Chương 157: Yêu nữ hoặc thế (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy mà lại đá hắn?"

Edit: ThanhThanh

Beta: Mon
—–

Hiện giờ Lục Vân Đình sắm vai Lục Nguyệt càng ngày càng chuyên nghiệp, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là cuối cùng hắn đã cởi bỏ bộ nữ trang đáng chết kia.

Đây quả thực là lịch sử đen tối của hắn, nhưng hắn thực sự không còn cách nào khác để tiếp cận nàng mà không kinh động đến nàng.

Nửa tháng này, hắn gần như quen thuộc hết những người bên cạnh nàng, không ít chuyện trước kia không chú ý, bây giờ lại khiến hắn càng thêm khó hiểu. Chẳng hạn như người ngoài toàn đồn đãi nàng "thưởng thức" qua vô số người, nam nữ không kỵ, nhưng chính hắn tới đây nửa tháng, lại chưa bao giờ thấy nàng chạm vào bất kì người nào.

Trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy may mắn vì mình bị thương nặng, dù nàng có điên cuồng đến mấy, cũng không thể ra tay với người bệnh như hắn. Nhưng hôm nay nghĩ lại, dường như chuyện cũng không phải như vậy.

Không chỉ hắn, có lẽ ai nàng cũng không chạm vào.

Nhưng nếu vậy, vì sao lại muốn tạo ra ác danh như thế?

Lục Vân Đình cho người điều tra, nhưng Ôn Lương là ai, sao lại dễ dàng bị hắn tra ra được. Cuối cùng, giữa đường về Dược Vương Cốc, hắn dường như cũng phát hiện ra một góc của bí mật.

Một ngày kia, trời trong nắng ấm, như mỗi ngày trước đó, nhưng Ôn Lương không hề báo trước lại ra một mệnh lệnh.

Tìm một khách điếm gần đây, chỉnh đốn nghỉ ngơi, càng khiến người khó hiểu chính là, thời gian nghỉ ngơi chưa xác định.

Lục Vân Đình ngay từ đầu đã cảm thấy khó hiểu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì có thể khiến nàng dừng lại tiến trình để nghỉ ngơi, vì vậy hắn cố ý tiếp cận, nhưng lại bị thủ hạ giữ cửa của nàng ngăn cản.

Không giống với những nô tì xinh đẹp trước đây, lúc này, mỗi người đều là cao thủ thân thủ số một số hai.

Trực giác mách bảo Lục Vân Đình có chuyện gian trá, vì thế tới tối, hắn tránh né mọi người, thay y phục dạ hành, men theo cửa sổ lẻn vào.

Sau đó, xuất hiện một màn làm hắn khiếp sợ.

Ôn Lương trước giờ, loá mắt như lửa, nhưng hôm nay, lại giống như tên của nàng, băng mỹ nhân, không phải chỉ khí chất, mà là chỉ trạng thái hiện giờ của nàng.

Cánh môi vốn luôn kiều diễm ướt át, giờ đã tái nhợt như tờ giấy, da thịt tinh tế trắng nõn, hiện giờ càng không còn huyết sắc, vương trên hàng mi dài, treo sương lạnh, như trời đông giá rét.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là nàng trúng độc, nhưng nghĩ đến phản ứng của những người bên cạnh nàng, dường như họ vẫn luôn thấy bình thường?

Tuy nàng bị mọi người coi là yêu nữ, nhưng cũng là thần y đứng đầu trên giang hồ, đến nàng cũng không thể giải độc, vậy là cái gì đây?

Mang theo khó hiểu cùng tò mò, Lục Vân Đình tới gần một bước, càng tới gần, lòng càng sợ, rét lạnh như vậy, đổi lại là người bình thường e là đã bị đông chết?

Không có vẻ xinh đẹp trước kia, thiếu nữ an an tĩnh tĩnh nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt khiến lòng người đau xót.

[Đinh, giá trị hắc hóa giảm 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 90%.]

Lục Vân Đình vẫn luôn cho rằng mình đối với nàng chỉ có hận, nhưng ngay lúc này, hắn chỉ muốn giúp nàng tốt lên.

Hắn không tinh thông y thuật, nhưng vẫn biết bắt mạch thông thường, sau đó hắn phát hiện nàng quả nhiên trúng độc, từ dấu hiệu cho thấy, ít nhất đã tầm mười năm.

Mười năm trước, nàng mới 11-12 tuổi, vậy...... Đôi mắt đột nhiên trừng lớn, án diệt môn của Ôn gia!

Hai người họ cùng tuổi, trước kia hắn vẫn là thiếu chủ Lục gia, chỉ nghe qua vài lần từ vẻ mặt cau có của phụ thân, hắn chỉ là người đứng xem, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng mười năm trước, cả nhà tiểu cô nương bị giết, không một ai giúp đỡ.

Một cô nương như nàng, sao lại mang theo chất độc trên người, lại giống như chó nhà có tang như bây giờ.

Nàng vốn nên ngây thơ vô tư, là ai bức ép nàng ra nông nỗi này.

Kỳ thật đâu khó đoán, chuyện năm đó, thủ đoạn năm đó, không bao lâu lại được thực hiện đúng cách trên người phụ thân hắn, còn hắn, kinh mạch đứt đoạn, mất hết nội lực.

Hắn nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, nghĩ đến lúc trước nàng đối xử với mình như vậy. Kỳ thật, đổi cách nghĩ khác, có lẽ nàng sẽ trả thù, suy cho cùng...tình huống lúc đó, ai dám chắc chắn không liên quan đến Lục gia?

Nàng hẳn là nên căm hận Lục gia!

Nhưng lần đó gặp nàng, nàng lại cứu mình là thật, bây giờ nghĩ đến, ngoài những lời nói cáu kỉnh khi đó, nàng chưa bao giờ thực sự làm tổn thương mình, ngược lại bởi vì được nàng giúp đỡ, hắn có thể trở về Lục gia, một lần nữa khống chế Lục gia.

Nàng tựa như một cô gái nhỏ mạnh miệng lại kiêu ngạo, rõ ràng tâm địa thiện lương lại cố chấp khiến người khác hiểu lầm.

Hoặc có thể, đó chỉ là màu sắc tự vệ của nàng?

Lục Vân Đình nhất thời không biết nên dùng thái độ gì đối xử với nàng.

Tiểu cô nương sớm đã lâm vào hôn mê, đông lạnh đến run bần bật, hắn nghĩ nghĩ, tiến lên dùng nội lực thay nàng sưởi ấm, có lẽ đông lạnh quá lâu, cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm, nàng lập tức từ bỏ ổ chăn lạnh lẽo, ngược lại ôm lấy hắn.

Lục Vân Đình sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng khi tay chạm vào cánh tay lạnh như băng kia, ma xui quỷ khiến ngừng lại.

Không còn kiêu ngạo như trước, nàng an an tĩnh tĩnh dựa vào trên người mình như vậy, ngoan ngoãn đến mức khiến đầu ngón tay hơi ngứa, suýt chút nữa đầu ngón tay hắn đã chạm đến mặt nàng.

Lục Vân Đình đột nhiên rụt lại, đầu ngón tay còn chút lạnh lẽo nhưng máu hắn lại sôi trào.

Lục Vân Đình ở bên nàng ba ngày liên tiếp, đến ngày thứ ba nhiệt độ cơ thể nàng cuối cùng cũng không còn lạnh như băng nữa, hắn mới lặng yên rời đi.

Tô Đường mơ màng qua ba ngày, trước kia có che chắn cảm giác đau, nàng đã sớm đã quên cảm giác bệnh tình tái phát là như thế nào, nhưng hôm nay, nàng cảm thấy mình mất đi nửa cái mạng.

Một lần nữa lên đường, Tô Đường ốm yếu co ro trong xe ngựa, nhưng có lẽ trước đó đã lộ ra dấu vết, vì vậy vào đêm khuya, khi họ nghỉ ngơi trong rừng lại có người đánh lén.

Hắc y nhân bịt mặt vây quanh bọn họ, dưới ánh trăng, người ngựa hai bên cũng không nhiều lời thêm một chữ, đi lên liền đánh.

Dưới ánh trăng, đao quang kiếm ảnh.

Thoáng chốc, mùi máu tươi đã tản ra.

Tô Đường thậm chí từ đầu tới cuối còn không xuống xe ngựa, nhưng Lục Nguyệt không biết từ đâu chạy tới: "Cốc chủ, ta bảo vệ người."

Tô Đường phụt một tiếng bật cười, người này còn không cao bằng nàng đâu, bảo vệ nàng?

"Đừng làm loạn, tới bên cạnh ta." Nàng một tay kéo người qua, có điều rõ ràng nàng cũng không dùng bao nhiêu sức, sao cô gái nhỏ lại ngã vào trên người nàng vậy chứ?

Lục Vân Đình luống cuống tay chân bò lên: "Xin, xin lỗi cốc chủ, ta không phải cố ý."

Tô Đường thở dài, cũng không định làm nàng khó xử.

Chỉ là đám người bịt mặt kia thân thủ không tệ, lần này Tô Đường lên đường, cũng không mang theo nhiều người, nên nàng trực tiếp đá tên hắc y nhân kế tiếp lên xe ngựa, lại đoạt đao từ trong tay hắn.

Nàng một tay cầm đao, một tay dẫn theo Lục Nguyệt, kết quả, lập tức ngây ngẩn cả người.

Ơ? Cô nương này có điểm không thích hợp nha, sao ngươi lại nặng như vậy?

Ánh mắt Tô Đường nghi hoặc, nhưng thật ra Lục Vân Đình lại cực kỳ bình tĩnh. Nàng kéo người đang không nhúc nhích đi, trước mắt tuy rằng nàng đã giải quyết được một hắc y nhân, nhưng lại có thêm một hắc y nhân khác cầm đao chém tới, không có cách nào, nàng kéo người không nổi, chỉ có thể đạp người xuống.

Đúng vậy, đạp xuống.

Lục Vân Đình thật sự không ngờ nàng còn có thao tác lẳng lơ này, tuy rằng lúc rơi xuống đất ổn định, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn tan nát.

Cả người trong đầu chỉ còn một câu. Nàng vậy mà lại đá ta?

Nàng! Vậy mà lại lấy chân đá ta?!

Tô Đường cũng không biết thanh niên phía sau đã trợn tròn mắt, nàng mang theo đao, lưỡi đao chém xuống, hắc y nhân xung quanh xe ngựa, chia năm xẻ bảy, tất cả bị giết.

Hiện trường đẫm máu, hắc y nhân không chết cũng bị dọa sợ.

Lưỡi đao không dính chút máu tươi nào lại bởi vì một chiêu vừa rồi mà khiến mép đao cũng cuốn lên.

Nàng tiện tay ném đao trên mặt đất, sau cú ném này đao liền vỡ thành nhiều mảnh, nàng dẫm lên lưỡi dao, cong môi cười với hắc y nhân đã bị khống chế: "Trở về nói với chủ tử của ngươi, buổi tối đừng ngủ quá sâu, ta sẽ đến lấy mạng chó của hắn."

———
Thập Bát Sơn Yêu.

Team vẫn đang tuyển editor và beta ạ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net