Chương 13: Nữ phụ giới giải trí (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hoàng Thiên Băng

Beta: Ngọc Thư

* * *

Trong lúc đó, đã có y tá vào thay bình truyền dịch khác, An Lãng năm lần bảy lượt nhìn ngó điện thoại di động của mình, nhưng mà rõ ràng không có ai gọi điện cho anh.

Ngược lại, điện thoại của Minh Ca có vang lên hai lần, nhưng đều bị Minh Ca dập máy.

"Muốn nhận thì nhận đi!" Một khi so sánh thì càng lộ ra việc bản thân mình là người cô đơn, An Lãng không nhịn được nhíu mày.

Vì thế, khi tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa, Minh Ca dứt khoát nhấn nghe.

"Bảo bối, gọi điện cho tôi làm gì? Tôi đã từng nói là chúng ta chia tay rồi. Cô đừng có tự cho mình là thông minh nữa, muốn dùng cách này để quấy rầy cuộc sống của tôi.."

Chờ Tạ Ngọc lải nhải xong, Minh Ca mới nói: "Anh Tạ, tin tức ngày hôm qua mới đưa lên, anh có tính toán gì không?"

"Chuyện của chúng ta, để qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp nói cho bên truyền thông, cô không nên tự đưa mình vào chỗ chết mà đi tìm truyền thông đâu!"

"Anh Tạ, tốt nhất là anh nên xem chút tin tức. Lát nữa, tôi sẽ gọi lại cho anh. Còn nữa, ngày hôm qua, tôi cũng đã đồng ý chia tay với anh. Anh bồi thường cho tôi, tôi rất hài lòng, sẽ không vì vậy mà đổi ý."

Minh Ca cúp điện thoại xong, cũng không nhìn sắc mặt An Lãng mà tiếp tục xem kịch bản của mình. Cô dính phải loại tin tức này, cho dù sự việc có lắng xuống nhưng không còn Tạ Ngọc làm chỗ dựa, thì công ty nhất định sẽ đóng băng cô. Hiện giờ, cô cũng chỉ có thể dựa vào bộ phim thần tượng này để khắc phục khó khăn, đương nhiên phải tốn chút công sức diễn cho thật xuất sắc.

Chưa đến một phút, điện thoại lại vang lên, lại là Tạ Ngọc. Minh Ca nhận máy, di động còn chưa đưa tới lỗ tai đã nghe được âm thanh tràn ngập lửa giận của Tạ Ngọc.

"Người đàn ông kia là ai? Minh Ca, cô được lắm, một bên ở cùng tôi, một bên lại đi tìm tên đàn ông khác để làm lốp dự phòng. Trước kia tôi thật sự là đã nhìn lầm cô rồi, không biết cô lại có bản lĩnh như vậy.."

Kỳ thật Minh Ca suy nghĩ không ra, vì sao tên này rõ ràng là một người đàn ông có khí vận ngút trời nhưng mạch não lại không bình thường một chút nào như vậy chứ? Blah blah cả nửa ngày trời cũng không nói đến trọng điểm.

Hơn nữa, Minh Ca nghe được đâu bên kia, rõ ràng còn có giọng của An Hữu Lam, "Đàn anh, anh đừng tức giận, may mà anh cũng đã chia tay với cô ta, nếu không thì hình tượng của anh đều bị cô ta hủy hoại hết rồi."

Minh Ca đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai của mình một chút, nghe kẻ xướng người họa bên kia nói xong, lúc này cô mới mở miệng: "Tạ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Chuyện là, ngày hôm qua tôi đi nhờ xe của cô An, là anh trai cô ấy lái xe. Hình như, hôm qua cô An có việc nên nửa đường đã xuống xe, anh có thể đối chất với cô ấy một chút. Tôi gọi điện cho anh cũng không phải bởi vì chuyện này, mà là từ hôm qua đến bây giờ, fans của anh đã gọi muốn nổ máy của tôi rồi, tôi sợ, nếu anh còn không lên tiếng nói chút gì nữa thì những fans đó sẽ càng làm ra chuyện điên cuồng hơn."

Đầu dây bên kia thoáng im lặng.

Qua một lúc, giọng Tạ Ngọc hơi bình thường lại, trả lời: "Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này."

Nghe được câu trả lời này, Minh Ca thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng mình còn phải tốn chút nước bọt nữa chứ. Cúp điện thoại, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Lúc này, Minh Ca mới mở bình giữ nhiệt ra, múc cho An Lãng một chén canh sườn: "Nếu anh còn không uống nữa thì canh sẽ nguội đó, tự anh có thể bưng rồi!"

Đúng lúc này, di động của An Lãng vang lên, anh liếc mắt nhìn Minh Ca, Minh Ca biết điều đặt chén xuống, đi ra ban công.

Chắc là An Hữu Lam gọi, hỏi thăm anh trai của cô ta chuyện tai nạn xe cộ ngày hôm qua.

Minh Ca cách khá xa, không nghe được giọng của An Hữu Lam, chỉ có thể căn cứ vào giọng nói mơ mơ hồ hồ của An Lãng mà đoán được sơ sơ.

Lúc đầu, hình như tâm trạng An Lãng rất tốt, không ngừng trấn an An Hữu Lam rằng mình không sao. Nhưng mà về sau, không biết An Hữu Lam nói gì làm cho An Lãng trầm mặc, trong nháy mắt, phòng bệnh đã rơi vào trạng thái yên tĩnh. Ngay cả khi mặt vẫn hướng ra phía ngoài cửa sổ, Minh Ca cũng có thể cảm giác được ánh mắt của anh ta đang rơi ở trên người mình.

An Lãng im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng dùng một tiếng "được" để cúp điện thoại.

Minh Ca nhạy cảm biết được, sau khi An Lãng nghe cuộc điện thoại này, tâm trạng không những không tốt lên mà ngược lại còn tệ hơn. Hơn nữa, cuộc điện thoại này hình như có chút liên quan tới mình. Chẳng lẽ An Hữu Lam đã bảo An Lãng đối phó với mình rồi?

Chắc là sẽ không nhanh như vậy đâu. Với lại, lần này cô cũng không đi có đi phá hoại quan hệ giữa Tạ Ngọc và An Hữu Lam, theo lý mà nói, còn chưa tới lúc An Lãng ra tay mới đúng.

Minh Ca hóng gió ở ban công một lúc lâu mới xem như không có chuyện gì, trở lại trong phòng, đem chén canh sườn đưa cho An Lãng, "Uống một chút không?"

"Cô muốn gì?" An Lãng không có nhận lấy chén canh, ánh mắt sắc như đao dừng ở trên mặt cô, dường như muốn nhìn thấu Minh Ca vậy.

"Hả?" Minh Ca nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ như vừa tỉnh mộng nhìn An Lãng, không hề bị ánh mát của anh ta dọa sợ.

"Mới sáng ra, cô làm như vậy ở trước mặt tôi là muốn cái gì!" An Lãng cũng không phải là một người có kiên nhẫn, đặc biệt là đối với phụ nữ. Khi anh ta nói lời này, đáy mắt đã xuất hiện một tia hung ác.

"Tôi muốn nói với anh, tôi không có hứng thú đối với Tạ Ngọc, cũng không có hứng thú với người phụ nữ hiện tại của Tạ Ngọc." Minh Ca khẽ mỉm cười, rõ ràng là lời nói trịnh trọng, cô lại nói ra một cách rất thoải mái: "Sau này, tôi chỉ muốn làm một diễn viên giỏi".

"Liên quan gì đến tôi!" An Lãng quơ tay quét chén canh sườn kia rơi xuống đất: "Cút ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."

"Đi thì đi, tại sao anh phải ném chén canh xuống đất vậy chứ. Tôi đã tốn ba tiếng đồng hồ để hầm canh đó. Vì đưa canh cho anh, mà tôi phải lén lén lút lút ăn mặc thành như này, bộ dễ lắm sao. Chính tôi còn chưa được uống một miếng." Minh Ca tức giận đứng dậy, đi lấy kịch bản cho vào ba lô của mình.

Cửa đóng rầm một tiếng, An Lãng ngẩng đầu theo bản năng. Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, nhớ tới lời em gái mình nói, bởi vì sợ bị phóng viên chụp được, cho nên không thể tới bệnh viện thăm mình. Môi anh ta nhất thời mím chặt, ánh mắt nhìn sang bình giữ nhiệt đựng canh sườn.

Hầm ba tiếng sao?

Bụng đột nhiên có chút đói, An Lãng đưa tay, định xem xem trong bình giữ nhiệt có còn lại chút canh thừa nào không.

Nhưng ngay lúc này, cửa lại mở ra một khe hở, đầu của Minh Ca chen vào. Cô đội mũ, lại đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt to lấp lánh: "Dịch sắp chuyền hết rồi. Anh tự mình để ý bình truyền dịch một chút. Đừng có ngủ quên. Thật ra thì nếu anh ngại không ai nói chuyện cùng thì có thể chuyển hai vị thần giữ cửa qua phòng anh."

An Lãng trừng mắt với người phụ nữ luôn tìm đường chết này, tay vung lên giữa không trung chỉ vào cô: "Cút!"

"Tôi không phải là quả cầu, anh cho rằng lăn đi là việc dễ dàng như vậy sao!" Minh Ca bất mãn nhíu mày, rầm một tiếng lại đóng cửa lại.

An Lãng trợn mắt nhìn cánh cửa, xác nhận rằng cửa sẽ không mở ra nữa mới dời nhìn lên bình truyền dịch treo phía trên, dịch truyền đúng là sắp hết rồi, chính anh cũng không chú ý tới.

Trong chốc lát lại nghĩ đến lời nói cuối cùng củaAn Hữu Lam, muốn tìm một cơ hội để anh và Minh Ca gặp mặt một lần nữa, hỏi anh có thể cùng Minh Ca bị chụp mấy tấm hình tương đối thân mật nữa hay không. Bởi vì, Tạ Ngọc muốn thay Minh Ca làm sáng tỏ chuyện này, cũng vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không thể chia tay với Minh Ca. Cho nên, An Hữu Lam muốn châm thêm một cây đuốc, cho dù Tạ Ngọc không muốn cũng phải chia tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net