Chương 15: Nữ phụ giới giải trí (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Minh Ca, cô đúng là được cho mặt mũi mà không biết nhận. Cô cứ chờ đến lúc hoàn toàn bị phong sát đi!" Nam phụ N đứng từ trên mặt đất lên. Anh ta không dám lại gần Minh Ca nữa, chỉ dám đứng ở rất xa phỉ nhổ Minh Ca rồi giận dữ rời đi.

Chỉ là quăng ngã hai lần thôi mà, này chắc là làm ra vẻ thôi. Minh Ca thở dài, cô vẫn luôn làm việc khiêm tốn, chỉ là hôm nay quá ngứa tay, muốn đi trên con đường trở thành siêu sao mà lại có quá nhiều chướng ngại vật, thật là bi kịch!

"Thân thủ không tồi!"

"Quá khen!" Minh Ca khẽ nâng cằm, khách khí đáp lại.

Người đang ở cửa đối diện chính là vị anh trai thần kinh kia của An Hữu Lam.

Lúc Minh Ca mới vào đoàn phim, trừ phim trường ra thì chỗ nào cũng không dám đi, chính là vì sợ tên biến thái này trả thù. Sau này, cô phát hiện An Lãng cũng không có nhằm hết hoả lực vào mình. Ngay cả Tạ Ngọc, cũng không biết có phải anh ta tự bổ não vụ tai tiếng của cô và An Lãng do An Hữu Lam sắp đặt hay không, cho nên ở phương diện truyền thông vẫn luôn bảo vệ cô hết sức có thể, hoàn toàn không giống như nguyên chủ lúc trước, bị làm khó dễ và đả kích bằng mọi cách.

Biết chuyện chia tay này có lẽ là đã bình ổn rồi, Minh Ca mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có loại cảm giác thay đổi được thế giới ...

An Lãng vẫy tay với Minh Ca nói: "Lại đây!"

Lúc trước, Minh Ca lắc lư ở trước phòng bệnh của anh chẳng qua là để cho anh ta thấy thái độ của mình mà thôi. Bây giờ sự việc đã qua rồi, nếu cô tránh được thì sẽ tránh xa cái tên cuồng em gái này ra. Cô đi đến ghế ngồi của mình, mặt khác khách khí đáp lại: "Bạn bè vẫn còn đang đợi tôi, hôm nào có thời gian sẽ lại ôn chuyện với ngài An nhé!"

An Lãng không nói gì, lúc Minh Ca đi qua anh ta, anh ta đưa tay kéo cánh tay của cô lại.

Minh Ca lật tay lại, bắt lấy cổ tay anh.

Ở một khắc cuối cùng cổ tay của An Lãng lại di chuyển giống như rắn, trượt từ trong tay cô ra ngoài, còn đè bả vai của cô lại.

Một tay Minh Ca giữ lấy khuỷu tay của An Lãng, một chân đá lên đầu gối anh.

Vừa nâng chân lên đã bị An Lãng bắt được, tay của anh nhấn một cái, cô liền giống như con thú hoang nhỏ bị mắc vào bẫy, phản kháng không có hiệu quả, bị anh ôm vào trong ngực.

Trên sô pha của An Lãng có một đám phụ nữ đang ngồi, nhưng mà mỗi người đều ngồi rất là ngoan ngoãn, không ai ca hát cũng không ai nói chuyện. An Lãng ôm Minh Ca xoay người ngồi vào ghế, ánh đèn chiếu lên ghế không sáng, nên ngay từ đầu Minh Ca cũng không thấy được những người phụ nữ này, đến tận lúc An Lãng quát một tiếng: "Tất cả đều cút ra ngoài!".

Mười mấy người này cúi đầu, nhanh như chớp đi ra từ bên cạnh Minh Ca và An Lãng. Người cuối cùng ra khỏi phòng còn vô cùng chu đáo đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, Minh Ca lập tức xù lông, khuỷu tay nhắm tới cằm An Lãng mà đánh, chân cô cũng dùng sức dẫm tới chân anh......

Nhưng mà ngay trong nháy mắt tiếp theo, trời đất bỗng quay cuồng, cô trực tiếp bị An Lãng chặn lại bế ngang lên, sau đó ném lên trên sô pha.

Cô vừa mới ngồi dậy, đã bị thân hình rắn chắc của đàn ông đè lại.

Hơi thở nam tính phả ở trước mặt, mùi rượu nồng đậm suýt chút nữa làm Minh Ca ngất xỉu. Tên thần kinh này, lẽ nào định mượn rượu làm xằng làm bậy?

Minh Ca vừa nhấc chân liền đá, nhưng chân lại bị bắt được rồi bị ép thành đường cong. May mà hôm nay cố ý mặc quần dùng cho vận động, cho dù An Lãng muốn xé cũng không xé ra được. Điều này để cho Minh Ca có một chút thời gian, cô há miệng cắn lên cằm An Lãng. Kết quả cằm của thằng nhãi này không có nhiều thịt, mà cô lại dùng sức quá lớn, trượt xuống, suýt chút nữa thì rụng hết cả cảm răng.

An Lãng chế trụ cô, cảm giác đau đớn ở cằm kích thích anh ta, làm anh ta ngày càng táo tợn hơn.

Bất kể là sức mạnh hay là võ công, Minh Ca đều gắt gao bị cản trở.

Tay chân cô không thể dùng, nhưng thân thể vẫn còn có chút sức lực, hàm răng cũng còn đang tìm cơ hội cắn An Lãng.

Nhưng đối với công kích của cô, An Lãng rõ ràng không thèm để ý đến.

Minh Ca cắn chặt răng, đồng thời cũng thầm sợ hãi. Cô đã không còn là nàng công chúa ngây thơ không biết gì khi vừa đến thế giới này nữa. Cô biết quan hệ giữa nam và nữ ở cái thế giới hiện đại này đều rất tuỳ tiện, đặc biệt là loại chuyện "giường chiếu" này, không chỉ tuỳ tiện mà còn có các loại tư thế không thể chịu nổi.

Mặc dù trong lòng Minh Ca thầm hận, nhưng cô đánh không lại An Lãng, chỉ có thể tạm thời đổi cách khác*: "Anh đã đi khám thử chưa? Thân thể không có bệnh kín nào chứ? Vừa nãy anh có làm qua với những người phụ nữ kia không? Anh có bệnh không thế, tôi có thói quen ở sạch, anh buông tôi ra!"

* Nguyên văn là [Thối lui cầu kỳ thứ/退而求其次]: không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

An Lãng trực tiếp kéo quần áo từ trên người Minh Ca xuống, rồi nhét một nửa vào trong miệng cô.

Minh Ca không thể chịu nổi loại vũ nhục này, tất nhiên là ra sức giãy giụa. Vì thế hai người từ trên sô pha lăn xuống mặt đất, đâm vào bàn trà rồi lại tông vào sô pha!

Anh đè Minh Ca vào một góc, một tay kéo lấy cô, An Lãng hao hết cả tâm sức, cuối cùng cũng chặn được cơ thể cô.

Chỉ trong nháy mắt, anh thấp giọng lẩm bẩm một tiếng: "Hữu Lam......"

Minh Ca vẫn còn nhớ rõ khi cô vừa mới tỉnh lại đã bị Tạ Ngọc đối xử như vậy, cô đã cảm thấy đó là sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay của mình, bây giờ cũng bị An Lãng đối xử như thế, nhưng mà còn là làm thế thân cho kẻ địch lớn nhất của nguyên chủ - An Hữu Lam. Nhục nhã lần này so với lần trước còn lớn hơn gấp trăm nghìn lần.

Giãy giụa một chút cũng không giãy được, ngược lại còn bị đối đãi càng thêm khủng bố. Từ trước đến nay cô đều không có xem mình như phụ nữ, nhưng mà trong chớp mắt lúc này, cô rốt cuộc cũng biết cái gọi là nỗi tuyệt vọng của phụ nữ.

Sau khi bật ra một tiếng Hữu Lam kia, thân hình An Lãng cứng đờ chốc lát, nháy mắt tiếp theo càng tấn công kinh khủng hơn.

Minh Ca không ngừng bị đẩy hướng về phía trước, đầu cũng bị va vào vách tường. Nhưng nỗi đau này so với nỗi nhục nhã mà cô phải chịu thì cũng chẳng đáng là gì cả.

Cô sẽ không thể cứ bị giết chết như vậy chứ, chắc chắn sẽ là cách chết nhục nhã nhất trên đời, mà nếu chết rồi, có phải sẽ bị mạt sát rớt luôn không! Trong miệng bị nhét đồ, bao nhiêu lời lẽ thô tục trong lòng Minh Ca đều không thể mắng ra được! Nhưng mà chữ chết vừa xuất hiện, lập tức đã bị cô gạt bỏ, cô không thể chết được, cô còn có chuyện quan trọng chưa có hoàn thành. Cô không thể chết được!

Ngay sau khi Minh Ca cho rằng tất cả đã kết thúc rồi, cơ thể cô lại được An Lãng buông ra, sau đó lập tức tê liệt ngã xuống trong góc. Cô cuộn tròn thân mình, liếc mắt nhìn chằm chằm An Lãng. Cô cũng không biết trên mặt mình đã chảy bao nhiêu nước mắt, chỉ dữ tợn dùng ánh mắt hung tàn nhất của mình trừng An Lãng.

Ánh đèn tuy rằng khá tối, nhưng vì đã ở trong hoàn cảnh này một thời gian dài, hai người cũng có thể quan sát rõ ràng đối phương.

Hành động bị kích thích bởi rượu đã qua đi, tay An Lãng vẫn còn dừng lại ở trên người Minh Ca. Tầm mắt của anh từ từ di chuyển lên trên, từ vòng eo chậm rãi nhìn lên khuôn mặt người phụ nữ này.

Bị anh nhìn trúng cũng không phải là chuyện gì khó chịu mấy, anh bị cái ánh nhìn chằm chằm kia chọc cho nổi lửa giận, bàn tay dùng sức bóp người phụ nữ này một phen, không biết trong đầu hỗn loạn như thế nào mà lại than một tiêng: Cảm giác cũng không tệ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net