Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Diệu Vi mơ mơ màng màng được Trần Kiều dẫn đến khu vui chơi giải trí lớn nhất ở thành phố S. Cô lúc này phải dùng hai từ "ngáo ngơ" để diễn tả tâm trạng của mình.

- Anh dẫn em đến đây làm gì?

Trần Kiều có chút lúng túng, anh có quá nóng vội hay không.

- Anh chưa từng đến đây.

Từ Diệu Vi cực kỳ vi diệu, bởi vì anh một người đàn ông 27 tuổi chưa từng đến khu vui chơi nên liền tìm một người dắt anh tới đây sao. Cô có chút không biết diễn tả làm sao.

- Em muốn chơi trò gì?

Trần Kiều nói xong, liền liếc nhìn quầy bán vé, ý tứ định đi qua mua. Đến cơ hội để cô từ chối anh cũng không cho.

Từ Diệu Vi không có đi theo anh, hình như cô chưa bao giờ đến khu vui chơi thì phải, lúc trước bận rộn làm việc nào có thời gian yêu đương hẹn hò đến khu vui chơi chứ.

Khoan đã, cô suy nghĩ cái gì vậy chứ, anh với cô cũng đâu có yêu đương.

Trần Kiều lòng ngổn ngang đi mua vé trở về liền không thấy cô nhóc đâu cả, lòng anh bỗng hốt hoảng, hôm nay người đến cũng không đông lắm, đừng có bảo cô đi lạc đấy nhé.

Anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho cô, chuông reo hơn 10 giây người nào đó mới bắt máy. Trong điện thoại truyền đến tiếng nhỏ nhẹ của cô: "Ai vậy?".

Trần Kiều cảm thấy thật sự mình tự ảo tưởng, người đi cùng anh từ lúc nãy đến giờ là do anh tự tưởng tượng ra, còn Từ Diệu Vi thật sự đang ở nhà.

- Em đang ở đâu vậy? Mua vé trở về liền không thấy em.

"À, à,... anh nhìn sang bên phải nè, chỗ bụi hoa ấy."

Trần Kiều theo bản năng nhìn theo hướng cô chỉ sao đó liền thấy bóng dáng cô nhóc nào đó đưa lưng về phía anh, tay cầm điện thoại vẫn áp vào tai nói chuyện với anh, cảm giác cô đang lén lún nhìn ai đó.

Lần đầu tiên Trần Kiều có chút tức giận nhưng lại đấm vào bịch bông, anh nhanh chóng bước lại chỗ của cô.

- Em làm cái gì vậy?

Anh tò mò hỏi, cô cũng không quay lại, miệng nói với chiếc điện thoại.

- Em đang xem người ta.

- Người nào ?

- Chính là...

Từ Diệu Vi chợt tỉnh, quay sang liền thấy anh đang đứng ở bên cạnh cô, hèn gì âm thanh truyền đến của anh khác với lúc ở trong điện thoại.

Vẻ mặt Trần Kiều cực kỳ bất đắc dĩ, cô nhóc này là người hóng chuyện nhất trong những người anh quen biết đấy. Đừng tưởng anh không biết lần đầu tiên gặp mặt ở nhà cô, cô lén lút ở ngoài cửa nghe lén anh nói chuyện ở bên trong.

Ánh mắt Từ Diệu Vi sáng lên, sau đó cô kéo cả người anh sang một bên.

- Anh nấp vào một chút, cẩn thận bị phát hiện.

Trần Kiều cực kỳ không tình nguyện bước lên thuyền giặc, sau đó nhìn theo ánh mắt của cô liền thấy có hai người quen thuộc.

Người đầu tiên anh nhận ra chính là Lương Chính Vũ, vị hôn phu trên danh nghĩa của cô.

Người thứ hai hình như là người nhà họ Chu, cũng là người lúc trước quấn quýt một chỗ với Từ Diệu Hâm.

Nếu vậy cái người họ Chu này hướng tính như thế, đi cùng với vị hôn phu của cô, đây là cô muốn bắt gian.

- Em định làm gì?

Trần Kiều bỗng dưng có chút giận dỗi. Cô dường như cảm nhận được một chút uy hiếp không biết đến từ đâu.

Từ Diệu Vi rút điện thoại, tay còn lại kéo áo anh, ý định lại gần hai người kia.

- Lưu lại bằng chứng.

- Để làm gì ?

- Tất nhiên là để từ hôn.

Nghe được những lời này Trần Kiều bỗng dưng thấy mình thật trẻ con, tự dưng nổi nóng cái gì không biết. Vì thế anh liền im lặng đi theo phía sau cô trợ giúp.

Từ Diệu Vi căn bản đang rất bực bội, Chu Trác Hi tối qua còn cùng anh trai lăn lộn đấy, ngày hôm nay liền chạy theo vị hôn phu của cô hẹn hò, cô căn bản là đứa em gái, vị hôn thê thảm hại nhất mà. Đúng là số phận của nữ phụ đam mỹ không đáng nhắc đến.

Còn chưa nói sau này xung quanh anh ta còn xuất hiện thêm vài người, đến lúc đó cô chẳng khác nào con kiến hôi mà đấu đá với bọn họ.

Từ Diệu Vi đi theo bọn họ cả buổi, sau khi thu thập được kha khá ảnh mới thỏa mãn dừng lại. Cô quay đầu nhìn cái người vẫn im lặng đi theo sau cô nãy giờ, phát hiện trên tay anh còn cầm mấy tấm vé trò chơi. Dù sao mua cũng mua rồi, không chơi quả thật rất uổng.

- Đi, chúng ta đi chơi trò chơi.

Sau đó Từ Diệu Vi chứng kiến một màn xanh lét xanh lơ từ khuôn mặt của ai đó. Mấy vé anh mua toàn là mấy trò chơi mạo hiểm, lúc đầu cô có hơi sợ, nhưng thật sự chơi thì vui thích không thôi. Ngược lại, sắc mặt xanh lét muốn búng ra máu của Trần Kiều làm cô có chút cười lên nỗi đau người khác. Đã yếu mà còn ra gió, không biết anh nghĩ gì mà mua mấy cái vé này.

Từ Diệu Vi đến gần vỗ vỗ lưng anh, sau đó tri kỷ đưa chai nước khoáng mình mới mua, nhưng trong đầu âm thầm lắc đầu.

- Anh sợ độ cao như vậy thì lần sau chúng ta không chơi mấy trò mạo hiểm nữa.

Trần Kiều đang uống nước, nghe cô nói còn có lần sau, tâm tình tồi tệ khi chơi trò chơi lúc nãy liền bay biến. Anh vui vẻ đáp được.

Xế chiều, Trần Kiều đưa cô về tận nhà. Sau khi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng anh không nhịn được buột miệng hỏi.

- Em không thích Lương Chính Vũ sao?

Từ Diệu Vi cũng không có giấu diếm gì, thẳng thắn trả lời.

- Đúng vậy.

- Vậy em có thích ai không?

Cô trầm mặc suy nghĩ, mắt liếc qua nhìn anh.

- Không có.

- Muốn anh giúp em từ hôn hay không?

Để nói ra câu này Trần Kiều cực kỳ hồi hộp, anh với cô cũng chưa thân quen cho lắm, hỏi như thế có quá đột ngột hay không.

- Em tự xử lý được.

Trần Kiều âm thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên anh quá nóng vội.

- Ừ.

Từ Diệu Vi tạm biệt Trần Kiều sau đó vào nhà, cũng không có quay đầu lại nhìn anh một lần. Trong lòng cô hiện tại đang rối tung rối mù, anh đẹp trai, anh nói vậy là có ý gì? Là đang muốn tiếp cận cô sao, không được, cô không được tự mình đa tình.

Cố gắng ổn định tâm tình, Từ Diệu Vi trở về phòng, quyết định tắm rửa sạch sẽ, ăn miếng cơm cho ổn định lại tâm trạng.

Những ngày sau đó, Từ Diệu Vi lại đều đặn đến trường đi học, mặc dù cô chẳng hiểu trên lớp giảng viên nói cái gì nhưng dù sao nghe càng nhiều càng tốt, ai biết có một ít động lại trong đầu cô.

Còn 15 phút nữa là hết tiết, Từ Diệu Vi cảm nhận được cơn khó chịu ở dưới bụng, cảm giác này cực kỳ quen thuộc, bà dì của cô chuẩn bị ghé thăm rồi. Nhưng cô hình như quên mất, cũng không có chuẩn bị đồ dùng.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra một quyết định, mặc kệ mọi người, cô cầm túi xách của mình, vội vàng rời khỏi lớp học. Sau đó mất một lúc để ra ngoài mua băng vệ sinh, xung quanh đây cũng không hề có nhà vệ sinh công cộng nào, vậy là cô phải vội vàng quay về trường, chiếm dụng nhà vệ sinh của nhà trường.

Đến khi mọi thứ được giải quyết xong xuôi, cô ngồi trong phòng vệ sinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng dường như không muốn cô được sống bình yên, trên đầu liền bị dội một chậu nước lạnh. Làn nước lạnh buốt thấm ướt tóc cô sau đó đi xống vạt áo, trên quần cũng dính một mảng lớn. Bụng cùng lúc nhói đau, ngay cả hơi sức hét lên cũng không có, cô nghiến răng nghiến lợi mở cửa muốn ra ngoài, thế nhưng cô có đập cửa vặn mở đủ kiểu cửa cũng không nhún nhích.

Sau đó có tiếng bước chân vang lên, kèm theo một giọng nói lạ lẫm.

- Từ Diệu Vi, tao nói cho mày biết, nếu mày còn dám giở trò quyến rũ thầy Trác Hi thì hình phạt của mày không phải chỉ đơn giản như ngày hôm nay đâu. Cho dù mày có gia thế thì thế nào chứ, chẳng qua cũng bị tao ép như một con chuột cống mà thôi, haha...

Sau đó vang lên vào tiếng cười nhạo, Từ Diệu vi không biết ở bên ngoài có bao nhiêu người, bọn họ chế nhạo cô, cô còn ở trong cái tình cảnh thảm hại này đến bao giờ.

Cô vừa đau vừa khó chịu vừa tức giận, nhưng tay có đập cửa thế nào cũng không mở ra được.

Bọn họ rời đi lúc nào cô cũng không hay, tay ôm chặt bụng đau buốt, cảm giác tồi tệ bao phủ cả người cô. Các người là ai, các người có quyền gì đối xử với tôi như vậy chứ.

Nếu là Từ Diệu Vi chân chính, có lẽ cô nàng đã hét lên chửi đổng rồi, thế như Từ Diệu Vi cô lại là người hèn nhác, sự thật khi bị người khác bắt nạn vẫn nhún nhường người ta, lúc nào cũng sống khép nép dựa vào sắc mặt người khác.

Có gia thế, có chỗ dựa thì sao chứ, cô vẫn không thể khiến mình có cuộc sống tốt hơn được. Kết cục của cô cũng sẽ giống như nữ phụ Từ Diệu Vi, bị mọi người khinh bỉ, chế giễu. Có một sự thật mà cô đã không muốn nhắc đến, rằng những người nhà đang yêu thương cô bây giờ, họ sẽ thất vọng vì cô, rồi ở phút chót sẽ bỏ rơi cô mà thôi.

Từ Diệu Vi không biết mình đã về nhà thế nào, cô nhốt mình ở trong phòng cả ngày, dù ai có hỏi cũng không nói một lời, trường học cũng không muốn đến.

Cho đến một ngày nhận được tin nhắn của cô bạn Thiển Thiển trong lớp. Nếu nhớ không lầm, người bạn này cũng không quá thân thiết, cô nàng cũng không nhắn gì nhiều, gửi cho cô một đường link, sau đó lặn mất tâm.

Từ Diệu Vi kick vào link đó, sau đó được dẫn đến một bài viết trên diễn đàn của trường cô.

Hơn 3 giờ trước, một tài khoản nặc danh đã đăng một bài viết, trên đó tố cáo một nữ sinh X có gia thế học ngành nghệ thuật của trường, bởi vì thích giảng viên chủ nhiệm Y, dù đã có vị hôn phu nhưng X vẫn không biết liêm sỉ công khai theo đuổi giảng viên Y. Đáng nói hơn là nữ sinh X này còn lập mưu lừa gạt giảng viên Y, còn bỏ thuốc để lên giường với Y, rất may là kế hoạch này đã không thành công. Nhưng một nữ sinh mang tâm tư không sạch sẽ mà vẫn mảy may đi học ở trường, danh dự của nhà trường để ở đâu? Sinh viên với giảng viên là quan hệ giữa thầy và trò, vi phạm đạo đức như thế. Một người không biết vô liêm sỉ, bỉ ổi như thế này phải bị đuổi ra khỏi trường, nhà trường cứ im lặng như thế có phải là không để sinh viên vào mắt hay không?...

Đọc đến đây Từ Diệu Vi liền biết nữ sinh X đó chính là mình, bài viết đã kích thích đám sinh viên. Bởi bên dưới toàn bình luận chửi rủi, yêu cầu nhà trường ra mặt giải quyết đuổi nữ sinh X ra khỏi trường. Lượt yêu thích và chia sẻ nhiều không kể siết,...

Đúng là nguyên chủ mang tâm tư bất chính, cũng chính nguyên chủ đã bỏ thuốc Chu Trác Hi, cho nên bây giờ cô là nguyên chủ cũng chính cô phải nhận những lời chửi rủa này. Tự gieo nghiệt ắc sẽ gặp quả báo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net