Chương 8: Ôn nhu phúc hắc thụ & trầm cảm hắc đạo công ( 6 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Mộ Sanh đưa tay đặt lên trên vai Chu Lạc Ly, cảm nhận được sự run rẩy của Chu Lạc Ly, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn nói, "Cho nên vì nàng, ngươi không được làm tổn thương chính mình".

Chu Lạc Ly đôi tay chống dưới đất, thống khổ mà khóc.

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ là chưa tới mức quá thương tâm, mà Tiểu Chi lại chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng Chu Lạc Ly.

Diệp Mộ Sanh âm thầm thở dài, không hề mở miệng, yên lặng che ô cho Chu Lạc Ly, bồi hắn.

Mưa to giống như ông trời đang khóc thương cho Chu Lạc Ly cùng Tiểu Chi, ào ào xôn xao mà rơi trên mặt đất, trên bia mộ, trên ô, cùng với trên người Diệp Mộ Sanh.

Phần lớn ô đều che trên người Chu Lạc Ly, nên không bao lâu sau người Diệp Mộ Sanh đã ướt đẫm.

Mà Chu Lạc Ly cũng chậm rãi bình tĩnh, ngừng khóc.

"Đi thôi, cần phải trở về." Diệp Mộ Sanh đứng lên, giãn xương cốt trên cánh tay cùng chân, hướng Chu Lạc Ly nói.

Thấy Chu Lạc Ly nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bia mộ không để ý tới chính mình, Diệp Mộ Sanh nhìn quần áo đã ướt đẫm của mình. Hơi hơi nhíu mày cụp ô xuống, đơn giản mà thô bạo dùng tay kéo Chu Lạc Ly đang quỳ dưới đất lên.

"Buông ta ra!" Chu Lạc Ly liều mạng mà giãy giụa, nhưng cơ thể hắn đã vốn dĩ thiếu dinh dưỡng, hơn nữa vì quỳ quá lâu nên chân đã tê rần, toàn thân đều không có sức lực.

Thoát không được tay của Diệp Mộ Sanh còn chưa nói, ngược lại còn cần phải dựa vào Diệp Mộ Sanh mới đứng thẳng được, điều này làm cho Chu Lạc Ly vốn xuất thân từ hắc đạo buồn bực. Hắn từ khi nào lại trở nên yếu như vậy!

"Buông ngươi ra, ngươi sẽ lại tiếp tục quỳ. Mưa mốt lúc sau cũng chưa chắc ngừng được, hơn nữa quần áo của ngươi cũng đã ướt đẫm, ngươi tiếp tục quỳ thì sẽ chết đó." Tự đông xem nhẹ ánh mắt hung ác của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nắm chặt tay của Chu Lạc Ly nghiêm túc nói.

Tuy rằng Chu Lạc Ly vẫn luôn phản kháng giãy giụa, nhưng hiện tại thân thể cùng trạng thí của Chu Lạc Ly đều không tốt, nên vẫn bị Diệp Mộ Sanh kéo ra khỏi nghĩa địa.

Tuy rằng lúc này trời đang mưa to, nhưng ở bên ngoài nghĩa đại lại có một chiếc xe con màu đen.

Kỳ thật đây là Diệp Mộ Sanh nghĩ tới hôm nay trời mưa, lại ở vùng ngoại ô, rất khó đánh tới xe, liền lợi dụng thân phận của nguyên chủ gọi tới một chiếc xe con.

Thấy Diệp Mộ Sanh rốt cuộc đã đến, người đàn ông trung niên trên chiếc xe cầm ô, mở cửa xe chạy tới.

Người đàn ông chạy tới bên cạnh Diệp Mộ Sanh, che ô cho bọn họ, vẻ mặt lo lắng nói, "Thiếu ra ngài rốt cục cũng đến, ta đang định đi vào trong tìm ngài, tại sao quần áo ngài lại ướt đẫm như vậy a, mau quay về nha thay quần áo nha!''

"Lưu thúc làm ngài lo lắng." Diệp Mộ Sanh gắt gao lôi kéo Chu Lạc Ly vẻ mặt không cao hứng, hướng Lưu thúc cười cười xin lỗi.

Biết trạng thái bây giờ của mình đánh không lại Diệp Mộ Sanh, hơn nữa bởi vì còn có bệnh trầm cảm, Chu Lạc Ly giả chết, không tỏ thái độ, ngừng phản kháng, nhận mệnh bị Diệp Mộ Sanh kéo lên xe con.

"Ngươi có phải hay không nhàn rỗi đến nhàm chán,." Chu Lạc Ly hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn trời mưa nói, tiếng nói trầm thấp không che dấu được mệt mỏi.

"Trước mắt nói, ta thật là nhàn rỗi đến nhàm chán. Nơi này chỉ có khăn giấy, ngươi lau mặt trước  đi. Chờ đến nhà ta, ta tìm cho ngươi một bộ quần áo mặc." Diệp Mộ Sanh một bên dùng khăn lau mặt, một bên nói.

Chu Lạc Ly quay đầu, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Sanh đang lau đầu. Như là cảm giác được ánh mắt sắc bén của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh quay đầu lại, đối mặt với Chu Lạc Ly, khóe miệng cong lên.

Con ngươi Chu Lạc Ly ảm đạm không có ánh sáng chậm rãi gợn sóng, nắm chặt bàn tay, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam
Ẩn QC