Chương 841: Nhà ma có tâm (Cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Tử

__________________________

 Bùi Diệp đã lớn từng tuổi này, sống hơn ba trăm năm, lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng xấu hổ như vậy.

Quách Dịch Lăng bám chặt tay trái của cô, sắc mặt Thần Đồ đế quân lãnh đạm đứng bên phải, phía trước một "Nhân viên công tác" nhà ma không hề quen biết nhào tới. Nếu như "Nhân viên công tác" là nam quỷ thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác còn là nữ quỷ, thế là Bùi Diệp tương đương với bị ba người phụ nữ vây quanh thành hình tam giác, cô chỉ có thể lựa chọn lặng lẽ lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.

Bởi vì thằng bạn khốn nạn kiêm người thiết kế 【 Yêu và nuôi trẻ 】, Bùi Diệp không có được tình tiết phó bản này, đương nhiên cũng không có ký ức của nguyên chủ "Tiểu Thương". Cô có thể bình an lăn lộn đến bây giờ còn chưa bị bóc trần thân phận, nói thật —— Cô đã nỗ lực lắm rồi.

Lúc này thình lình nhảy ra một phụ nữ trung niên từng bước từng bước tới tự xưng "Chị Trương", gọi cô là "Tiểu Thương Thương"...

Bùi Diệp luôn có cảm giác mù mịt.

Cô kiên trì, chống đỡ ánh mắt phức tạp không hiểu sao của Quách Dịch Lăng và Thần Đồ đế quân hỏi người phụ nữ trung niên ấy.

"Bà... Chị này... Chúng ta quen biết sao?"

Nghe hơi quen tai, Bùi Diệp thầm tìm kiếm ký ức liên quan đến chị Trương.

Nghĩ một hồi, cô nhớ ra "Chị Trương" là ai.

Trong phó bản trò chơi này, chỉ có một "chị Trương" xuất hiện, hơn nữa đều xuất hiện từ chỗ anh Vạn môi giới.

Chị Trương bỏ tiền nuôi nguyên chủ "Tiểu Thương" nhưng còn chưa kịp ăn thịt được, đi ra ngoài bị Pitbull tiểu khu hù xuất huyết não nằm viện! Khoảnh khắc Bùi Diệp nhớ ra, chị Trương cũng đang gạt lệ, hai mắt đẫm lệ nhìn cô với ánh mắt lên án.

"Cục cưng ơi, sao em không biết chị cơ chứ?"

Xưng hô sến súa mà chị Trương nói ra khiến Bùi Diệp thấy ớn nổi da gà từng đợt.

Lúc này, ánh mắt Quách Dịch Lăng và Thần Đồ đế quân nhìn cô đi kèm một thứ gì đó, chằm chằm đến nỗi cô càng thêm sởn gai ốc.

Hiện trường lại rơi vào bầu không khí có thể khiến người ta tái phát chứng ung thư lúng túng.

Khóe môi Bùi Diệp miễn cưỡng gợi lên nụ cười ngượng ngùng.

"Á á, chị Trương đúng không, tôi nhớ ra rồi..."

Mà ánh mắt Quách Dịch Lăng nhìn cô từ "Hóa ra gu anh là thế này đây" quá độ đến "Đậu má còn là tên ăn bám bắt cá nhiều tay".

Thật ra Quách Dịch Lăng cũng nhớ lại "Chị Trương" là ai.

Chẳng phải chính là phú bà bao dưỡng mục tiêu công lược "Tiểu Thương" sao?

Căn cứ theo tình báo của hệ thống, nhà chị Trương là hộ bị thu hồi đất, mà càng bị thu càng có tiền, tài sản ước tính sơ bộ hơn hai tỷ (~6.600 tỷ VNĐ), mỗi tháng thu tiền thuê nhà hơn mấy triệu (~1 tỷ VNĐ). Tuổi của bà ta lớn hơn "Tiểu Thương" không chỉ một hai giáp, bình thường không có sở thích gì ngoài thích xem một chút truyện tổng giám đốc bá đạo, thời điểm bao nuôi nguyên chủ "Tiểu Thương" còn chơi sắm vai nhân vật với hắn, đại phú bà ra tay vô cùng xa xỉ.

Căn cứ vào trí nhớ do nguyên chủ cung cấp, "Tiểu Thương" có thể leo lên vị trí ảnh đế trong giới giải trí, thực lực bản thân không thể thiếu, sự tài trợ và kết nối của vị đại phú bà này cũng đóng vai trò không nhỏ. Mà Quách Dịch Lăng can thiệp chặt đứt khả năng giao lưu sâu sắc hơn giữa "Tiểu Thương" và chị Trương, cũng tương đương với việc cắt đứt sự trợ giúp lớn nhất cho sự phát triển trong giới giải trí của hắn trong tương lai. Nghĩ đến đây, Quách Dịch Lăng không khỏi âm thầm liếc mắt ngó biểu cảm của Bùi Diệp.

Lúc này, Thần Đồ đế quân vẫn luôn im lặng mở miệng.

"Bà là sinh hồn, tuổi thọ chưa hết, vì sao không đợi tại thân thể của mình?"

Chị Trương từng xem không ít tiểu thuyết còn rất biết chơi, nghe lời Thần Đồ đế quân thì nghía qua.

Chị Trương mang ánh mắt nhìn tình địch đảo qua trên mặt Quách Dịch Lăng và Thần Đồ Đế Quân.

Một hai giây liền đưa ra đánh giá.

【 Không đủ đe dọa! 】

Hai con nhỏ non choẹt, xem cách ăn mặc cũng không phải hàng hiệu đắt đỏ.

Chị Trương vô cùng rõ ràng ưu thế của mình, bà có được vốn liếng mà đàn ông trong thiên hạ đều không thể cự tuyệt, không phải dung mạo cũng không phải vóc người, mà là bà có tiền, có rất nhiều tiền, tiền chảy ra từ đầu ngón tay bà có thể khiến đàn ông phấn đấu ít hơn ba mươi năm!

Chị Trương đọc tiểu thuyết văn học mới, nhìn thấy nam phụ dùng đức hạnh "Hám làm giàu" và "Ngại bần yêu giàu" lừa nữ chính hoặc là nữ phụ suốt, nhưng hiện thực ở điểm "Hám làm giàu" này, nam nữ đều như nhau. Một số thời khắc, đàn ông bị tham vọng của bọn họ thúc đẩy có thể còn "Hám của" tàn nhẫn hơn nhiều so với phụ nữ.

Người phụ nữ hám làm giàu cùng lắm là làm tiểu tam tiểu tứ, có xe có nhà có tiền liền thỏa mãn, nếu có thể đá văng vợ cả thăng chức chính cung thì tốt, đá không đi liền tìm biện pháp đào thật nhiều tiền từ kim chủ đến túi mình. Đàn ông hám giàu lại bám bạch phú mỹ hút máu nhà vợ, tốt nhất là hút khô máu nhà vợ rồi đá văng, dùng tiền quyền hút được tìm cô gái non nớt mười tám tuổi. Người trước mưu tài đoạt người, người sau có thể mưu tài hại mệnh.

Đương nhiên, cũng có những chàng trai thích mỹ hóa hành vi này.

Nào phải là hám giàu, đây rõ ràng là có thể viết một quyển tự truyện chàng trai nghèo trên con đường đổi đời.

Chính bởi vì chị Trương nhìn thấu những tình tiết này, bà mới khinh thường đoạt đàn ông với mấy cô gái.

Đàn ông thông minh thức thời không muốn cố gắng sẽ đưa ra lựa chọn làm bà hài lòng —— khuôn mặt của một người phụ nữ sẽ phai tàn theo năm tháng và già đi, sự cám dỗ của tiền bạc thì không, nó là vĩnh cửu —— chọn người giàu có hay là lựa chọn mấy cô gái có nhan sắc? ? ?

Cái này còn cần lựa chọn?

Đương nhiên là lựa chọn tiền.

Có tiền mới có cơ hội chung tình với dung nhan mềm mại mười tám tuổi cả đời.

Đó là chưa kể đến việc "Tiểu Thương" vì thiếu tiền nên mới nhờ anh Vạn làm mai.

Chị Trương hoàn toàn tự tin chen vào chỗ Quách Dịch Lăng, đứng yên bên trái Bùi Diệp.

Chỉ là chẳng biết tại sao, cún con ấm áp nhiệt tình cung kính với bà lúc này lại lộ ra nét mặt lãnh đạm.

Chị Trương thầm nghĩ, chẳng lẽ là sợ hãi bị hai cô nàng nọ biết chân tướng?

Bùi Diệp theo bậc thang Thần Đồ đế quân cho, quả quyết nói sang chuyện khác.

"À ừ, chị Trương, tôi nghe anh Vạn nói chị nhập viện rồi, làm sao lại xuất hiện ở đây?"

Sinh hồn không thể tùy tiện chạy lung tung.

Sơ sẩy một cái chạy mất, thân thể coi như chết thật rồi.

Bùi Diệp không có gì yêu ghét với chị Trương—— một người phụ nữ trung niên thủ tiết độc thân, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, bao nuôi tiểu thịt tươi cũng chỉ có thể tính là vấn đề tác phong đời tư, không phải là chuyện tội ác tày trời —— chớ nói chi là sinh hồn chị Trương còn mang hào quang công đức không kém, điều này nói rõ người này bình thường cũng thích làm việc thiện, giúp đỡ học sinh nghèo giúp đỡ người già neo đơn mẹ góa con côi.

Xét từ điểm đó, chị Trương là người tốt.

Tiện tay mà thôi, gặp rồi có thể giúp thì giúp một tay.

Chị Trương nghe thấy vấn đề này bèn giậm chân phàn nàn.

Bà cũng thật sự đủ xui.

Thông qua người môi giới là anh Vạn quen biết Tiểu Thương sinh viên đại học C trẻ trung đầy sức sống, liếc mắt một cái đã biết câu nhóc này không thua kém nam diễn viên trên TV, cũng vô cùng phù hợp với thiết lập nhân vật "Cún con dịu dàng nhã nhặn lại đơn thuần nhiệt tình" gần đây bà thích.

Nuôi dưỡng tình cảm một hồi, cảm giác có thể nước chảy thành sông.

Bà tỉ mỉ ăn mặc chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả Pitbull chủ tiểu khu nuôi đột nhiên vùng lên, thình lình hù bà xuất huyết não, một đám con hiếu thảo đẩy bà đến bệnh viện cấp cứu. Được cấp cứu rất kịp thời, ca phẫu thuật cũng rất thành công, bà chuyển từ ICU sang phòng bệnh thông thường.

Sau đó ——

Sinh hồn của bà thoát xác.

Vừa hỏi đường cô hồn dã quỷ vừa dựa theo trí nhớ tìm được bệnh viện.

Bà không thể quay về thân thể của mình.

Là sinh hồn, bà cũng biết đói khát.

Người bình thường không nhìn thấy bà, một đám con cái bận rộn tranh luận trước giường bệnh của bà làm thế nào để phân chia di sản.

Chị Trương vừa đói vừa cô độc cảm giác được sự trơ trọi lẻ loi trước nay chưa từng có, nhưng còn những vấn đề cấp bách hơn bà phải đối diện.

Sinh hồn cũng biết "Đói khát".

Vì không bị chết đói, bà đành tìm biện pháp.

Tình cờ nghe nói nhà ma của công viên giải trí tuyển dụng "Nhân viên" còn cung cấp nhang nến thơm, bà bèn đến làm cộng tác viên.

Chị Trương biết mình không chết, tâm lý không giống với các "Nhân viên" khác, làm việc không tích cực lắm, miễn cưỡng trà trộn vào kiếm nến ăn.

Điều làm bà vui mừng chính là ——

Thế mà bà thấy được tiểu thịt tươi "Tiểu Thương" mà mình bao nuôi, rõ ràng đối phương có thể thấy bà, còn có thể nói chuyện với bà.

Chị Trương lôi kéo tay Bùi Diệp không buông ra.

Bà cũng thông minh, không đề cập đến tình nghĩa những năm tháng bao dưỡng ấy, mà là lấy lợi dụ hoặc, tỏ vẻ nhu nhược, bán thảm kiếm đồng tình.

Bùi Diệp chống đỡ ánh nhìn chăm chú càng trở nên phức tạp của Thần Đồ đế quân, kiên trì cắt ngang lời chị Trương.

"Chị Trương, chị cứ nói thẳng chuyện gì đi, tôi có thể giúp được nhất định sẽ giúp."

Chị Trương đang chờ câu nói này của Bùi Diệp.

Bà cười nói: "Chao ôi, là chuyện như này —— Em có thể giúp chị Trương liên lạc với người nhà một chút không, tìm cao nhân nữa?"

Cô hồn dã quỷ từng nói với bà, sinh hồn du đãng bên ngoài cực kỳ nguy hiểm.

Những lệ quỷ và tà ma thích ăn sinh hồn nhất.

Chị Trương muốn trở về bệnh viện ở bên thân thể của mình, nhưng cũng sợ bị những thứ bẩn thỉu lang thang trong bệnh viện quấn lấy.

Ví dụ như hai năm trước ở bệnh viện nổi lên vụ giết người bị phán tử hình, cái thằng này sau khi chết tràn trề oán khí, cắm rễ tại bệnh viện bắt nạt tiểu quỷ.

Chị Trương nhiều lần suýt bị con lệ quỷ đó bắt được.

Nhà ma nhiều người quỷ lẫn lộn, nhưng cũng an toàn.

Bùi Diệp lấy điện thoại ra nói: "Cái này không thành vấn đề."

Chị Trương cười tủm tỉm nói: "Chị cũng biết em đang gặp khó khăn, sau này sẽ giúp em giải quyết."

Bà còn nhớ rõ "Tiểu Thương" là bởi vì vay qua mạng túng quẫn cùng đường mới nhờ anh Vạn làm mai.

Đồng nghĩa với việc Bùi Diệp gọi vài cuộc điện thoại, bà liền hứa hẹn thù lao trăm vạn.

Sắc mặt Bùi Diệp không thay đổi bấm một dãy số.

Chị Trương nói đây là con trai cả của mình.

Chẳng bao lâu đã được kết nối.

Bùi Diệp hỏi: "Xin hỏi là anh Trương Ái Quốc, con trai bà Trương à?"

"Đúng vậy, cậu là?"

Trương Ái Quốc nghe đầu bên kia điện thoại là giọng thanh niên, không khỏi nhíu mày lại, hoài nghi là tên trai tơ mẹ ruột bao nuôi.

Bùi Diệp nói: "Là thế này, tôi là một Thiên sư, hôm nay ở nhà ma nhìn thấy mẹ anh, bà nhờ tôi chuyển lời hộ..."

Trương Ái Quốc nghe xong lập tức mắng Bùi Diệp.

"Má nó mày bị khùng à, lừa đảo gọi điện thoại? Mẹ tao đang bận trong phòng bếp kia mà."

Dứt lời cúp điện thoại.

Nét mặt của Bùi Diệp và Thần Đồ đế quân lại một lần nữa đồng bộ, khẽ nhướng mày.

"Con của chị nói 'Chị' đang bận trong phòng bếp..."

Một là Bùi Diệp gọi nhầm, nhưng số điện thoại là chị Trương đưa, sẽ không sai.

Hai là...

Thân thể của chị Trương bị thứ gì đó chiếm đoạt.

Sinh hồn chị Trương lạc mất cũng rất thú vị.

Chị Trương nghe toàn bộ hành trình, sắc mặt lập tức trầm xuống, lại báo một số điện thoại.

Điện thoại cho đứa thứ hai trong nhà, con gái lớn của chị Trương.

Bùi Diệp vẫn nói lời tương tự, con gái chị Trương nghe Bùi Diệp nhắc "Chị Trương", giọng nói cuồng loạn sắc bén truyền ra từ loa điện thoại.

"Tôi không có người mẹ như bà ta, tên lừa đảo nhà mi cút xa một chút!"

Dứt lời lại cúp điện thoại.

Biểu cảm của chị Trương vừa mê mang vừa oan ức.

Tại sao con gái lại có thái độ như vậy?

Quan hệ của bà với con gái cả rất tốt, từ nhỏ đã thiên vị con gái.

Nghe mẹ ruột xảy ra chuyện, cho dù nghi ngờ là kẻ lừa đảo cũng nên thăm dò hỏi hai câu chứ?

Trực tiếp cúp điện thoại còn nói không có người mẹ như bà...

Chị Trương kìm nén ngọn núi lửa nhỏ trong lòng.

Bà lại nhờ Bùi Diệp hỗ trợ gọi điện thoại cho đứa thứ ba trong nhà, cũng chính là con gái thứ hai.

Thái độ cũng tương tự, nhưng cung cấp nhiều thông tin hơn.

Con gái thứ hai và con gái lớn cực nhọc ngày đêm, không ngơi nghỉ ở bệnh viện chăm nom "Chị Trương" xuất huyết não, kết quả sau khi "Chị Trương" khỏi bệnh chỉ nhớ con trai cả, còn mắng hai đứa con gái trước mặt mọi người là "Hàng hao tiền hắt nước ra ngoài", nói muốn giao toàn bộ gia sản cho con trai cả, con trai cả mới có thể kế thừa hương khói, mới có thể nối dõi tông đường, hai con khốn, đừng hòng chia được một xu tiền, chị em họ cãi lại hai câu còn bị tát.

Hai đứa con gái lúc này vỡ tổ.

Huyên náo tan rã trong không vui, hiện tại lửa giận còn chưa giảm bớt.

Đối mặt với cáo buộc của con gái thứ hai, biểu hiện của chị Trương từ bối rối biến thành oan uổng.

"Chị, chị chưa từng nói như vậy..."

Chị Trương luống cuống.

Từ lần đầu tiên sinh hồn đi lạc, bà không thể trở về thân thể, chứ đừng nói có khả năng nói những lời này với con gái.

Mày Bùi Diệp hơi vặn.

Lúc này, điện thoại di động kêu lên, điện báo biểu hiện số lạ.

Chị Trương vừa nhìn đã nhận ra đó là điện thoại của con trai cả.

Mặc dù trong lòng chứa vạn nỗi nghi hoặc, nhưng con trai gọi điện thoại bà vẫn hơi mừng rỡ.

"Tiểu Thương Thương, mau nghe đi."

Khóe miệng Bùi Diệp giật giật.

Không biết nguyên chủ "Tiểu Thương" làm thế nào chịu được biệt danh "Tiểu Thương Thương" của chị Trương.

Trượt phím trả lời, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Trương Ái Quốc.

"Vừa rồi là cậu gọi tới à? Cậu vừa nói gặp mẹ tôi ở đâu?"

Bùi Diệp liếc mắt nhìn chị Trương với cơ mặt căng cứng, giả giọng nữ trả lời.

"Hở? Gọi hồi nào? Có phải anh gọi nhầm không?"

Trương Ái Quốc ngỡ ngàng.

Hắn nhớ rõ vừa rồi người gọi điện thoại tới là đàn ông, sao lại biến thành phụ nữ?

"Số điện thoại này vừa rồi mới gọi điện thoại cho tôi..."

"Hả? Làm sao có thể? Tôi chỉ vừa khởi động máy."

Trương Ái Quốc ở đầu dây bên kia: "..."

Bùi Diệp giải thích: "Tôi vừa chơi ở nhà ma, không chú ý điện thoại hết pin tắt máy, vừa sạc pin bật máy anh liền gọi điện thoại..."

Giọng nói của Trương Ái Quốc ở đầu dây bên kia thoáng nói lắp, mập mờ hai câu cúp điện thoại.

Chị Trương nghe toàn bộ, nhưng không ngắt lời Bùi Diệp nói chuyện với con trai lớn, mà ra hiệu bằng ánh mắt bảo Bùi Diệp giải thích.

Tại sao phải nói láo gạt người?

Bùi Diệp cất điện thoại: "Chị Trương, chị vẫn nên cẩn thận hồi tưởng lại chi tiết trước khi sinh hồn chị đi lạc.."

Chị Trương cũng là người có kinh nghiệm phong phú, vừa nghe Bùi Diệp nói liền biết cô hoài nghi cái gì.

"Ý của em... Con trai lớn của chị có vấn đề?"

Bùi Diệp không trả lời trực tiếp.

Mà là uyển chuyển nói: "Cẩn thận một chút, phòng bị nhiều một chút luôn không sai."

Nói chung, một người nào đó là người được lợi lớn nhất sau khi một việc xảy ra, hiềm nghi và động cơ của người đó là lớn nhất.

Con trai lớn của chị Trương biết rõ "Mẹ ruột" đang ở trong bếp, Bùi Diệp gọi điện thoại nói ở nhà ma thấy mẹ anh ta, người bình thường sẽ phản ứng như thế nào?

Đương nhiên là mắng Bùi Diệp là kẻ lừa đảo đồng thời trở tay báo cáo, người tính tình nóng nảy trực tiếp chào hỏi tổ tông đời thứ mười tám, kéo số điện thoại của kẻ lừa đảo vào danh sách đen cũng không hả giận, làm sao qua vài phút lại gọi lại xác nhận Bùi Diệp thấy mẹ mình ở đâu?

Chỉ dựa vào chi tiết này, Trương Ái Quốc đã có vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net