🍋Chương 2 : Tô Cảnh Yên🍋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Chanh Chanh mệt mỏi mà bước vào nhà, nhưng khi cô vừa mới mở cửa. Đón chờ Chanh Chanh là vẻ mặt lạnh nhạt của chị gái không cùng huyết thống của mình, Tô Cảnh Yên.

Cô ấy có một mái tóc đen dài mềm mại được uốn xoăn đặt ở trên vai, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp tựa như là bảo thạch quý hiếm nhất, làn da Cảnh Yên trắng nõn, cánh môi đỏ rực tựa như son, khí chất thanh lịch lạnh nhạt, nhưng chẳng ai biết chị ta là một con người như thế nào cả.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của Chanh Chanh, Cảnh Yên đã nhàn nhạt mà cất lời.

"Sao giờ này em mới về?"

Chanh Chanh đảo mắt, cô chẳng thèm nhìn Cảnh Yên thêm bất kì một giây nào rồi cứ thế mà đi lên tầng.

Cảnh Yên lại tiếp tục cất lời.

"Chanh Chanh, trả lời chị."

Trong lòng tràn đầy chán ghét và tức tối, Chanh Chanh phiền chán mà vơ đại một chiếc bình thủy tinh trên tầng, hung hăng mà ném xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng lên khắp cả căn nhà, những người hầu vốn đã quen với cảnh này nên không vội mà lau dọn, chỉ im hơi lặng tiếng mà đứng yên ở chỗ mình.

Chanh Chanh phủi phủi tay mình, thần sắc tràn đầy chán ghét mà đáp lại.

"Tô Cảnh Yên chị có bị điên không vậy?"

"Tôi đi đâu là quyền của tôi, làm sao phải nói cho chị biết?"

"Suốt ngày tôi đi đâu chị cứ luôn miệng hỏi "em đi đâu?" đi đâu kệ mẹ tôi, đồ điên!"

Nói rồi, Chanh Chanh bước đi về phòng mình, mạnh bạo mà đóng sầm cửa lại, chẳng cho Cảnh Yên có cơ hội mở lời lại lần nữa.

Cảnh Yên rũ mắt xuống, cô nhẹ đưa tay lên, ngay lập tức một vị quản gia ngay gần đấy đặt vào tay Cảnh Yên một tờ giấy.

Tờ giấy đó ghi chi tiết tất cả hoạt động của Chanh Chanh cả ngày hôm nay, từ lúc mấy giờ Chanh Chanh dậy cho đến mấy giờ Chanh Chanh lại ngủ nướng tiếp, tất cả cứ như là một bản theo dõi tội phạm ấy.

Cảnh Yên nhàn nhạt rũ mắt, cô miết nhẹ tờ giấy rồi cất lời.

"Trốn mình đi tìm một con chó mới sao?"

"Chanh Chanh đúng là càng ngày càng không ngoan mà."

_______________________________________

Chanh Chanh ngay lập tức đi đến giường của mình, trèo lên đấy rồi chùm chăn lại.

Cô chẳng muốn Cảnh Yên nhìn thấy bộ dạng bị chị ta chọc đến tức điên lên của chính mình đâu.

Cảnh Yên từ rất lâu đã luôn gắn camera theo dõi ở trong phòng Chanh Chanh, nếu không phải có một lần cô trộm đến phòng Cảnh Yên, Chanh Chanh sẽ mãi mãi chẳng biết rằng chị ta gắn biết bao cái camera trong phòng mình đâu.

Chanh Chanh lại chẳng phải người thích nhẫn nhịn, lúc đó, cô ngay lập tức đi đến chất vấn Cảnh Yên. Nhưng đáp lại Chanh Chanh lại chỉ là vẻ mặt chẳng sao cả của chị ta, Cảnh Yên cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Chanh Chanh rồi nhàn nhạt mà cất lời.

"Nếu chị không gắn camera vào phòng em."

"Làm sao chị có thể biết em hư hỏng đến như thế nào chứ."

Chanh Chanh nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt chứa đầy chán ghét, nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại.

"Tôi hư hỏng như nào chị không cần biết!"

"Tôi chỉ cần biết ngay bây giờ chị phải tháo hết chỗ camera chết tiệt kia ra khỏi phòng tôi ngay!"

Cảnh Yên không vội đáp lại, ngón tay chị ta nhẹ nhàng cuốn lấy ngọn tóc nhỏ của Chanh Chanh, bàn tay còn lại giữ lấy eo của cô, đôi mắt xanh biếc ấy tựa như ẩn dấu một tầng sương mù, làm Chanh Chanh nhịn không được run lên một chút, cô chán ghét mà quay mặt đi, chỉ để lại Cảnh Yên nhẹ nhàng hôn lên lọn tóc cô một cái.

Một nụ hôn chứa chan đầy không biết tên suồng sã si mê.

Rồi Cảnh Yên khàn khàn mà cất lời.

"Chanh Chanh ngoan, đừng chống đối chị."

"Em biết được hình phạt gì sẽ xảy ra nếu em không nghe lời chị mà."

"Chanh Chanh của chị."

Chanh Chanh chán ghét mà nhíu mày, nhưng tay cô lại hơi run lên, cuối cùng Chanh Chanh lại chẳng có dũng khí nhắc đến vụ camera nữa mà là vừa tức vừa sợ chạy về phòng, chẳng bao giờ nhắc lại chuyện ấy bất kì một lần nào nữa.

Trở lại lúc này, Chanh Chanh ở trong chăn bật điện thoại lên, ngay lập tức đập vào mắt Chanh Chanh là 99+ điểm đỏ ở trong phần tin nhắn của mình, đó là đến từ một tài khoản ẩn danh.

Người bên đó lúc nào cũng gửi tin nhắn cho Chanh Chanh.

Lúc đầu chỉ là đơn giản làm quen một chút, nhưng sau đó là một đống tin nhắn người kia ý dâm Chanh Chanh.

Lúc đầu thấy mấy tin nhắn ấy, Chanh Chanh đương nhiên là tức điên lên, hung hăng chửi người kia một trận rồi chặn luôn.

Nhưng rõ ràng Chanh Chanh đã chặn rồi, hôm sau lại thấy một chiếc tài khoản y chang như vậy xuất hiện trong phần tin nhắn của mình.

Vẫn là ngữ khí gợi đòn ấy, Chanh Chanh tức giận gần chết nhưng chặn lại chẳng có tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể buông tha cho tên điên kia rồi miễn cưỡng tắt tiếng chuông tin nhắn đi thôi.

Nhưng hôm nay, nội dung tin nhắn của người kia lại khác đi.

[Tên Điên : Chanh Chanh tiểu thư hôm nay tâm trạng không tốt sao?]

Chanh Chanh ngừng lại, cô rũ mắt xuống, chẳng biết tại sao, Chanh Chanh lại đáp lại tin nhắn của tên đó.

[Lãnh Khốc Vô Tình Quả Chanh Nhỏ : ?]

Dù dòng tin nhắn này chỉ có duy nhất một dấu hỏi chấm.

Hồi lâu chẳng thấy tên kia đáp lại, Chanh Chanh có chút thẹn quá thành giận mà định xóa tin nhắn đi thì điện thoại cô lại vang lên một tiếng ting.

[Tên Điên : Quả nhiên là tôi đoán đúng rồi, Chanh Chanh tiểu thư có tâm sự gì nào~?]

Chanh Chanh bĩu môi rồi tắt điện thoại đi, chẳng thèm để ý đến tên điên kia nữa mà nằm xuống giường, chui ra khỏi chăn, làm một giấc ngủ ngon, trong lòng thầm nghĩ.

Ai lại thèm tâm sự với tên điên suốt ngày ý dâm mình chứ.

_____________________________

🍋Ghi chú 🍋: Chị gái cuồng khống chế điêng điêng khùm khùm chiếm hữu dục cường lên sân khấu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net