Chương 7: Nữ phụ giới giải trí (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt này của Tạ Ngọc có thể làm điên đảo biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, đó cũng là lý do vì sao mặc dù nguyên chủ bị Tạ Ngọc ruồng bỏ, cũng muốn dùng mọi thủ đoạn để quay lại bên người anh ta, bởi vì nếu đã từng được một người đàn ông như vậy cưng chiều, chẳng ai có thể bình thản mà nói lời tạm biệt được.

Nhưng, Minh Ca lại không như vậy, đời trước cô là công chúa, tuy không thu nạp nhiều nam nhân vào trong hậu cung của mình, nhưng loại nam nhân nào cũng từng thấy qua rồi, nhờ đó mà tâm trí cô luôn kiên định. Tuy rằng khi nãy bị ánh mắt của Tạ Ngọc hút hồn làm tim đập lỡ một nhịp, nhưng cô cũng nhanh chóng hồi thần. Cô vừa mới duỗi tay tháo cái gọi là dây an toàn ra, đã bị Tạ Ngọc túm lại.

"Cục cưng!" Tạ Ngọc gọi một tiếng, giọng nói mang theo chút lười biếng say đắm lòng người, "Để anh giúp em."

Giọng nói dịu dàng như vậy, dễ nghe như vậy, Minh Ca hơi ngẩn ra, da gà lập tức nổi lên. Cô chưa kịp phản ứng lại, ghế dựa phía sau đột nhiên trùng xuống, tên đàn ông nói muốn giúp cô đó hiện tại đã đè lên người cô.

Minh Ca theo bản năng thúc đầu gối đến phía dưới của Tạ Ngọc, hai tay không ngừng nhéo tai anh ta, muốn đẩy anh ta ra, "Anh làm gì?! Mau buông tôi ra, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt!"

"Không nể mặt? Cục cưng, lại muốn chơi trò gì đây?" Tạ Ngọc không hề để tâm tới lời uy hiếp của Minh Ca, hứng thú đột nhiên tăng vọt, một tay anh ta kéo áo lông vũ của Minh Ca ra, tay còn lại cào nhẹ vào nách cô, "Mèo hoang nhỏ, kêu lớn tiếng một chút!"

Minh Ca: ......

Một phút trước Minh Ca còn đang ở trong tư thế chờ phát động công kích, một phút sau đã bị Tạ Ngọc tập kích điểm yếu, không kiềm nổi tiếng cười: "Ha ha ha......Anh mau buông tôi ra ha ha ha, đừng cù lét tôi ha ha ha......"

Minh Ca xem như thất bại toàn tập. Áo lông vũ bị lôi lôi kéo kéo, hơn nữa cô cũng chỉ mặc một cái váy đơn giản, Tạ Ngọc chỉ cần dùng hai ba động tác đơn giản là đã có thể vén váy lên, cuốn lấy tay của cô.

"Tạ Ngọc, đồ xấu xa, đồ vô liêm sỉ, làm càn!" Minh Ca bị Tạ Ngọc chọc cười sắp ngất tới nơi.

Cô tức giận tới ê cả răng, nhưng lại bị Tạ Ngọc khống chế không thể phản kháng, ngay cả câu mắng này nghe cũng có vẻ rất bất lực.

Bàn tay Tạ Ngọc di chuyển trên người cô, Minh Ca cảm thấy hai chân mình nhũn ra, thân thể bắt đầu mất khống chế, cái cảm giác này so với cảm giác bị cù lét càng khiến cô khó chịu hơn.

Loại cảm giác bất lực này chẳng vui tí nào, chẳng lẽ, mình sẽ bị tên này nhúng chàm sao?

"A, mắng rất hay, ngoan, lớn tiếng một chút!" Có lẽ Tạ Ngọc cảm thấy súng đạn đã chuẩn bị đủ rồi, lúc này mới không cù Minh Ca nữa, mà là cúi đầu cởi quần của anh ta!

Trong mấy giây ngắn ngủi này, Minh Ca nhanh chóng phản công, đầu gối cô thúc vào ngực của Tạ Ngọc, gỡ tà váy vướng trên tay ra, giơ tay tát anh ta một cái, sau đó lập tức bò tới ghế sau, vừa sửa sang lại váy của mình, vừa lạnh lùng nhìn Tạ Ngọc.

"Cục cưng, em làm gì vậy?" Tạ Ngọc lớn bằng này vẫn chưa từng bị người ta đánh bao giờ, chuyện đau hay không đau tạm thời không nói, quan trọng là mất thể diện, chẳng khác nào bị người ta sỉ nhục cả.

Cái người suýt chút nữa thì bị cưỡng đoạt như cô còn chưa tức giận, kẻ gây ra chuyện đó lại lắc đầu khó chịu trước, Minh Ca tức giận tới mức tay chân run rẩy, nhưng làm công chúa nhiều năm như vậy đã tạo thành thói quen kiềm nén phẫn nộ và sợ hãi của mình ở trong lòng, chỉ nâng cằm lên hừ nhẹ "Đánh anh!"

Tạ Ngọc giơ tay, mở đèn ở ghế sau lên, lúc này mới phát hiện trên mặt Minh Ca toàn là nước mắt, anh ta giật mình, vẻ mặt kinh ngạc "Không phải trước giờ em đều rất thích kiểu này sao?"

Vẻ mặt vô tội cùng với bộ dạng nói chưa hết lời này giống như đang muốn nói rằng: Tôi đây chỉ phối hợp với cô mà thôi, hiện tại cô bày ra bộ dạng giả vờ không thích này là như thế nào!

Minh Cả cảm thấy máu nóng cả người sôi trào hết cả, cái tên này, chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ, cô mới không tin nguyên chủ trước kia lại đi thích cái loại Chu Công chi lễ* kiểu biến thái này. Cô duỗi tay kéo áo lông vũ của mình lại, Tạ Ngọc không đè được cô, còn muốn cô phải giải thích.

*Chu Công chi lễ: Ngày xưa Chu Công thấy nam nữ lạm tình, cảm thấy không được, liền quy định nam nữ không được phát sinh quan hệ tình dục trước khi kết hôn, hiện nay chỉ việc "bum ba là bum" của vợ chồng. Ở đây có thể hiểu như "fetish"/"sexual fetish" nha =)))

"Ai bảo tôi thích, loại hành vi thế này, tôi ghê tởm còn không kịp!" Minh Ca tức giận.

"Cục cưng, đây là tình thú giữa nam nữ." Tạ Ngọc đột nhiên suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Minh Ca lại như thế, cô nhất định là đã nghe được đoạn đối thoại giữa anh và An Hữu Lam nên mới tức giận như vậy đi, đúng là khổ cho Minh Ca nhịn tới bây giờ mới bùng nổ, rõ ràng là có tiến bộ rồi. Quả nhiên nghĩ như thế làm anh ta thoải mái hơn rất nhiều, anh ta đưa áo lông vũ cho Minh Ca, nhẹ giọng xin lỗi, vẻ mặt dịu dàng: "Ngoan, cục cưng, anh còn tưởng em muốn, thân thể của em cũng có phản ứng mà! Thật xin lỗi cục cưng, lần này là anh không đúng, nhưng lần sau em cũng không thể như vậy, mặt của anh, không phải em muốn đánh là đánh được."

Lời này sao có thể tính là lời xin lỗi, rõ ràng là vẫn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu cô, lại còn có xu hướng muốn áp chế cô. Minh Ca nhận lấy áo lông vũ, mặc lại với tốc độ nhanh nhất, sau đó mở cửa xe sau, nhưng cửa lại bị khóa không thể mở ra, cô nhìn chằm chằm cửa xe, mở miệng bình tĩnh, "Mở cửa ra!"

Tạ Ngọc cũng tức giận, anh ta không động đậy, cúi đầu ung dung chỉnh ngay ngắn thắt lưng quần lại, sau đó mới lạnh mặt nhìn về phía Minh Ca, chỗ vừa bị Minh Ca tát bây giờ vừa rát vừa đau, con gái tức giận đúng lúc sẽ là tình thú, nhưng nếu như cứ mãi như thế sẽ chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi. "Cục cưng, em quá đáng rồi đấy!"

Anh ta đã xin lỗi, vậy mà cô lại còn không biết phối hợp, trong lòng vừa tức giận lại vừa cảm thấy buồn cười, rõ ràng biết Minh Ca cũng chỉ có một cái vẻ bề ngoài xinh đẹp mà thôi, lúc trước thứ anh ta nhìn trúng cũng chính là vẻ ngoài của cô mà không phải sao, thế mà hiện tại còn hy vọng người phụ nữ này thông minh lanh lợi, biết tiến biết lùi!

"Mở cửa, tôi muốn xuống xe!" Minh Ca vẫn không dao động.

"Cục cưng, chuyện ngày hôm nay là anh không đúng, nhưng tính tình của em cũng nên sửa lại một chút." Tạ Ngọc không còn kiên nhẫn, người phụ nữ này càng ngày càng không biết tốt xấu, anh ta ngồi lại ghế lái, mở cửa xe ra, vừa nâng mắt lên đã thấy cô chạy xuống xe.

Thật là! Nắm đấm của anh ta đập mạnh lên vô lăng, cười khổ, anh ta đương nhiên biết đêm nay là mình quá đáng, nhưng cũng là do bị An Hữu Lam kích thích, hiện tại lại không kiếm được chút chỗ tốt nào trên người Minh Ca trước nay luôn coi anh ta là trời, quả thật là đã kiềm nén quá mức rồi.

Minh Ca xuống xe, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng thói quen đã được rèn luyện từ lúc nhỏ của cô không cho phép cô chạy như điên, cô cúi đầu cởi giày, chậm rãi đi về phía biệt thự, dù không đi giày, bước chân cũng rất tự tin ưu nhã.

Minh Ca cúi đầu nhìn đường, không ngừng nhắc nhở chính mình phải giữ vững lý trí.

Nhưng mà nghĩ tới mình thiếu chút nữa bị cường đoạt, cô lại bắt đầu có cảm giác muốn đánh người. Trước nay cô chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó loại chuyện này sẽ xảy ra với mình, đều là do thân thể này quá yếu ớt, giá trị vũ lực không đủ, cô muốn khôi phục lại võ công lúc trước cũng khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net