Quyển 2: Winged butterfly (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Mong ước của cảnh chủ lần này không phải là trả thù mà là có một cuộc sống bình yên, nếu có thể thực hiện được ước mơ trở thành nhà khoa học thì càng tốt.

          Mạc Thanh Thành tỉnh dậy trong phòng y tế của nhà trường. Trước khi y xuyên đến, cảnh chủ vừa bị đám Alpha trong lớp bắt nạt, đánh cho một trận. Gần đây cảnh chủ đang dính tai tiếng, tâm trạng bất ổn, không dám đi làm thêm ở quán bar, đương nhiên không có thu nhập, mấy ngày nay chưa có gì vào bụng lại còn bị đánh, thân thể yếu ớt không chịu nổi lập tức ngất đi. Mạc Thanh Thành vừa xuyên vào đã bị tâm trạng bi thương rối bời của cảnh chủ ảnh hưởng. Y thẫn thờ nhìn lên trần nhà đã có chỗ bong tróc. Ánh đèn điện quanh lạnh lẽo như một cái bàn chải xù xì chà lên mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi, chẳng thể nào ngăn lại.

         Có tiếng cửa mở, là y sĩ của trường bước vào. Cô ta nhìn thấy Mạc Thanh Thành, hơi ngẩn người ra một chút rồi khinh bỉ nói: "Một lần truyền nước 32 đồng." rồi quay người ra ngoài. Trước khi đi còn loáng thoáng nghe thấy mấy từ "làm bộ làm tịch", "100 đồng",...

         Mạc Thanh Thành nằm thêm một lúc, đến khi chai nước treo ngược y đang dùng cạn sạch mới ngồi dậy. Y móc túi, chỉ có 35 đồng. Sau khi để 32 đồng trên bàn, y đi thẳng đến canteen mua một cái màn thầu 3 đồng, ngồi ăn ngấu nghiến. Mạc Thanh Thành chẳng đến lớp nữa, dù sao cũng muộn rồi. Y lẻn ra khỏi trường, đi đến quán bar Sơn Tây mà cảnh chủ làm thêm. Bây giờ đương là buổi chiều. Một buổi chiều đông lạnh lẽo. Bầu trời trên đỉnh đầu âm u và xám xịt. Gió thổi lồng lộng, cuốn theo bụi bặm trên đường và cả những cái túi ni lông người ta vứt lung tung đi khắp nơi. 

          Mạc Thanh Thành chỉ mặc một cái áo len rẻ tiền cũ kĩ và áo khoác học sinh, bị lạnh đến run người. Y dùng hết sức lực chạy đến quán bar cảnh chủ làm thêm. Quán đang vắng khách, chỉ có mấy nhân viên. Mạc Thanh Thành gọi tỉnh một nhân viên đang mơ màng. Nhân viên này là một Beta cảnh chủ quen, tên là Ngạn Thanh. 

           "Chị ơi, em là Radlay, em từng làm ở chỗ này rồi. Chị còn nhớ em chứ?"

         "À, là cậu! Sao cậu nghỉ mà không xin phép gì thế hả?! Có biết chúng tôi phải gặp bao nhiêu rắc rối vì cậu không?!" Ngạn Thanh cáu kỉnh trả lời.

          "Em xin lỗi, lúc đó em có việc đột xuất. Chị ơi, em đến đây để nhận lương ạ."

          "À, là lương! Mà cậu tính không đi làm ở đây nữa hay gì?" Nghe đến tiền bạc, thái độ của Ngạn Thanh càng thêm khó chịu.

         "Vâng." Mạc Thanh Thành nhìn sắc mặt của Ngạn Thanh, tâm tình dần dần chìm xuống đáy vực.

          "Lương cái con khỉ ấy! Cậu nghỉ việc ở chỗ chúng tôi không xin phép mà còn có mặt mũi đòi lương sao? Cha mẹ cậu dạy dỗ cậu kiểu gì đấy? Đáng lẽ cậu còn phải bồi thường cho những phiền phức cậu gây ra với chúng tôi mới đúng! Bây giờ thì biến đi! Đừng để tôi phải gọi bảo vệ." Qủa nhiên Ngạn Thanh hung hăng quát lên, ra lệnh đuổi người. 

           Mạc Thanh Thành mím môi nhìn mấy tên bảo vệ to cao đang canh cửa. Y rời đi. Bên ngoài trời còn âm u hơn lúc nãy, đã có chớp và những tiếng sấm xa. Gió thổi vù vù, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông. Y lại cảm thấy khoé mắt cay cay. Cảnh chủ quả là một người thích khóc.

       Y hết sạch tiền rồi.

       Y nghĩ đến Tề Minh.

      Mạc Thanh Thành lấy chiếc điện thoại cũ kĩ đầy vết xước trong túi áo ra. Y nhắn cho Tề Minh.

      - Tề Minh.

      - Cho tớ vay tiền được không?

      - 200 đồng thôi.

     Tin nhắn gửi đi. Mạc Thanh Thành bỏ điện thoại ra, mệt mỏi ngã xuống giường. Rất lâu rất lâu sau điện thoại rung lên, báo hiệu có tin nhắn. Y mở lên xem. Tề Minh đã đáp lại:

     - Ừ, gặp tớ ở khu để xe nhé.

   Bây giờ đã 10 giờ tối. Mạc Thanh Thành chui ra khỏi chăn, mặc thêm một cái áo len, đeo khẩu trang rồi mới ra chỗ hẹn. 

    Tề Minh đang đợi sẵn. Trời rất tối, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một bóng dáng thiếu niên cao ráo sạch sẽ. Mạc Thanh Thành đến gần, nói rất khẽ: "Tớ đây."

    Tề Minh nghe tiếng, cậu quay lưng lại thì thấy bóng dáng nhỏ bé mình đang tìm đã đứng đấy từ bao giờ. Cậu phì cười, lấy 200 tệ thủ sẵn trong tay đưa cho Mạc Thanh Thành: "Khuynh Xuyên, cậu làm tớ giật mình đấy. Cậu đi nhẹ như mèo vậy."

     Mạc Thanh Thành nắm lấy đồng tiền vẫn còn vương hơi ấm của Tề Minh, khẽ khàng nói một tiếng cảm ơn. 

     Không khí rơi vào im lặng.

     Mạc Thanh Thành nghe thấy giọng nói khàn khàn ấm áp của cậu: "Còn bọn họ... Cậu đừng chấp nhé."

      Lũ bắt nạt.

     Lại là một khoảng lặng thinh.

    "Được rồi."

         Mạc Thanh Thành đứng tại chỗ nhìn Tề Minh lên xe đạp về nhà. Bóng dáng thiếu niên cao ngất xa dần, xa dần, cuối cùng hoà vào dòng người hối hả.

         Nếu là kiếp trước, câu trả lời chắc chắn không phải là đồng thuận mà là "Không được". Đời ấy, Hạ Khuynh Xuyên đã trả lời như thế.

         Hạ Khuynh Xuyên làm đúng như vậy và mất đi Tề Minh.

       Đời này, Hạ Khuynh Xuyên sẵn sàng nhẫn nhịn lũ bắt nạt, thu lại răng nanh sắc nhọn của mình, chấp nhận làm một Omega yếu đuối dịu dàng.

      Mạc Thanh Thành có thể hiểu: Hạ Khuynh Xuyên không muốn Tề Minh rời đi.

     Liệu y có thể làm được sao?

============================================

      (2) 

            Vào buổi chiều định mệnh đó, cậu rời đi cùng cô ấy, cậu rời bỏ thế giới của tớ, mang theo chút ấm áp cuối cùng.

            Cậu nói tớ là một con người tàn nhẫn và độc ác. Nhưng cậu có biết không? Khi mà cậu quay lưng đi, tớ đứng đó, nước mắt như mưa. 

            Tề Minh rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi Hạ Khuynh Xuyên như tan vào trong ấy, như con bướm tội nghiệp kẹt cánh giữa những đoá hoa thơm ngát.

             Nhưng Tề Minh cũng là người tàn nhẫn nhất. 

          Mọi người thường sai lầm khi nghĩ rằng thế giới giống như một bàn cờ.

           Sông suối hồ biển sa mạc núi non như những quân cờ phân bố trên cùng một mặt phẳng.

          Bạn chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay ấn nhẹ một đầu của thế giới xuống, là cả bàn cờ sẽ bị kéo nghiêng về phía đó. Tất cả sông suối, ao hồ, kể cả biển rộng, tất cả đều lao nhanh về phía chân trời như phát điên. Nơi từng là biển sâu bây giờ là vực cạn, nơi từng là sa mạc hay núi cao thì bây giờ lại chìm dưới biển nước bao la.

          Mà bây giờ chính là thế giới sau khi được định nghĩa là như vậy.*

          Tề Minh đã đưa ra lựa chọn.

          Cậu  ấy đã đè tay lên một góc xa xôi của thế giới.

* Trích từ "Bi thương ngược dòng thành sông" chương 35.

 Link truyện: https://truyenhdd.com/truyen/bi-thuong-nguoc-dong-thanh-song/chap/2239827-chuong-35/

   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net