049: Ngầm khoe khoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Tô Niệm nở nụ cười: "Chuyện gì có thể thành hiện thực được? Liếm ngón chân của anh hả?"

Trần Mặc Hàn nhíu mày, vừa cảm thấy thái độ của Tô Niệm không giống với dự đoán của hắn, lại vừa thấy việc thè lưỡi liếm ngón chân người khác là hành động vô cùng thấp kém.

Chẳng qua khi bản thân quá yêu một người nào đó, sẽ có lúc nảy sinh vài ý nghĩ kỳ quặc, có lẽ do Tô Niệm đã yêu hắn quá mức sâu đậm.

Trần Mặc Hàn ho nhẹ một tiếng: "Tôi không như em nghĩ đâu..."

Cao không thể với tới.

Lời còn chưa kịp nói hết đã bị đám người ùa lên boong tàu ngắm mặt trời lặn cắt ngang, để tránh bị nghi ngờ, hai người chỉ đành tách ra xa.

Người lên boong tàu càng ngày càng nhiều, trong đó có mấy nam phục vụ cao to cầm khay. Lúc trông thấy nữ đại gia Tô Niệm nổi danh "Tiêu tiền như nước", mắt cả bọn sáng lên, tranh nhau phục vụ rượu cocktail ở gần đấy.

Nhưng đến gần lại bị ánh nhìn lạnh như băng của Trần Mặc Hàn ghìm lại. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông lướt qua cơ thể để trần của họ, nhất là khi nhìn đến chiếc quần lót được cố ý mặc nhỏ hơn một size thì đã không chỉ là không vui nữa, mà cả gương mặt tối sầm lại.

Đây... không phải nói Tổng giám đốc Trần với Tô Niệm không có quan hệ gì với nhau sao???

Dù sao cũng là sếp lớn nói một không nói hai của Trần thị nên chẳng có mấy ai chịu được ánh nhìn chết chóc của Trần Mặc Hàn, cả boong tàu đều vô cùng sôi động chỉ có khu vực quanh Tô Niệm là vắng lặng.

Thấy cảnh này, 008 đập đầu xuống đất, buồn muốn chết mịa đi cho xong. Tâm trạng đau buồn của bé hệ thống khiến Tô Niệm cười sằng sặc.

Tô Niệm: Lố vậy luôn á? Không phải chỉ là nhiệm vụ có khả năng sẽ thất bại thôi sao?

Trong không gian ý thức, 008 tròng sợi dây thần lên cổ rồi tự treo.

Nhưng vừa nghe Tô Niệm nói xong, 008 hóa thân thành một cái xác đội mồ sống dậy.

008: Trước khi đến thế giới này từng có một hệ thống nói với tôi, với mỗi hệ thống thì nhiệm vụ đầu tiên là một cột mốc cực kỳ quan trọng. Vì nó là bước khởi đầu trong sự nghiệp, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả cuộc đời của hệ thống đó.

Bằng cách nào đó, cảnh báo sớm đã bị Tô Niệm tắt mất. Dù không có cơ chế trừng phạt nhưng nếu nhiệm vụ đầu thất bại, nó sẽ bị gắn mác thất bại, trở thành kẻ thua cuộc so với đám bạn tốt...

Đến khi trở về, nhất định thằng nhóc 009 kia sẽ ra sức trào phúng nó, anh cả 001 cũng sẽ hoàn toàn thất vọng về nó. Hệ thống 008 đã từng được kỳ vọng cao rồi sẽ trở thành đề tài tám chuyện lúc rảnh rỗi của mọi người.

Nghĩ tới đây, 008 vốn đang chìm trong nỗi đau chợt "Oa" một tiếng, khóc nấc lên.

Ngắm chán dáng vẻ thê thảm của hệ thống nhỏ, Tô Niệm đổi hướng về phía người đang định rời khỏi boong tàu, vẫy tay rồi hô to: "Ông xã, em ở đây!"

Từ Thu Thạch bước hụt một bước, thầm hận bản thân sao lại ra đây, tại sao không kịp đi khỏi trước khi Tô Niệm nhìn thấy!

Lúc bấy giờ, phần lớn người trên boong tàu đều quay đầu lại nhìn, Trong đó có người vì cảm thấy thái độ ban nãy của Trần Mặc Hàn bất thường, muốn hóng xem kịch vui.

Đủ loại người vây xem, quan trọng nhất là người anh em tốt Trần Mặc Hàn cũng đang im lặng nhìn, ánh mắt đó trông rất dọa người.

Bước từng bước đầy sợ hãi, Từ Thu Thạch gắng gượng nhỏ giọng nói: "Đừng gọi như vậy!"

Cô có gan gọi nhưng tôi không có gan nghe!

Tô Niệm thả tay xuống: "Vậy kêu như nào? Honey, đồ thấy ghét hay oppa**?"

*Oppa aka ộp pa: cách bạn nữ gọi bạn nam lớn tuổi hơn mình. (bạn nào coi phim Hàn rồi sẽ biết cách gọi này nha.)

Từ Thu Thạch: ...Bây giờ tôi chọn vị trí mộ còn kịp không?

Mắt thấy sắp bị ánh mắt đâm thành bộ xương khô, Từ Thu Thạch dâng rượu xin tha: "Làm ơn tha cho tôi đi, tôi nghĩ cách tìm thêm mấy video người mẫu nam chất lượng cao cho cô!"

Tô Niệm được voi đòi tiên: "Muốn bản không che!"

Khóe miệng Từ Thu Thạch run rẩy, thứ mà Tô Niệm gọi là "che" không phải là bằng sticker, hình vẽ, mà trong mắt cô, mặc quần áo cũng tính là che.

Trần Mặc Hàn ơi Trần Mặc Hàn, chỉ có cậu mới chịu nổi người phụ nữ này.

Từ Thu Thạch đành phải nhượng bộ: "Được, không che!"

Sức mạnh của video người mẫu nam không che thật sự rất lớn, ngay cả tiếng than rên của 008 cũng không có tác dụng. Tô Niệm lại quay người ngắm hoàng hôn, không nhìn ra được cô đang ngẩn người nghĩ gì, đám người vây hóng thấy không có chuyện gì vui xảy ra, nên chuyển hướng tiếp cận Trần Mặc Hàn để tán gẫu, hơn nữa Từ Thu Thạch chủ động nháy mắt ra hiệu với anh em tốt rồi tự giác đứng xa Tô Niệm hơn một mét, ánh mắt sắc bén vốn dừng trên người Từ Thu Trạch lập tức ôn hòa đi nhiều.

Gió thổi qua quyển nhật ký đặt bên mạn thuyền, tiếng trang giấy lật khiến Từ Thu Thạch vô thức nhìn sang.

Đúng lúc trông thấy mấy câu hò hét, từ các cách gọi "Anh rể, chị" cũng có thể xác định được đây là nhật ký của Tô Niệm.

Từ Thu Thạch giật mình, thân là bác sĩ tâm lý, anh ta dám chắc rằng văn phong miêu tả trong đó và Tô Niệm là hai người khác nhau.

"Cô, bị đa nhân cách hả?"

Đây là lý do duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.

Tô Niệm mỉm cười: "Bị anh phát hiện rồi, nhân cách thứ hai của tôi thích xem video nữ người mẫu không che, anh phải đối xử công bằng với nó đấy!"

Từ Thu Thạch: Ha ha, có khùng mới tin cô!

Từ Thu Thạch do dự một lát, cuối cùng vẫn không thắng nổi bệnh nghề nghiệp: "Tôi cảm thấy nội dung trong nhật ký đó không phải phong cách của cô, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn. Bởi nếu là Tô Niệm mà tôi biết thì không có chuyện Mặc Hàn bao dưỡng cô, chỉ có... cô bao dưỡng cậu ấy thôi!"

Nói ra cũng lạ, Trần Mặc Hàn là Tổng giám đốc của Trần Thị, so về thân phận, học thức, tất cả đều tài trí hơn người, còn Tô Niệm chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, làm giả bằng tốt nghiệp nhưng Từ Thu Thạch lại cảm thấy người ở trước mắt anh ta mãi mãi chiếm ưu thế trong chuyện tình cảm.

Trong đầu Từ Thu Thạch hiện ra dáng vẻ anh em tốt bị bao dưỡng, cảnh tượng đó quả thật rất nhiệm màu.

Song, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: "Đang nói chuyện gì vậy?"

Chất giọng trầm khàn trong trẻo đánh bay tất cả hình ảnh trong đầu Từ Thu Thạch.

Đang nói có lẽ cậu mới là người bị bao dưỡng đấy, đương nhiên Từ Thu Thạch không dám nói ra, chỉ vội giải thích: "Nói chuyện nhật ký!"

Dứt lời, phát hiện khuôn mày vốn đang cau lại của anh em tốt hơi giãn ra, thần thái cũng vui hơn chút, giống như quyển nhật ký này có khả năng khiến lòng người dễ chịu.

"Đừng tự tiện đọc nhật ký của người khác."

Trần Mặc Hàn nói xong lại cảm thấy sai sai, nếu nói thế, chính hắn cũng đã... Nhưng có lẽ ở cạnh Tô Niệm lâu nên da mặt cũng dày hơn nhiều, Trần Mặc Hàn nhớ tới hơn phân nửa cuốn nhật ký đó đều viết về hắn mà hắn cũng đã chấp nhận tình yêu của Tô Niệm, thế nên việc bản thân đọc nhật ký cũng không phải chuyện quá đáng gì.

Nhưng Từ Thu Thạch thì không được.

Từ Thu Thạch thấy như bị bắt gian, luôn miệng giải thích: "Gió thổi qua, mình vô tình đọc được thôi!"

Hiểu rõ đối phương, vẻ luống cuống và chột dạ của Từ Thu Thạch khiến Trần Mặc Hàn hơi cảnh giác, nhớ lại cách gọi thân mật khi nãy, mặc dù diễn nhưng vẫn hơi quá mức.

Trần Mặc Hàn nhấp nhẹ ngụm cocktail, ra vẻ "Bối rối", nói với Từ Thu Thạch: "Cậu là bác sĩ tâm lý, biết cũng đã biết hết rồi, rảnh thì kiểm tra cho cô ấy đi. Mình thấy ở phương diện tình cảm, cô ấy tự ti quá mức rồi!"

Từ Thu Thạch: ??? Cậu làm như tôi không biết cậu đang ngầm khoe khoang vậy đó!

HẾT CHƯƠNG 49.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net