Chương 11: Nữ phụ giới giải trí (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Ngọc Hương Nguyễn.

Beta: Ngọc Thư

* * *

"Đây là chỗ ở của đàn anh sao!" An Hữu Lam hỏi với giọng chua chát.

"Ừ!" Minh Ca lên tiếng đáp lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, An Hữu Lam đã biết rõ như vậy còn cố hỏi làm gì.

Nhưng mà trước đến giờ cô ta vẫn luôn vòng vo như vậy. Minh Ca lập tức hiểu ra, An Hữu Lam là đang trá hình muốn hỏi vì sao cô đến chỗ ở của Tạ Ngọc!

"Tất cả hành lí của tôi đều ở đó, nên tôi cần thu dọn một chút!" Trên thực tế, thật đúng là không còn nhiều hành lí cho lắm, chủ yếu là cô muốn quay lại phòng sách để nhanh chóng đọc xong một nửa quyển sách kia.

Rõ ràng là An Hữu Lam không tin lời nói này của Minh Ca. Cô ta quan sát Minh Ca qua kính chiếu hậu, phát hiện ra trên mặt Minh Ca không có dấu hiệu cho thấy cô đã từng khóc, cũng chẳng có các loại cảm xúc như buồn bã đau khổ. Cô ta vừa mới liên lạc với Tạ Ngọc, vô cùng chắc chắn rằng Minh Ca đã bị Tạ Ngọc bỏ rơi. Nhưng hôm nay Minh Ca lại bình tĩnh trở về căn biệt thự của Tạ Ngọc như vậy. An Hữu Lam không khỏi hoài nghi, lẽ nào Minh Ca là muốn mượn cớ quay về để dây dưa với Tạ Ngọc! Cô ta cúi đầu, ngón tay nhanh nhẹn gõ ra một dòng tin nhắn ngắn gửi cho Tạ Ngọc, ngoài miệng vẫn ứng phó với Minh Ca: "Cô muốn chuyển nhà sao? Đã tìm được nhà chưa? Nếu cần tìm chỗ ở gì thì cứ việc nói với tôi."

"Không cần!" Ngay lúc này, điện thoại di động của Minh Ca vang lên, là chị Sầm gọi, bởi vì đang ở chỗ không mấy thuận tiện nên cô không trả lời điện thoại.

An Hữu Lam cúi đầu nhắn tin tình tứ với Tạ Ngọc nên không có chú ý. Nhưng ngược lại, An Lãng đang lái xe lại liếc mắt nhìn Minh Ca qua kính chiếu hậu.

Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm! Bị An Lãng nhìn chằm chằm, Minh Ca cảm thấy đại não của mình đang tràn ngập âm thanh cảnh báo.

Cái tên cuồng em gái biến thái chết tiệt này! Chắc không phải đang nghĩ thầm ở trong lòng xem nên giết chết cô như thế nào đấy chứ.

"Anh, dừng xe ở trước khách sạn Tử Kinh một chút, em muốn xuống đó." An Hữu Lam đã hẹn gặp Tạ Ngọc ở đây. Lúc nói chuyện với An Lãng, khuôn mặt đơn thuần nhỏ nhắn của cô ta tản ra mùi hương hạnh phúc nồng nặc.

"Em không về nhà sao?"

"Vâng, em không trở về, hôm nay em đã có hẹn với một người bạn rồi, hôm nào về nhà cũng như nhau mà."

An Hữu Lam không hề chú ý đến đáy mắt u ám của anh trai mình, Minh Ca rất muốn dành cho An Lãng một lời khen.

Hai ngày trước, Minh Ca không có chuyện gì làm nên đã dùng máy tính điều tra An Hữu Lam, ngoài ra còn có hai người đàn ông khác. Một người là tiểu thịt tươi trong giới ca nhạc, một người là đạo diễn Lí tài năng xuất chúng, thêm một Tạ Ngọc trong giới diễn viên, bốn người bọn họ vừa vặn đủ hợp thành bàn cờ mạt chược!

Nhưng mà, sau khi Minh Ca so sánh phân tích xong mới phát hiện, ba người đàn ông này của An Hữu Lam cộng lại với nhau, cũng không một ai có khí tràng mạnh mẽ như An Lãng. Ánh mắt của An Hữu Lam này sao thế nhỉ, cỏ để ngay bên cạnh tổ lại không ăn.

Nhưng nói không chừng còn có ẩn tình gì đó, chẳng lẽ là bởi vì An Lãng không thể lên giường với An Hữu Lam, không có cách nào để thỏa mãn An Hữu Lam?

Não của nàng công chúa nào đó được mở rộng ra, đột nhiên cảm thấy mình đã khám phá ra được một sự thật khủng khiếp.

Chỉ có điều sau khi An Hữu Lam xuống xe, chỉ trong nháy mắt Minh Ca đã bị bầu không khí trong xe đột ngột giảm áp làm cho hoảng sợ đến mức quay về hiện thực.

Minh Ca rất muốn cùng tên biến thái này tâm sự nhân sinh, nói chuyện lý tưởng một chút, muốn đưa anh ta quay trở về từ trên con đường cuồng em gái, để anh ta không đi làm hại đến nhiều người đi đường nữa. Thế nhưng mà, cô không dám huhuhu.. Áp suất trong xe giảm rất thấp, đến mức cô cũng không dám thở mạnh.

Bản thân đã từng là một công chúa đương thời được người người ngưỡng mộ ngưởng mặt nhìn lên, bị kinh sợ vẫn không thay đổi đã là bản năng, sức chịu đựng trong lòng lại còn cao hơn. Vì vậy, cảm giác hô hấp đều bị người ta cản lại lúc này thật vô cùng khó chịu.

Minh Ca đã chuẩn bị từ lâu, dự định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để cải thiện mối quan hệ với đại biến thái: "Anh chính là anh trai của An Hữu Lam sao, thật cảm ơn anh".

Nếu muốn nhanh chóng có được thiện cảm của một ai đó, một là ban ơn hoặc là trả ơn!

"Chuyện lần trước, lúc ấy tôi uống hơi nhiều, mơ mơ màng màng mới vào nhầm nhà vệ sinh, cái đó.. Thật lòng cảm ơn anh vì lúc đó anh đã không vạch trần, anh yên tâm, hôm ấy tôi không nhìn thấy cái gì hết".

Sau khi tự mình xác minh, Minh Ca phát hiện hai cách này không có tác dụng với An Lãng. Gương mặt của đại biến thái vẫn lạnh như băng, hoàn toàn phớt lờ cô, đặc biệt là khi cô nói ra câu cuối cùng, rõ ràng sắc mặt của đại biến thái càng khó coi hơn.

Nghĩ lại một chút, hình như cũng có thể hiểu được, rốt cuộc thì bộ phận nhạy cảm của anh ta đã bị người khác nhìn thấy hết. Chuyện này nếu là ở thời đại của cô, nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm một cách ôn thỏa. Vì vậy Minh Ca vẫn kiên trì đảm bảo: "Cho dù tôi có nhìn thấy cái gì, tôi cũng sẽ xem như chưa từng nhìn thấy, anh không cần tức giận như vậy. Cái đó, nếu như anh vẫn cảm thấy không được, tôi.. Thật ra tôi cũng có thể chịu trách nhiệm, phí bồi thường tổn thất về tinh thần hoặc phí tổn thương tâm lý, chỉ cần là trong khả năng là được của tôi, anh cứ ra giá đi, tôi sẽ đem tiền đến bồi thường cho anh".

Trong phim thần tượng, hình như những vị nữ chính đó cũng làm như này để quyến rũ nam chính đúng không, đúng không. Còn có hai ngày trước cô đã đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng, các nhân vật nữ chính đều dùng cách này. Cuối cùng cũng đã có thể áp dụng những gì đã học, cả biểu cảm lẫn giọng nói đều được thể hiện thích hợp, nhưng tại sao lại có cảm giác khắp người đều nổi da gà thế này.

Minh Ca cố gắng kiềm chế cảm giác sởn gai ốc này, mặc dù đang ngồi rất nghiêm chỉnh nhưng hai mắt lại không quên nhìn An Lãng qua kính chiếu hậu, để chờ mong kết quả.

Kết quả là..

Xe đột ngột phanh gấp một cái rồi dừng lại, cánh môi mỏng của An Lãng khẽ cử động phun ra duy nhất một chữ: "Cút!".

Ghế sau không có đai an toàn nha nha nha. Trong nháy mắt, Minh Ca theo quán tính ngã dúi người về khoảng không gian trống giữa hai ghế phía trước.

Trán đập vào bình nước lạnh bên trên, Minh Ca còn chưa kịp phản ứng với cơn đau đớn tối tăm trời đất, thì một tiếng "ầm" kinh thiên động địa!

Vì xe phanh quá đột ngột nên khi những chiếc xe đằng sau kịp phản ứng lại đã muộn rồi, trực tiếp đụng vào đuôi xe của An Lãng!

Khi dừng xe lại, chiếc xe trượt về phía trước một đoạn, đâm vào rào chắn làn đường rồi mới chịu dừng lại.

Minh Ca bị kẹt ở giữa hai hàng ghế. Nếu không có hai cái ghế phía trước, rất có thể cô đã bắn ra tấm kính trước mặt rồi! Túi hơi an toàn trong xe hơi mở ra, Minh Ca không thấy được tình trạng lúc này của An Lãng. Sự thật là hiện tại đầu cô vô cùng choáng váng, toàn thân đều khó chịu, đặc biệt là hai bên bả vai và thắt lưng, có cảm giác như bị gãy hết rồi vậy.

Tiếng đập cửa xe vang lên rầm rầm, Minh Ca mơ màng mở mắt, nhìn thấy bên ngoài có mấy người đang gõ cửa kính. Cô vươn tay ra phía trước, đẩy ghế nơi An Lãng đang ngồi "Ngài An, ngài An Lãng?".

An Lãng không động đậy, Minh Ca bò dậy định mở cửa xe, cũng may là cửa xe không bị khóa trái.

Cửa xe vừa mở, chủ xe phía sau liền đi tới kéo Minh Ca ra, ngón tay chỉ vào lỗ mũi cô: "Các người có bị thần kinh không hả, chỗ này có thể dừng xe được sao, có người dừng xe vậy sao? Các người có biết là trên xe tôi còn có vợ và con không hả, các người ***** đầu óc có vấn đề hay sao mà dừng xe kiểu đó, muốn chết thì tránh ra chỗ khác.."

Minh Ca bị mắng đến ngây ngốc, biết việc này chính xác là do tên biến thái An Lãng kia đã làm sai, chỉ biết luôn mồm nói xin lỗi, đầu của cô còn bị chủ xe kia dí vào, từ trước tới nay Minh Ca chưa từng bị ai đối xử như vậy, nhưng cô không dám phản bác: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, thật xin lỗi.."

Minh Ca vừa nói xin lỗi vừa di chuyển đến vị trí lái xe, từ cửa sau xe mò mẫm mở cửa trước.

Tên biến thái An Lãng lạikhông thắt dây an toàn, chắc hẳn là đầu anh ta đã đập vào vô lăng nên giờ cảđầu và cổ đều bê bết máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net