi đâu đâu cũng là ánh sáng vàng nhạt lung linh phát ra từ những chiếc đèn lưu ly sáng chói. Đại điện lót một tấm thảm đỏ mượn như nhung, từ bàn ghế, nội thất chuẩn bị cho bữa tiên đều cực kỳ xa xỉ, Từ Diệu Vi còn tưởng mình lạc vào một tòa cung điện hoàng gia. Một bữa tiệc của giới thượng lưu không biết đủ tiền ăn cả đời của bao nhiêu người dân bình thường đi. Từ Diệu Vi cảm thán!

Bố mẹ cô đã vào trước, còn cô đứng đợi anh trai của mình đi đỗ xe rồi vào sau. Những bữa tiệc như thế này thường là có đôi có cặp đi chung với nhau, rất hiếm khi khách mời đi một mình. Từ Diệu Vi một thân đỏ chót hấp dẫn không biết bao nhiêu người đi vào. Cô bình thản khẽ vuốt một lọn tóc mái bên tai, thực chất bên trong đã kêu gào không có hình tượng gì rồi.

Thật sự rất xin lỗi mọi người, đây là lần đầu cô tham dự bữa tiệc cao quý như thế này, chân đã có chút run, đặc biệt là có rất nhiều ánh mắt như có như không đang nhìn chằm chằm quan sát cô, một người như cô sao chịu nổi.

Xuyên thành vai phụ nhưng không có bản lĩnh như người ta, lạnh lùng, khí chất, tất cả đều không liên quan một mấu nào đến cô.

Anh trai Từ Diệu Hâm làm gì mà đi đỗ xe lâu vậy, không phải là gặp được chân ái vứt bỏ em gái rồi đó chứ. Đang rất lo lắng thì cánh tay của mình bị một người cầm lấy. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

- Anh làm gì mà đi lâu quá vậy?

Cô bất mãn nói, quay mặt nhìn ông anh trai rề rà của mình. Ớ...

- Đang đợi anh sao.

Khuôn mặt lười biếng của ai đó khẽ thay đổi, đôi mắt khẽ nhếch tỏ vẻ tâm trạng rất tốt.

Thân thể thả lỏng của Từ Diệu Vi quay lại trạng thái lúc ban đầu, tay có chút run khi cảm nhận được bàn tay ấm nóng của người đàn ông này.

- Anh trai, không phải tôi đang đợi anh đâu.

Vừa nói vừa cười, cô lén đẩy cánh tay của anh ra. Trời đất ơi, anh trai hôm bữa đến nhà cô sao lại ở đây, tuy cô cũng chấm anh rồi nhưng gặp mặt lần thứ hai mà đụng chạm da thịt như thế này không ổn đâu nhé.

Trần Kiều phớt lờ đi hành động đẩy tay của cô, tay bình tĩnh bắt ngang eo cô kéo về phía mình.

- Đi thôi, anh của em nhờ tôi chiếu cố em.

- Anh tôi đi đâu rồi?

Mặt mày Từ Diệu Vi hơi đỏ lên, cánh tay anh đặt bên eo cô có chút nóng. Chiếc váy cô mặc hôm nay là kiểu hở lưng, thân hình Từ Diệu Vi rất đẹp, đặc biệt có tấm lưng trắng muốt, khung xương hình con bướm nhỏ, lúc này tay anh đặt bên eo cô, ngón tay lướt nhẹ qua một ít da thịt, cô có chút rùng mình.

- Cậu ta có việc, sẽ vào sau.

- Ồ.

Từ Diệu Vi ngây ngây gật đầu.

Có lẽ cảm nhận được thân thể cô có chút run, anh cởi khoác của mình che lên người cô, áo khoác mang theo hơi thở nam tính của một người đàn ông xa lạ khoác lên vai cô, khéo léo che được tấm lưng trắng mịn lộ ra bên ngoài.

Rất nhanh hai người cùng tiến về phía trước, đi thẳng vào bữa tiệc để lại hai bóng người triền miên trên mặt sàn hoa cương.

Vừa bước vào bên trong đại sảnh, Từ Diệu Vi liền thấy bố mẹ của Lương Chính Vũ. Tuy cô không quen biết nhưng giờ sống với thân phận một Từ Diệu Vi chân chính cô cũng phải hòa hợp với cuộc sống trước kia của nguyên chủ. Đoan trang bước về phía trước, cô hướng hai người cúi đầu chào hỏi.

- Con chào bác trai, bác gái.

- Ồ, đứa nhỏ nhà họ Từ đấy à, dạo này sao không thấy tới thăm hai bác.

Lương phu nhân cười hiền lành, đưa tay bắt lấy cánh tay cô hỏi.

- Con với Chính Vũ cãi nhau sao?

Từ Diệu Vi chột dạ, chuyện cô không ở cùng Lương Chính Vũ chắc bố mẹ hắn ta cũng đã biết rồi, dù gì lúc trước cũng là họ đề nghị hai người ở chung. Giờ cô không muốn quá liên quan tới hắn ta, hôn ước giữa hai người không thể giữ lại, nếu không sau này lại lấy làm lý do hại chết cô.

- Dạ không phải cãi nhau gì đâu ạ, là tình cảm đã nhạt...

- Là tình cảm hơi nhạt nhẽo nên muốn thay đổi phương thức để hâm nóng tình cảm.

Từ Diệu Vi nhíu mày vì bị ngắt lời, người bên cạnh đáng lý ra là anh đẹp trai giờ lại thay thế bởi bản mặt chết dẫm khó ưa của Lương Chính Vũ.

Anh đẹp trai và bác Lương không biết đã đi sang phía bên kia nói chuyện từ bao giờ, như nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu cười.

- Hóa ra là như vậy! Cách thức của tụi trẻ bọn con bà già này sẽ không xen vào.

Lương phu nhân cười hì hì sau đó đẩy cô vào lòng Lương Chính Vũ, ý nghĩ rất rõ ràng, bà già này để không gian cho người trẻ tuổi nói chuyện tình cảm.

- Lâu ngày không gặp cô càng ngày càng đẹp ra nhỉ!

Lương Chính Vũ nhướng mày nói, giọng điệu khinh thường đấy cô còn lạ lẫm gì nữa. Để sắm vai một con bánh bèo đúng hiệu, cô nhẫn nhịn cười thật duyên dáng.

- Anh quá khen. Mấy ngày không gặp anh Chính Vũ liền cảm thấy anh càng ngày càng đàn ông, càng ngày càng hấp dẫn...

Hấp dẫn đàn ông bu vào a!!! Từ Diệu Vi thầm cảm thán. Hôm nay không biết hắn ta ăn phải thứ gì lại dính chung với một vật hy sinh như cô.

- Tiểu Bạch Thỏ có cái miệng thật ngọt.

Vừa nói vừa quàng tay ôm eo cô. Từ Diệu Vi cảm thấy thật mắc ói. Tiểu Bạch Thỏ cái con khỉ, hắn nói mà không sợ mồm thối à.

- Anh trai em tới rồi, người đi cùng anh trai a...

Từ Diệu Vi khoa trương ngạc nhiên, cô biết người bên cạnh anh trai mình là ai nhưng vẫn tỏ vẻ ngây thơ hỏi, thân hình hơi nếp về phía Lương Chính Vũ. Người khác nhìn vào còn tưởng hai người rất thân mật. Chỉ có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào lưng Từ Diệu Vi làm chút tâm tư nho nhỏ kia của cô đều lộ tẩy, lạnh sống lưng...

Từ Diệu Hâm với một thân trang phục đỏ diễm lệ càng làm cho sự lạnh nhạt bình thường của anh có thêm một chút mị hoặc. Nên biết thiết lập nhân vật của anh trai là tổng giám đốc lạnh lùng, bề ngoài chói lóa quá cũng không nên liên quan gì tới anh nhưng hôm nay đi cặp cùng Từ Diệu Vi một thân váy đỏ thì mẹ Từ không thể không ép buộc con trai của mình. Độ đẹp trai của anh trai chỉ cần nhìn ánh mắt các cô gái trong bữa tiệc là biết, so với ngoại hình trẻ tuổi pha một chút nhiệt huyết như Lương Chính Vũ thì người đàn ông thành thục trầm ổn vẫn là lựa chọn tốt hơn, tuy có chút lạnh lùng nhưng không lạnh thì làm sao xứng với danh hiệu Tổng Tài của bản thân anh trai chứ.

Nhưng bên cạnh Từ Diệu Hâm là một người đàn ông hoàn toàn đối lập, một thân âu phục trắng tinh từ đầu đến cuối, khuôn mặt trầm lặng, nhìn thấy liền liên tưởng tới hai từ "sạch sẽ". Nước da có hơi trắng trông ốm yếu làm người ta thương xót, cũng bởi khuôn mặt thanh thuần, nhu mì của người đàn ông này đã khiến Từ Diệu Vi trước kia phải chết mê chết mệt, quả thật là đến chết!

- Anh trai, thầy... anh Trác Hi...

Hai tiếng đầu tiên là vui mừng, còn hai tiếng gọi phía sau là ngại ngùng, e lệ như cô thiếu nữ lần đầu yêu. Từ Diệu Vi âm thầm tự hỏi sao kỹ thuật diễn của mình lại tốt vậy nhỉ? Không đúng, là ba người kia căn bản không có để ý đến cô, hay nhân vật phụ của cô đây cho dù có làm việc bình thường cũng được tăng cấp siêu việt để có cái làm nền hy sinh.

Từ Diệu Hâm cong môi, trong nụ cười nhẹ như không ấy Từ Diệu Vi thấy được sự đắc ý của anh trai mình, tình địch gặp nhau liền so chiêu.

Chu Trác Hi có hơi bất ngờ khi thấy Từ Diệu Vi đứng chung chỗ với Lương Chính Vũ, cảm thấy họ thật là một cặp trai tài gái sắc, nhớ lại sự kiện kia, anh ta liền liếc mắt không nhìn bọn họ nữa, chỉ hờ hững chào hỏi.

Từ Diệu Vi cảm giác được một khí tức nóng hổi sau lưng mình, Lương Chính Vũ hắn ta ghen rồi, cảm giác ở đây thật thiếu an toàn, cô nhân lúc không ai chú ý tránh xa hắn ta một đoạn.

- Sao hai người lại đi chung với nhau vậy?

Cô không nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người bên cạnh mình mà nghi vấn hỏi. Đùa à, tranh thủ bỏ đá xuống ghềnh là nghề của cô đấy. Kiếp trước cùng đại ca lăn lộn chút tài vặt này không thể không có.

- Tình cờ ở dưới bãi đỗ xe không ngờ lại gặp phải em ấy.

Nghe anh trai gọi Chu Trác Hi bằng em, Từ Diệu Hâm mới giật mình, anh trai cô năm nay 27 tuổi so với Chu Trác Hi 26 tuổi và Lương Chính Vũ 22 tuổi thì hơn cô đến 7 tuổi. Vậy người kia là bạn của anh trai...7 tuổi không lớn quá đâu nhỉ?

- Hôm nay là Lương gia tổ chức hẳn là tôi nên bồi khách.

Nói xong liền muốn dẫn người đi nhưng Từ Diệu Hâm đâu thể để cho hắn ta dễ dàng như vậy, đối tượng của anh mà tên nhóc này cũng đủ bản lĩnh dẫn đi, điều đó là không thể.

- Khách nhiều như vậy để một mình Lương thiếu gia cậu bồi đúng là không phải, hay để tôi bồi Trác Hi, dù sao cậu với em gái tôi cũng đã đính hôn, để em ấy lại một mình cũng không được hay cho lắm.

Từ Diệu Vi nằm không cũng trúng đạn, anh trai à, em là em gái mà anh thương nhất đó. Ở trước mặt chân ái tất cả đều là mây bay kể cả là em gái. Cái vòng tròn 4 người này cô không muốn chơi.

_____________
Từ Diệu Vi: Ta thề lúc đó ta bị mất trí rồi.

Tác giả : ...

Từ Diệu Vi: Một người đàn ông mới gặp hai lần, mặc dù biết là bạn của anh trai nhưng tại sao ta lại tin tưởng mà để anh ta nắm eo dẫn vào. Đến tên còn không biết, có phải ta bị lừa từ giây phút này không?

Tác giả : Ngươi đoán xem.

Từ Diệu Vi : ⊙_⊙


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC