Quyển 4: Đứa trẻ tật nguyền nơi Rừng Thiêng (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thanh Thành thả lỏng cơ thể, lười biếng không xương dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại và ấm áp. Y khép hờ mắt, bên tai, tiếng nói của Cyrus cứ vang lên đều đều, nhưng dường như nó đến từ một nơi rất xa xăm nên chẳng làm phiền y được mấy. Y thực sự quá mệt, tất cả nhưng gì y mong muốn bây giờ chính là một giấc ngủ dài trên chiếc trường kỉ ấm áp với chăn lông vũ và âm nhạc nhẹ nhàng. Và với một ai đó để ôm ấp và hôn hít, điều đó sẽ thật tuyệt vời. Tâm trí của Mạc Thanh Thành nhẹ nhàng và bay bổng, y đang mơ màng, bồi hồi lơ lửng đâu đó giữa đường ranh giới của thực và mộng. Có tiếng dịch chuyển của chân ghế, ai đó đến gần Mạc Thanh Thành. Y hơi cứng người nhưng rồi lại thả lỏng ngay lập tức khi được bao bọc bởi vòng tay vững chãi với hương thơm nam tính tựa một cánh rừng thông. Cơ thể của con người thì lúc nào cũng tuyệt vời hơn một chiếc ghế, tất nhiên rồi. Mạc Thanh Thành khẽ cựa mình và rúc vào ngực Orborne. 

Y gần như bị ru ngủ bởi hơi ấm, mùi hương và tiếng tim đập đều đặn vững chãi của Orborne. Nhưng một tiếng mở cửa mạnh hơn mức cần thiết và không báo trước đã phá hỏng tất cả. Mạc Thanh Thành mở bừng mắt, khó chịu bởi cách đôi mắt bị chói khi tiếp xúc đột ngột với ánh sáng. Orborne vuốt ve mái tóc mềm mại của y như đang an ủi và nhẹ nhàng đẩy y vùi mặt vào hõm cổ mình. Mạc Thanh Thành khá chắc ban nãy ma thuật của mình đã rít lên và tấn công tứ phía như một con mèo cáu kỉnh. Y bực bội cau mày và nhắm nghiền mắt, đồng thời cũng tự hỏi điều gì đã khiến cho một người hầu được huấn luyện hết sức quy củ tại hoàng cung lại làm ra hành động vô lễ làm vậy.

Giọng nói nghiêm nghị và già cỗi của Elion vang lên: "Xin thứ lỗi vì đã cắt ngang cuộc họp của các vị một cách đột ngột. Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, bệ hạ có lệnh cho mời."

Mạc Thanh Thành chỉ loáng thoáng nghe thấy Cyrus đáp lời vì bên tai đã lấp đầy giọng nói gợi cảm của Orborne: "Tình yêu, em ở lại đây một lát nhé, ta đi rồi về ngay."

Mạc Thanh Thành ậm ờ và thấy mình được thả xuống chiếc ghế mềm mại ban đầu. Tiếng bước chân đi xa dần. Y mở mắt, mất một lúc mới nhận ra mình vừa ngủ quên trong cuộc họp tác chiến giữa hai phe: Cyrus và Orborne. Y đưa mắt nhìn quanh, phe kia không có nhân vật nào đáng chú ý ngoại trừ Alva, Roger, tinh linh vương và Conel, tất nhiên rồi.

Theodora ngồi bên cạnh hơi nghiêng người về phía này  và quan tâm hỏi Mạc Thanh Thành: "Jewel, chàng không sao đấy chứ? Em thấy chàng có vẻ mệt mỏi. Tối qua chàng ngủ không ngon sao?"
Mạc Thanh Thành thấy trái tim mình trở nên ấm áp khi nhìn vào đôi mắt xanh biếc long lanh chất chứa nỗi u sầu của Theodora: "Ta ổn mà công chúa nhỏ. Và đúng là tối qua ta không được ngon giấc. Có lẽ ta thích khí trời ấm áp ở Cenderva hơn. Ở đây lạnh quá."

Theodora mỉm cười xinh đẹp. Mái tóc đỏ rực của nàng dường như phát sáng, lộng lẫy. Mạc Thanh Thành nhìn nàng và trong một giây, y thấy yên bình và hạnh phúc biết bao. Và nhẹ nhõm nữa. Hai người trò chuyện một lúc và cánh cửa gỗ thông lớn của căn phòng lại mở ra. Ơn trời, với một lực đạo vừa phải.

Orborne và Cyrus bước vào, cả hai đều đeo cái mặt nạ quý tộc giả tạo của mình. Nhưng ngay khi ánh mắt của Orborne và Mạc Thanh Thành chạm nhau, Orborne đã nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn bước đến, dễ dàng vòng tay quanh eo Mạc Thanh Thành và bế y đặt lên đùi như thể Mạc Thanh Thành hãy còn là một đứa bé. Orborne đặt cằm lên mái tóc óng ả như tơ và thơm tho của Mạc Thanh Thành, nói: "5 tòa thành của Agonex đã gửi tin cấp báo. Nơi đó đang bị Ma tộc - những kẻ cuồng tín đi theo phe Bóng Tối tấn công. Tình hình hết sức căng thẳng, có vẻ chiến tranh đã đến rồi Jewel à."

Phía bên kia chiếc bàn dài, Cyrus cũng đang nói với Conel, Roger và Alva những thứ tương tự. 

"Vì vậy, phụ vương đã ban lệnh cho ta cùng Orborne đến đó để chiến đấu và lấy lại 5 tòa thành." Cyrus kết thúc bài phát biểu ngắn gọn của mình.

"5 tòa thành đó nằm ở đâu?" Alva hỏi.

"Ngay cạnh Biển Tiên."

Mạc Thanh Thành nghe trái tim mình co bóp một cách khó khăn và đau đớn.

E m   mu ốn  giế t  ta đấ y ư?

Em  m uố n  n ư ớ c   mắ t  của  t a  đ ế n  vậ y  h ay  s a o?

Đâ y,  t im  t a  đ â y,  e m  mo i  đi .





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net