Chương 46: Trương Vân Đào xin giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vân Hi cầm điện thoại gọi cho Diệp Phàm, thanh âm vui sướng của Diệp Phàm vang lên, "Vân Hi, sao ngươi lại gọi điện thoại cho ta? Có phải là nhớ ta không? Ta biết mà, ngươi nhất định là nhớ ta!"

"Ta vừa mới gặp quỷ." Bạch Vân Hi lạnh giọng nói.

Diệp Phàm thu liễm tươi cười, khẽ nhíu mày lại: "Không nên a, bên trong chuỗi ngọc ta cho ngươi có khắc trận pháp ẩn nấp, trừ phi ngươi đến gần ác quỷ, nếu không bọn nó sẽ không phát hiện ra ngươi." Vì phòng ngừa lão bà mình nhìn trúng bị quỷ mơ ước, hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp.

"Thời điểm chất nữ ta chơi Bút Tiên hình như đã trêu chọc phải đồ vật dơ bẩn nào đó, ta vừa tới liền đụng phải" Bạch Vân Hi nói.

"Ngươi sợ hãi sao? Nếu như ngươi sợ hãi ta liền không đến bệnh viện cảnh khu, ta lại bồi ngươi trước." Diệp Phàm nói.

Trương Văn Đào ngồi bên cạnh nghe được Diệp Phàm nói như vậy, thiếu chút nữa buồn bực đến hộc máu, tiểu tử Diệp Phàm này có hiểu cái gì gọi là tín nghĩa, cái gì gọi là thứ tự trước sau hay không? Vừa nghe Bạch tam thiếu gọi một câu liền muốn lâm trận bỏ chạy.

Bạch Vân Hi cau mày, nói: "Không cần, ngươi làm việc của ngươi trước đi, sau khi thứ kia bị Lôi Quang Phù công kích hình như đã chạy trốn rồi, nó có thể tới tìm chất nữ ta nữa không?"

"Nếu nó có để lại ký hiệu ở trên người chất nữ ngươi, vậy thì rất có khả năng." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi nhíu lại mày, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Bắt con quỷ kia lại là được."

Bạch Vân Hi: "Bắt như thế nào?"

"Việc bắt quỷ này đối với ta mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đối với ngươi thì không đơn giản." Diệp Phàm buồn rầu nói.

"Ngươi cũng thật ghê gớm!"

Diệp Phàm cười cười, nói: "Đó là đương nhiên, tiếp xúc với ta nhiều hơn một chút, ngươi sẽ biết ta có bao nhiêu năng lực, bao nhiêu đáng tin cậy, bao nhiêu ưu tú, ta là người xuất chúng nhất trong vạn người!"

"Vậy tiên sinh năng lực xuất chúng, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Bạch Vân Hi nghiến răng hỏi.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi đặt hai tấm phù bình an ở trên người nha đầu kia trước đi, chờ ta trở lại rồi giúp ngươi giải quyết chuyện này."

"Được." Nghe được Diệp Phàm an bài, tâm tình Bạch Vân Hi lập tức thả lỏng đi vài phần.

Tiêu Trì từ trong phòng bệnh đi ra, "Tên hỗn đản Diệp Phàm kia nói như thế nào?"

Bạch Vân Hi xấu hổ cười cười, nói: "Hắn nói chờ hắn trở về sẽ hỗ trợ giải quyết vấn đề."

Tiêu Trì gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi, ta nghe nói tiểu tử kia cả ngày ăn vạ ở văn phòng ngươi không chịu đi, hắn không làm ảnh hưởng gì công việc của ngươi đi?"

Bạch Vân Hi cười cười, nói: "Vẫn còn tốt, ta nói hắn câm miệng, hắn liền không nói."

Tiêu Trì: "......"

......

Trương Văn Đào nhìn Diệp Phàm, nhịn không được nói: "Diệp thiếu, ngươi thật quan tâm Bạch tam thiếu!"

Diệp Phàm đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi, đó là lão bà tương lai của ta! Chúng ta nhanh chóng giải quyết mọi chuyện đi, ta phải nhanh chóng quay lại bên cạnh Vân Hi, nếu hắn sợ hãi, ta vừa vặn còn có thể cho hắn một cái ôm. Thật là, vì sao ta lại phải đi cùng ngươi xem bệnh cho một đám nam nhân thối chứ, đáng lẽ ta nên cùng Vân Hi đến bệnh viện, nói không chừng Vân Hi nhìn thấy quỷ sẽ sợ hãi nhào vào trong ngực ta."

Diệp Phàm nói xong lời cuối cùng, cực kỳ tiếc nuối lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc khổ đại cừu thâm.

Trương Văn Đào run rẩy khóe miệng một chút: "Thật là có lỗi, nhưng ta cảm thấy lá gan Bạch tam thiếu không nhỏ đến mức đó!"

"Nghe nói xem phim quỷ có thể gia tăng tình cảm, không biết xem quỷ thật thì có tác dụng này hay không, ngươi cảm thấy ta mang Vân Hi đi xem quỷ có thể làm cho tình cảm của chúng ta tăng mạnh hay không?" Diệp Phàm mặt mày hớn hở nói.

Trương Văn Đào cười cười, nói: "Thứ này cũng không phải muốn xem là có thể xem được."

Diệp Phàm cười cười, nói: "Vậy sao, chuyện này cũng không khó lắm, ta vừa mới mua một quỷ trạch, ta đã đi xem qua, bên trong có đến mấy chục con quỷ."

"Quỷ trạch?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng nó, chỗ đó âm khí nặng, người bình thường không thể tới gần, nằm trên đoạn đường rất tốt, hôm nào ngươi có thể đến tham quan thử."

Trương Văn Đào cười cười, nói: "Được a!" Trước kia đều là người ở quỷ trạch mời hắn đến bắt quỷ, đây là lần đầu tiên có người mời hắn đến quỷ trạch tham quan."Nơi được Diệp thiếu coi trọng khẳng định là không giống người thường."

"Đó là đương nhiên, ánh mắt của ta a!" Diệp Phàm khóe miệng cong lên, vẻ mặt đắc ý.

Trương Văn Đào: "......"

......

Trương Văn Đào vừa đi đến bệnh viện liền thấy một thiếu niên mặc đạo bào tiến ra đón.

"Sư huynh, ngươi chạy đi chỗ nào vậy? Mấy vị sư thúc đều đang tìm ngươi." Trương Huyên nói.

Trương Văn Đào vội nói: "Ta biết, ta còn không phải đi mời cứu binh tới sao?"

Trương Huyên nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên nồng đậm hoài nghi, "Sư huynh, hắn chính là cứu binh mà ngươi mời đến?"

Trương Văn Đào gật đầu, nói: "Không sai."

Trương Huyên lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, bắt bẻ nói: "Sư huynh, có phải ngươi lật thuyền trong mương, tìm một kẻ lừa đảo về không, nghe nói thế giới bên ngoài nơi nào cũng có kẻ giả danh lừa bịp."

Diệp Phàm gật đầu, thầm chấp nhận nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Thế giới này có quá nhiều kẻ lừa đảo, hai ngày trước còn có người gọi điện thoại nói là muốn ta chỉ điểm, hắn sẽ trả tiền cho ta, tuyệt thế cao nhân giống như ta làm sao có thể tùy tiện chỉ điểm người khác chứ! Thật buồn cười!" Diệp Phàm vỗ vỗ Trương Huyên bả vai, nói: "Tiểu tử, ta thấy mấy kẻ lừa đảo thích nhất là lừa người có vẻ mặt trung nhị như ngươi vậy, ngươi muốn trở thành cái bánh lớn không?"

Trương Huyên: "......"

Trương Văn Đào cúi đầu, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, mỗi lần Diệp Phàm mở miệng là luôn tức chết người không đền mạng như vậy!

"Không biết vị huynh đài này ở sư môn nào?" Trương Huyên nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Bích Vân Tông." Diệp Phàm nói.

Trương Huyên cau mày, nói: "Chưa nghe nói qua."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên." Bích Vân Tông cũng không có ở đây, tiểu tử này đương nhiên là chưa nghe nói tới. Lời Diệp Phàm nói chính là sự thật, nhưng nghe vào trong tai Trương Huyên lại giống như Diệp Phàm đang ghét bỏ hắn kiến thức hạn hẹp vậy.

Trương Huyên nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên thần sắc khiêu khích, "Khó gặp được người đồng đạo trong phe phái khác, vị huynh đài này có thể chỉ giáo một chút không?"

Trong lòng Trương Văn Đào lại bất đắc dĩ một trận, tiểu tử Trương Huyên này cái gì cũng tốt, chỉ là tâm hiếu thắng quá cao, Trương Huyên xuất thân là đệ tử dòng chính Long Hổ Sơn, thiên tư trác tuyệt, mấy vị trưởng lão trong môn phái đều rất thưởng thức, "cứu binh" hắn mời tới hình như là quá nhỏ tuổi, khiến cho Trương Huyên sinh ra tâm không phục.

Kỳ thật Trương Văn Đào cũng không rõ tiểu tử Diệp Phàm này có bao nhiêu năng lực, nhưng bùa chú lấy từ chỗ Diệp Phàm tựa hồ không đơn giản chút nào.

"Ngươi muốn so như thế nào?" Diệp Phàm hỏi.

Trương Huyên triển khai tư thế, nói: "Chúng ta đấu pháp!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được."

Diệp Phàm đánh qua một quyền, lập tức đem Trương Huyên đánh bay ra ngoài, một quyền này của Diệp Phàm chỉ dùng tới ba phần linh lực, Trương Huyên tuy tu luyện một chút thuật pháp, nhưng chung quy vẫn là thân thể phàm thai, lập tức liền bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài.

Diệp Phàm thu hồi nắm tay, nói: "Được rồi."

Trương Văn Đào: "......" Không phải nói đấu pháp sao? Tiểu tử Diệp Phàm này sao lại đổi thành vật lộn rồi! "Diệp thiếu, ngươi......"

Diệp Phàm cau mày, không vui nói: "Ta rất vội, còn phải chạy về bồi lão bà, không có công phu bồi nhãi ranh này làm loạn, người trẻ tuổi a, chính là dễ dàng hỏa khí vượng, tranh cường háo thắng."

Trương Văn Đào: "......" Diệp thiếu, ngươi cũng rất trẻ tuổi a, hai mươi mấy tuổi nếu ở cổ đại đã có thể thành gia lập nghiệp, nhưng ở giới thuật pháp cũng vẫn chỉ là tuổi mới ra đời mà thôi.

"Chúng ta đi thôi." Diệp Phàm nói.

"Diệp thiếu, sư đệ ta......"

"Yên tâm đi, ta không có nặng tay, hắn chỉ bị ngất thôi, nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh." Diệp Phàm nói.

Trương Văn Đào thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

"Được rồi, chúng ta đừng nói cái này, vẫn là nhanh chóng đi xem mấy tên xui xẻo kia đi, ngâm thi khí quá lâu nếu làm không tốt sau này sẽ biến thành não tàn!" Diệp Phàm nói.

Trương Văn Đào: "......"

Một đám bộ đội đặc chủng hôn mê đều được an trí ở tầng ba bệnh viện.

Diệp Phàm xem xét người trong phòng bệnh một chút, suy tư gì đó.

"Diệp thiếu, có vấn đề gì sao?"

Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Không có vấn đề gì." Dùng pháp quyết đuổi thi đem thi khí tụ tập lại là được rồi. Diệp Phàm làm pháp quyết, tức khắc từng sợi thi khí dũng mãnh bay ra, ngưng tụ trên đầu ngón tay Diệp Phàm, Diệp Phàm đem thi khí chuyển hóa thành linh khí, hút vào bên trong thân thể.

Đem thi khí của mọi người trong phòng bệnh hấp thu xong, Diệp Phàm liền cảm giác được thực lực tăng lên không nhỏ.

Diệp Phàm nhẹ nhàng cong khóe miệng, thi khí cũng là một loại linh khí, ở đại lục tu chân, tông môn chính đạo đều hấp thu linh khí để tu luyện, vậy nên Diệp Phàm cũng sắp quên mất thi khí cũng có thể lợi dụng được, linh khí trêи thế giới này quá loãng, vật có thể lợi dụng được thì nên lợi dụng triệt để, cho dù không lấy được tài liệu Trương Văn Đào hứa hẹn, hắn cũng không lỗ khi đi chuyến này.

"Ngươi tên hỗn đản này, cư nhiên dám đánh lén ta!" Trương Huyên hấp tấp chạy tới chỗ Diệp Phàm.

"Sư đệ, ngươi tạm thời đừng nóng nảy!" Trương Văn Đào khẩn trương nói.

Diệp Phàm nhìn Trương Huyên chạy tới, khẽ nhíu mày lại, hắn đã dự tính Trương Huyên hẳn là còn phải nằm thêm một giờ nữa, không nghĩ tới tiểu tử này nhanh như vậy đã khôi phục tinh lực. Diệp Phàm bấm tay niệm một câu thần chú, một tay làm một phá phong thuật đánh bay Trương Huyên ra ngoài.

Trương Văn Đào nhìn Trương Huyên bị đánh ngã mạnh ở trên tường, trong lòng dâng lên một tia thương hại, trong vòn một ngày bị đánh bay hai lần, vị sư đệ này chỉ sợ là quá mất mặt rồi, nếu tâm tính không tốt, chỉ sợ sau này sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.

Diệp Phàm thu công, khóe miệng khẽ cong lên, nói: "Được rồi, ngươi tìm mấy bác sĩ tới xem qua những người đó đi."

Trương Văn Đào gật đầu, nói: "Được."

Trương Văn Đào đi vào phòng bệnh nhìn sóng não của một người: "Diệp thiếu ra tay quả nhiên không giống người bình thường." Quả là dựng sào thấy bóng! Trương Văn Đào kiêng kị nhìn Diệp Phàm, trong lòng tức khắc có thêm vài phần sùng kính.

Diệp Phàm xua tay, nói: "Thường thôi thường thôi! Khi nào chúng ta có thể đi xem tài liệu?"

Trương Văn Đào nói: "Nếu ngươi muốn, hiện tại là có thể."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Cũng được, tốc chiến tốc thắng, miễn cho ngươi giấu hết thứ tốt."

Trương Văn Đào: "......"

........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net