🍋Chương 5 : Nhiệm Vụ🍋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanh Chanh thở dốc, cảm giác muốn đánh người trỗi dậy, mà cô có bao giờ nhẫn nhịn đâu, cho nên là hệ thống xấu số, ngay lập tức ăn trọn một cú đấm vào bụng, kèm theo một cái đá vào chân.

Mà vừa đánh, Chanh Chanh cũng vừa điêu luyện sử dụng khả năng chửi người của mình luôn.

"Mẹ kiếp, trả ta về nhà ta ngay!!"

"Chừng nào không cho ta về ta đánh ngươi cho đến khi ngươi chịu thì thôi!!"

Bị Chanh Chanh sức lực mèo cào đấm cho vài cái, hệ thống buồn cười gần chết, bị đánh mà phải che miệng lại để tránh cười ra tiếng, nhưng lại bị Chanh Chanh hiểu lầm thành cô võ công quá cao cường, vài cú đá có thể cho thứ máy móc nhân cách chó rách này đau đến muốn kêu cha gọi mẹ mà phải che miệng lại không dám kêu ra tiếng.

Trong lòng nghĩ vậy, không chút che dấu nào trong mắt Chanh Chanh ngay lập tức hiện lên vẻ đầy khinh thường cùng kiêu căng, nhưng càng đánh càng đá, cô mỏi tay mỏi chân gần chết, mà tên này vẫn chỉ ngồi che miệng run rẩy, không chịu thả cho cô về làm Chanh Chanh rất chi là cay.

Đánh lâu như vậy mà chẳng có tác dụng gì nên Chanh Chanh đành miễn cưỡng mà dừng lại, chuyển sang dùng miệng, cụ thể là chửi cho tên hệ thống này một trận.

"Con mẹ nó nhà ngươi đúng là thứ máy móc không não, bắt ta đến đây làm gì cơ chứ!"

"Mẹ nó ngươi có biết ta là ai không, ta là Tô Chanh Chanh, tiểu thư cao quý, được cung phụng nhất của nhà họ Tô đấy, ngươi khôn hồn thì mau thả ta về đi."

"Nói gì đi chứ!"

"Mẹ kiếp thật chứ, mẹ kiếp mẹ kiếp thật chứ!!"

Khi vẫn đang thao thao bất tuyệt, mái tóc dài của Chanh Chanh bỗng bị anh nắm lấy, ăn đau, Chanh Chanh tức muốn nổ phổi, muốn cho tên hệ thống chó rách này vài đấm thì lại bị anh nắm lấy bàn tay cô, kéo mạnh xuống, không kịp phản ứng, Chanh Chanh liền ngã sõng soài vào lòng anh luôn.

Thấy vẻ mặt sửng sốt ngơ ngẩn của Chanh Chanh khi đang mặt đối mặt với mình, tên hệ thống ấy nhịn không được mà khẽ bật cười khúc khích.

Rồi anh đưa tay, đỡ lấy sau gáy Chanh Chanh, kéo gần khoảng cách của cô và anh lại gần, hai người mặt đối mặt, cơ thể dán chặt vào nhau, da thịt mềm mại của Chanh Chanh vì giãy giụa mà liên tục cọ vào người anh, nhưng Chanh Chanh lại chẳng cảm nhận được bất khí cảm giác ái muội nào, má cô đỏ chót lên vì cay cú, không chút nghĩ ngợi gì liền ngay lập tức cho tên hệ thống này một cú tát thật đau điếng rồi tự mình chống người đứng dậy.

Đầy chán ghét mà phủi một chút bụi chẳng hề tồn tại trên váy mình, Chanh Chanh cắn môi mà nhìn xung quanh.

Nơi chó chết này...là nơi đó sao?

Lúc này, khi thấy Chanh Chanh đang nghĩ suy, hệ thống cũng chẳng đùa nữa, anh thở ra một hơi, rồi khẽ đứng dậy, đi đến bên Chanh Chanh rồi từ từ mà cất lời.

[Trăng Trong Mộng.]

[Chính là nơi đây.]

Trăng trong mộng?

À...

Là cuốn tiểu thuyết ấy.

Chanh Chanh im ắng lại, thần sắc chất chứa chút phiền muộn cùng bài xích.

Là thứ mà cậu ta tặng cho mình.

Đó là một cuốn tiểu thuyết có tựa là Trăng Trong Mộng, truyện kể về một nàng nữ chính tên là Như Ngạn, tài sắc vẹn toàn nhưng lại có một hoàn cảnh gia đình chẳng mấy tốt đẹp, nhưng dù thế, cô ấy vẫn lớn lên và trở thành một người vô cùng thiện lương, dịu dàng và tốt bụng.

Hồi nhỏ, chính vì hoàn cảnh gia đình của mình, hoàn cảnh mà cha mẹ của Như Ngạn đều đã ly dị, và vì cuộc ly dị ấy, mẹ của cô ấy lại có ác cảm với chính đứa con gái bé bỏng vô tội của mình, đổ hết mọi tội lỗi của người cha bội bạc lên đầu của cô ấy, rồi đối xử cô ấy chẳng khác nào là một công cụ làm việc nhà.

Chính vì vậy, ngay từ nhỏ, Như Ngạn đã chẳng nhận được bất kì tình thương yêu nào cả.

Và khi cô ấy bắt đầu đi học, mọi chuyện còn càng ngày càng quá đáng hơn, cô bé non nớt bị mọi người bắt nạt, nhưng lại chẳng thể chống trả một lần...cho đến khi, người ấy xuất hiện.

Một cô bé kiêu căng, ngang tàng, ngay từ lần đầu, thấy cảnh Như Ngạn bị bắt nạt, liền lao đến đấm cho đám người bắt nạt cô ấy một trận, rồi cứ thế tiêu soái mà rời đi thôi.

Chỉ để lại Như Ngạn ngồi nơi ấy mà ngẩn ngơ.

Nhưng ngẩn ngơ chưa được bao lâu, một chiếc khăn tay thêu hình quả chanh đã bay đến trên đầu cô, Như Ngạn nhặt lấy chiếc khăn tay ấy, rồi ngước nhìn thân ảnh của người vừa nãy giúp mình đã vội vã mà chạy đi, Như Ngạn chỉ im ắng, run rẩy mà cẩn thận cất giữ nó vào trong lòng, đôi mắt đỏ rực dịu dàng lúc ấy dường như nhuốm lên một vài màu sắc khác...chất chứa vài phần tâm tư khó đoán.

Ngày qua ngày, thời gian dần trôi, người đó vẫn thường xuyên đến giải vây cho Như Ngạn, nhưng chẳng một lần nào chịu đáp lại bất kì một câu hỏi nào của cô ấy, chỉ cứ đến rồi lại đi, tựa như một cơn gió, chẳng thể nào nắm giữ nổi.

Và đúng như vậy, một ngày nọ, người ấy đã không còn xuất hiện nữa, và cũng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa.

Vì sự biến mất bất ngờ của người ấy, Như Ngạn lại tiếp tục phải rơi vào hoàn cảnh cũ, bị bắt nạt như mọi khi, cho đến tận cả khi trưởng thành.

Tua đến khoảng thời gian tiếp theo, Như Ngạn đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, và cũng như trước kia, cô ấy vẫn bị mọi người bắt nạt như cũ.

Nhưng chỉ là, Như Ngạn lần này đã gặp được các chàng hoàng tử cứu rỗi cuộc đời mình, họ giúp đỡ Như Ngạn rất nhiều và đồng thời trái ngược với những điều tốt đẹp, cô ấy cũng gặp được nữ phụ ác độc, Tô Chanh Chanh, nàng tiểu thư kiêu kì của nhà họ Tô, nổi danh hung hăng đanh đá, suốt ngày khắp nơi làm khó dễ Như Ngạn chỉ vì ghen tị với cô ấy.

Như Ngạn đáng thương bất lực, chẳng thể phản kháng lại dù chỉ một chút, chỉ có thể bị chèn ép mà thôi, cho đến khi các nam chính đẹp trai của cô ấy phát hiện ra mọi chuyện, đã nhanh chóng đưa tiễn tiểu thư họ Tô này trả đại giá, gia tộc phá sản, bản thân bị đuổi học, bị mọi người phỉ nhổ, suýt chút nữa thì bị cưỡng hiếp, cuối cùng dưới mọi áp lực mà tự tử mất.

Những chuyện này bọn họ đều giấu Như Ngạn mà hành động, nên lúc Như Ngạn biết tin vị tiểu thư nhà họ Tô chuyên bắt nạt mình kia đã tự tử.

Cô ấy im ắng thật lâu, tay nắm chặt lại, đôi mắt đỏ ngầu, cả người đều run lẩy bẩy lên, Như Ngạn nhìn nhóm người nam chính, rồi cứ như lấy hết dũng khí trong lòng mình, nghẹn ngào mà bật thốt lên hai từ.

"Tại sao...?"

Nữ chính đến giờ vẫn còn xót thương cho người đã bắt nạt cho mình, quả đúng thật là thiện lương đi mà.

Và cuối cùng, kết truyện chỉ dừng ở đấy, khi mà nữ phụ ác độc đã ra đi rồi.

Thì dù là kết mở, Chanh Chanh cũng thừa biết rằng, nữ chính chắc chắn sẽ sống hạnh phúc với đám vương tử của mình mà thôi.

Chỉ đơn giản là vì, cô ấy là nữ chính mà.

______________________________________

Hồi tưởng xong mọi thứ, Chanh Chanh lúc này nhịn không được mà đá đá vài cục đá dưới chân mình, liếc nhìn khung cảnh xe cộ thưa thớt trước mắt mình, trong lòng cô rất phiền muộn, những thứ liên quan đến "cậu ta", Chanh Chanh đều rất ghét.

...

Nhưng đặc biệt, chính là cuốn tiểu thuyết này.

Khi thấy Chanh Chanh đã hồi tưởng xong mọi chuyện, tên hệ thống mới nhẹ nhàng mà lên tiếng.

[Giờ thì kí chủ, ta sẽ nói cho ngài biết nhiệm vụ của mình là gì...]

[Hãy hoàn thành vai diễn của mình, tiểu thư Tô Chanh Chanh độc ác trong cuốn tiểu thuyết này.]

____________________________

🍋Ghi chú 🍋 : Đào đất lại hô hô, mình đã sửa lại nhiều tình tiết các chương cũ, mọi người có thể ngoáy lại để hỉu rõ hơn o(* ̄▽ ̄*)ブ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net