Chương 172: Yêu nữ hoặc thế (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngoan, ta sợ làm nàng bị thương."

Editor: Thanh Xuân
Beta: 503258

Đủ 10 🌟 ad bão chương nha
———

[Đinh! Giá trị hắc hóa giảm 20%, giá trị hắc hóa hiện tại: 10%.]

Bóng tối không một tiếng động chiếm lấy khoảng không gian trong phòng. Chỉ còn lại một chút ánh sáng mỏng manh từ ngọn nến màu đỏ, khung cảnh trở nên mờ mờ ảo ảo. Giữa màn không gian tối tăm mịt mờ xuất hiện một nam tử anh tuấn, hắn đang ngồi sát mép giường với gương mặt đầy bất đắc dĩ.

Quay ngược lại khoảng một canh giờ trước, sau khi tiểu yêu tinh kia uống vài chén rượu nàng đã kéo tay hắn chạy khắp phòng.

Lúc ấy, nàng còn nói muốn diễn vở kịch cốc chủ bá đạo và tiểu thiếu gia đáng yêu, thế nhưng trong chốc lát lại nói thiếu gia cay tới dễ thương như vậy, làm sao nỡ nuốt ngươi vào bụng đây? Tới khi vất vả cởi xong hết quần áo, vừa xoay người một cái thì hắn đã phát hiện tiểu yêu tinh này ngủ mất từ lâu rồi!

Cứ như vậy, ngay trong đêm động phòng hoa chúc nàng mặc kệ phu quân của mình mà ngủ.

Lục Vân Đình tức tới mức bật cười. Hắn nhớ lại cả ngày hôm nay dường như tất cả những chuyện hắn muốn làm đều không được như ý.

Hắn thở dài nhìn tiểu cô nương ngủ dang chân dang tay phủ kín cả cái giường. Chiếc giường cưới lớn như vậy nhưng chỉ đủ cho một mình nàng. Căn bản không hề có chỗ cho hắn.

Tô Đường đã trải qua một giấc ngủ say sưa, tinh thần cực kỳ thoải mái. Lúc nàng mở mắt ra, bên trong đôi mắt xinh đẹp long lanh tràn đầy ánh sáng, đẹp không sao tả xiết.

Nháy mắt sau khi phát hiện ra nam tử đang ngồi bên cạnh mép giường, nàng giật mình một cái, hô nhỏ: "Lục Vân Đình, sao chàng lại tựa vào đầu giường ngủ?"

Lục Vân Đình lẳng lặng xoay người. Chờ tới khi hắn tỉnh táo trở lại, mới cười yếu ớt mở miệng nói: "Không có gì, tối hôm qua thấy nàng ngủ quá thoải mái nên ta không đành lòng di chuyển nàng."

Nghe vậy, Tô Đường cảm thấy hơi đau lòng: "Sao lại ngốc như vậy? Chàng tựa vào mép giường sao có thể ngủ ngon được? Huống chi lúc ta ngủ say, di chuyển qua một chút cũng không tỉnh được đâu."

Lục Vân Đình lại dịu dàng gạt mái tóc đang rũ xuống của nàng qua một bên, trong mắt hắn tràn đầy yêu chiều nói: "Không sao đâu, phu nhân ngủ ngon là được rồi."

Vừa tỉnh dậy, Tô Đường đã phát hiện giá trị hắc hóa giảm chỉ còn 10%. Về cơ bản nam chủ đã khôi phục lại bình thường. Vốn dĩ Lục Vân Đình là một quý công tử ôn hòa, khiêm nhường như ngọc. Lúc này, khi hắn trở về bản chất dịu dàng của mình, Tô Đường chỉ cảm thấy hơi sững sờ một chút chứ chẳng cảm thấy lạ lùng ở điểm nào. Ngược lại nàng còn nhân cơ hội này mà cọ cọ vào bàn tay to ấm áp của hắn.

"Lục Vân Đình, nếu không chàng lại ngủ tiếp đi?"

Lục Vân Đình nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên ta thành thân với phu nhân, ta muốn dùng bữa sáng với nàng."

Tô Đường nghĩ một chút cũng thấy đúng. Ngày hôm qua bận rộn nhiều chuyện như vậy, hai người bọn họ chẳng có thời gian mà ăn một bữa cho tử tế. Nếu lúc này lại muốn hắn ngủ thêm chút nữa chẳng phải là ôm bụng đói đi ngủ sao? Nghĩ vậy nàng bèn nói: "Vậy chàng dùng bữa với ta trước rồi quay về giường ngủ."

Lục Vân Đình không phản bác mà gật đầu.

Kết quả sau khi hai người dùng bữa xong, Tô Đường đang muốn chạy hắn lại lập tức đi theo nàng ra cửa.

Tô Đường ngừng chân, bày ra vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Chàng không đi ngủ sao?"

Trong mắt Lục Vân Đình hiện ra đầy vẻ không muốn: "Đây là ngày đầu tiên thành thân của ta và phu nhân. Chỉ cần nghĩ tới chuyện ta mải lo ngủ mà không ở bên cạnh nàng được, ta đã cảm thấy không đành lòng rồi. Nói tóm lại, không cần ngủ cũng được."

Tô Đường chưa từng thấy bộ dáng dính người này của hắn, nàng lặng lẽ thở dài: "Quên đi, ta và chàng cùng ngủ thêm một lúc nữa vậy."

Dường như Lục Vân Đình rất cao hứng, trên khuôn mặt hắn mang đầy ý cười.

Tô Đường bất đắc dĩ. Dù gì cũng là phu quân nhà mình, không yêu chiều hắn  thì còn có thể làm gì được chứ?

Nhưng sau đó, nàng lại hối hận.

Tại sao có tên nam nhân dính người như vậy chứ? Rõ ràng là một con sói đói khát nhưng lại kẹp chặt đuôi giả vờ làm một chú cún nhỏ vô hại, chỉ chờ nàng thả lỏng cảnh giác sẽ lao lên một ngụm nuốt nàng vào trong bụng.

Lúc ban đầu, khi cả hai nằm xuống trên giường, tình huống vẫn diễn ra rất bình thường. Dù sao hai người cũng thành thân rồi, nàng bị lôi vào trong ngực cũng là điều hiển nhiên, thẳng đến lúc cái thứ đồ kia cứ gắt gao chọc vào người nàng, làm sao cũng không chịu biến mất.

Nàng cứ chờ, chờ mãi, chờ đến mức hai mắt đều khô cạn cả rồi, vẫn không chờ được. Cuối cùng, nàng không kiềm chế được phải thốt lên: "Lục Vân Đình, rốt cuộc chàng có chịu ngủ hay không?"

Tựa hồ Lục Vân Đình cũng rất buồn bực: "Thật xin lỗi, có phu nhân ở bên ta không khống chế được nó."

Tô Đường nhìn bộ dáng vừa đáng thương vừa bất lực của hắn, trái tim không tự chủ được lại mềm nhũn ra. Đương nhiên, nàng cũng đoán được hắn đang muốn cái gì nhưng tốt xấu gì nàng cũng là nữ hài tử, đâu thể chủ động đề cập tới! Nàng cũng cần mặt mũi chứ!

"Vậy chàng muốn như thế nào?"

Lục Vân Đình: "Phu nhân, nàng nhắm mắt lại được không?"

Tô Đường cũng không nghĩ nhiều, rất sảng khoái nhắm mắt lại.

Nhưng dường như Lục Vân Đình cảm thấy nàng nhắm mắt chưa đủ kín kẽ, hắn vẫn đưa tay ra che trước hai mắt nàng. Sau đó hắn cúi người, từ lướt qua rồi xâm nhập đến khi nếm được hương vị chân thực của máu tươi trong cốt tuỷ. Cuối cùng, những biểu hiện ôn hòa giả dối trong mắt hắn phút chốc đã bị xé toạc.

Người thiên hạ vẫn cho rằng hắn là quân tử, thế nhưng hắn biết rõ từ trước tới giờ hắn chưa từng là quân tử.

Đặc biệt là hiện tại, khi hắn nhìn thấy tiểu cô nương dưới thân, hắc ám và dục vọng nồng đậm dần chiếm hữu trong đôi mắt hắn rồi phủ kín toàn bộ cơ thể nàng. Hắn tham lam quan sát từng tấc da thịt trên thân thể như hoa như ngọc ấy, chỉ hận không thể nhuộm khí tức trên cơ thể mình lên từng tấc da thịt trên người nàng. Thế nhưng, hắn vẫn lựa chọn cứng rắn nhịn xuống.

Động tác của hắn vẫn duy trì sự dịu dàng, thong thả, cố gắng đánh thức từng tia cảm xúc trên cơ thể nàng.

Trước kia, nàng là người duy nhất trong số những hài tử thế gia thích chọc cười hắn. Hắn không quan tâm tới nguyên nhân, hắn chỉ biết nàng từng thích bộ dạng trước kia của hắn

Nếu đã thích, vậy thì bất kể hiện giờ hắn biến thành bộ dạng gì cũng phải dựa vào vẻ bề ngoài đó để hấp dẫn nàng. Chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, tới lúc đó có bảo hắn giả vờ làm người ôn hòa cả đời hắn cũng chịu.

Đến cuối cùng Tô Đường vẫn không nhịn được nháy mắt một cái. Nói như thế nào nhỉ? Đúng là Lục Vân Đình quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức nàng đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế chính mình. Nhưng không biết vì sao, đôi tay kia của hắn vẫn cứ che trước mắt nàng chưa từng rời bỏ.

"Lục Vân Đình, chàng lấy tay ra được không?"

Thanh âm mềm mại của tiểu cô nương lọt vào tai Lục Vân Đình khiến cho vẻ u ám trong đáy mắt hắn càng thêm nồng đậm. Thế nhưng hắn lại từ chối lời thỉnh cầu của nàng, chỉ cố ép thanh âm khàn khàn của mình lộ ra vài phần ôn nhu nhuốm một chút khó nhịn: "Ngoan, ta sợ làm nàng bị thương."

Tô Đường không hiểu lắm, vì sao hắn bỏ tay ra sẽ làm bị thương tới nàng? Nhưng ngay sau đó, đối phương lại một lần nữa hôn nàng. Nếu so sánh với những nụ hôn dịu dàng lúc trước thì lần này mang một chút kịch liệt, bá đạo và triền miên. Tô Đường bị người nào đó hôn tới mức cả đầu u u mê mê, cuối cùng nàng cũng quên mình đang định nói gì rồi.

Động tác của Lục Vân Đình có cực kỳ nhẹ nhàng nhưng trong đôi mắt kia đã thấp thoáng sự mất khống chế. Khung cảnh tuyệt vời trước mắt này chính là thứ hắn đã tưởng tượng ra vô số lần từ trước. Hiện giờ, rốt cục khao khát cũng được thực hiện.

Cũng bởi vậy, hắn càng lo lắng nàng sẽ sợ hãi. Ánh mắt, vẻ mặt bệnh hoạn và điên cuồng đều chỉ ra rằng hắn không hề bình thường.

Cho nên, hắn không thể làm nàng sợ. Ít nhất trong lần đầu tiên này tuyệt đối không được để nàng sợ.

Trải Nghiệm lần này hoàn toàn mới với Tô Đường. Từ đầu tới đuôi nàng đều được chăm chút vô cùng tỉ mỉ, không mang tới cho nàng chút khó chịu nào. Thậm chí sau khi chấm dứt nàng còn cảm thấy mình vẫn đủ sức lực để tiếp tục.

Đương nhiên, đang đóng vai một cốc chủ rụt rè sao nàng có thể chủ động được?

Huống chi, cả đêm qua cơ hồ Lục Vân Đình không được ngủ, nàng không thể điên cuồng đi dày vò người được.

Vì thế, nàng bày ra vẻ mặt thoả mãn đầy xuân sắc, dùng lời lẽ vô cùng chính đáng rõ ràng nói: "Được rồi, ta buồn ngủ!"

Lục Vân Đình cũng không muốn tiếp tục ép nàng, hắn chỉ cưng chiều đưa mắt nhìn chăm chú vào tiểu yêu tinh phong tình vô hạn đang nằm bên cạnh mình. Lại nhìn chăm chú vào đôi hạt châu đẹp như ngọc lưu ly kia, tự hào nghĩ rằng chỉ có một mình hắn được thưởng thức, không còn bất kỳ người nào khác có được loại diễm phúc này nữa. Loại cảm giác này nháy mắt đã mang tới cho hắn sự thoả mãn vô hạn, Với hắn tất cả đều đáng giá. Ngay giờ phút này, hắn hiểu rằng kể cả nàng muốn mạng của hắn, hắn cũng không chút do dự mà đưa cho nàng.

Tô Đường giật giật, vốn dĩ nàng còn muốn tìm tư thế thoải mái hơn chút, kết quả giây tiếp theo đã bị người nào đó ôm qua.

Thân hình nàng trở nên hơi cứng đờ, đúng là vừa rồi thực sự rất thoả mãn, nhưng kiểu gì thì kiểu, thân thể này vẫn là lần đầu tiên. Hồi nãy nàng còn không kịp cảm thấy đau xót, nhưng giờ phút này cảm giác cực kỳ khó nhịn đó đã bắt đầu lan ra.

Cũng may, Lục Vân Đình chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, không tiếp tục làm ra hành động gì quá phận nữa.

———
Thập Bát Sơn Yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net