Chương 10 ôn nhu phúc hắc thụ & trầm cảm hắc đạo công ( 8 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Lạc Ly nhìn cửa phòng tắm đóng lại, mày hơi nhíu, đôi mắt u buồn hiện lên một tia khó hiểu. Một người xa lạ đang ở trong nhà, người này lại có thể yên tâm đi tắm?

Từng trận ấm áp từ ly nước truyền tới trong tay Chu Lạc Ly, Chu Lạc Ly cúi đầu nắm chặt ly nước, mái tóc dài che khuất hai mắt, làm cho mọi người không biết hắn đang nghĩ gì.

Một lát sau, Chu Lạc Ly lấy lại tinh thần đi đến bên cạnh bàn đặt ly nước xuống. Sau đó đi tới phía cửa sổ, thấy cơn mưa không những chưa bé đi mà còn có chiều hướng lớn hơn, Chu Lạc Ly trong lòng lo lắng.

Vốn dĩ hắn định trực tiếp về luôn, nhưng mưa lớn như vậy căn bản là không đi được, huống hồ hắn không mang tiền, còn không biết đây là chỗ nào......

Chờ Diệp Mộ Sanh tắm rửa xong, Chu Lạc Ly còn ngốc đứng ở phía trước cửa sổ, bàn tay thon dài trắng nõn đặt trên tấm kính, nhìn ngoài cửa sổ mưa to, ánh mắt ảm đạm âm trầm.

Nhìn tóc của Chu Lạc Ly vẫn ướt đẫm như trước, Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng thở dài, cậu biết rằng Chu Lạc Ly sẽ không nghe cậu đi sấy tóc.

Diệp Mộ Sanh trực tiếp đi đến, lôi bàn tay lạnh lẽo của Chu Lạc Ly nói, "Lại đây ta giúp ngươi sấy tóc, thân thể của ngươi đã không tốt, không sấy khô tóc rất dễ bị cảm.''

Chu Lạc Ly nhìn chằm chằm tay Diệp Mộ Sanh đang nắm lấy tay mình, ngoài mặt không nói một lời, trong lòng lại nổi lên gợn sóng nhỏ, cánh tay này so với ly nước vừa nãy còn muốn ấm hơn.

"Không cần." Chu Lạc Ly ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh đầu tóc cũng đang ướt sũng giống mình, cự tuyệt nói.

Nhưng mà Diệp Mộ Sanh trực tiếp coi như không nghe thấy, cường thế lôi kéo Chu Lạc Ly đến ghế sofa, ấn hắn ngồi xuống.

Diệp Mộ Sanh ôn nhu mà đùa nghịch tóc của Chu Lạc Ly, thủ pháp nhẹ nhàng ôn nhu. Hơn nữa máy sấy mang hơi ấm, làm Chu Lạc Ly hơi hơi giãn mày ra.

"Cảm ơn." Nghĩ đến hôm nay người này giúp đỡ hắn, Chu Lạc Ly do dự một lát sau mở miệng nói. Bởi vì thân phận Thái Tử hắc đạo, hắn cơ bản chưa từng nói lời cảm ơn với ai, hôm nay lại ngoại lệ.

" Không cần cảm ơn, bất quá ta cảm thấy ngươi vẫn nên cắt tóc đi, vừa lúc trong nhà có kéo, nếu không ta giúp ngươi cắt? Tuy rằng ta không cắt giỏi lắm......" Diệp Mộ Sanh một bên nghiêm túc sấy, một bên cười nói.

"Không cần." Diệp Mộ Sanh còn chưa nói hết lời, Chu Lạc Ly đã trực tiếp đánh gãy.

Diệp Mộ Sanh cười cười không nói nữa, lúc sau lại nghĩ đến cái gì hỏi, "Ta tên Diệp Mộ Sanh, ngươi tên là gì?".

Chu Lạc Ly chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra tên của mình, "Chu Lạc Ly".

Sấy tóc xong cho Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh tiếp tục tự sấy tóc cho chính mình, Diệp Mộ Sanh vừa sấy vừa nhìn đồng hồ, đã qua giờ ăn trưa, nhưng cả hai người còn chưa ăn cơm.

Đây là cả một vấn đề, mưa lớn như vậy sẽ không ai chuyển phát nhanh. Diệp Mộ Sanh không biết nấu cơm, Chu Lạc Ly từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa đương nhiên cũng không biết nấu cơm.

Diệp Mộ Sanh nhìn tủ lạnh đầy đủ nguyên liệu nhưng không đồ ăn sẵn, biểu tình hiếm thấy có chút ngưng trọng, xem ra hắn nhất định phải học nấu cơm.

Đóng tủ lạnh lại, Diệp Mộ Sanh đi ra phòng bếp ngồi cạnh Chu Lạc Ly,  hỏi "Ngươi có đói bụng không?"

Chu Lạc Ly quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh, lại yên lặng chuyển tầm nhìn về phía TV.  Đêm qua không ăn, hôm nay buổi sáng không ăn, giữa trưa không ăn, Chu Lạc Ly kỳ thật rất đói bụng, nhưng hắn ngại không nói.

Thấy bộ dáng này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh ánh mắt chợt lóe cười nói, "Nếu ngươi không đói bụng, ta cũng không đói bụng, vậy không ăn cơm."

--------------------------------------------------------------------------------

Dạo này mọi người bơ tui quá nha TvT

Mai tui đăng chương 11 nha ^w^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam
Ẩn QC