Tu tiên nữ phụ (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tỉnh dậy, thấy gương mặt Thiên Ngưng phóng đại, xém chút nữa nàng đã té lăn xuống giường. Người này là khi nào nằm gần nàng như vậy. Ngồi bật dậy, vội vàng giống như muốn trốn đi. Mở cửa thấy Tô Hoành đang đứng chờ sẵn, nàng đóng sầm cửa lại.

Sáng sớm đã gặp người mình ghét khiến sắc mặt của nàng không quá đẹp. Nhưng ở lại đây cũng không phải ý hay, nàng chần chờ một lát, Thiên Ngưng có dấu hiệu tỉnh làm nàng nhanh chóng quyết định vọt ra ngoài.

Thiên Ngưng không hề ngủ, chỉ chợp mặt nằm kế bên nàng mà thôi. Tu sĩ vốn không cần ngủ, không cần ăn. Nhưng tu sĩ chưa tới kim đan kỳ còn cần phải ăn, ngủ. Có thể dùng tích cốc đan để chống đói. Thiên Ngưng không nỡ để nàng phải cả ngày dùng tích cốc đan vô vị nên ngày nào cũng phân phó người đem đồ ăn đến cho nàng. Đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu cứ dùng tích cốc đan nàng sẽ mãi nhỏ nhắn như vậy mất.

Sáng nay cũng là như thế, Thiên Ngưng sợ đồ ăn nguội mất ăn sẽ không còn ngon, đi ra sân gọi nàng vào ăn sáng. Gần như bỏ qua sự tồn tại của Tô Hoành. Hắn tức giận nắm chặt tay. Rõ ràng đã thành công trở thành đệ tự của Thiên Ngưng nhưng vẫn như cũ không thể thân cận.

- Sư tôn, có chút vấn đề trong lúc tu luyện, ta muốn hỏi ngươi một chút. - gọi lại Thiên Ngưng vội vàng lướt qua hắn đi về phía nàng.

- Hửm? Vấn đề gì? - Thiên Ngưng lạnh giọng hỏi.

- T...ta chưa thành thạo kiếm pháp của Thiên Kiếm Tông cho lắm, ngươi có thể hướng dẫn ta được không?

- Ngươi tìm Hoà trưởng lão kêu hắn hướng dẫn cho ngươi đi. - Thiên Ngưng giống như không kiên nhẫn nói chuyện với hắn, mau chóng đuổi hắn đi. Rồi như sợ hắn lại giữ lại, Thiên Ngưng vội lướt qua hắn.

Ngay từ đầu, là Hoà trưởng lão tốn hơi tốn sức thuyết phục Thiên Ngưng thu nhận Tô Hoành. Vì quá phiền, Thiên Ngưng đành nhận để không phải nghe lải nhải bên tai nữa. Ai mà ngờ đệ tử bảo bối lại không ưng Tô Hoành đâu. Nếu biết vậy đã không nhận hắn, thêm phiền.

Thiên Ngưng đi đến bên nàng, hai người hỗ động bên nhau. Nhìn từ xa như là Thiên Ngưng trêu đùa nàng, còn nàng đã nghiện rồi còn ngại đánh nhẹ vào vai Thiên Ngưng như làm nũng.

_________________________________________________

3 năm sau, Thần Bảo bí cảnh cuối cùng đã mở ra. Nàng liếc mắt nhìn Thiên Ngưng tự mình đi theo nàng, muốn cùng nàng vào bí cảnh.

- Không được! Sư tôn, làm gì có chuyện sư tôn lại hưởng ké phúc lợi đệ tử như vậy? Chỉ có đệ tử được hưởng ké sư tôn thôi chứ!

- ...

Nghe nàng đúng tình hợp lý ngăn không cho mình đi theo vào bí cảnh, Thiên Ngưng nghẹn lời. Vốn dĩ muốn đi cùng để bảo vệ đứa nhỏ này, kết quả bị đuổi không thương tiếc. Mà Thanh Ly nói đúng, Thiên Ngưng thật sự không thể tự đặc cách hộ tống đệ tử vào bí cảnh được. Như vậy là không công bằng với các đệ tử khác.

- Cầm cái này. Khi cần thiết sử dụng nó. Cẩn thận quan sát xung quanh. Ta sẽ luôn ở đây để khi ngươi gặp chuyện ta sẽ tới cứu ngươi.

Một tấm bùa truyền tống dúi vào tay nàng. Được rồi, người này như gà mẹ vậy. Cho rằng nàng là gà con sao?

Thật ra tấm bùa có thể không sử dụng được ở một số nơi đặc biệt trong bí cảnh nên Thiên Ngưng vẫn còn rất lo lắng. Không còn cách nào khác ngoài rút một chút linh lực của mình ra cho vào chiếc vòng cổ đeo lên cho nàng.

Nàng cũng mặc kệ người này trang bị đủ thứ lên người nàng.

Tô Hoành phải đi theo đệ tử kim đan kỳ nào đó đến đây, tự mình trang bị đồ vật hộ thân, cuối cùng bị hai người Thiên Ngưng và Thanh Ly coi như không khí. Hắn tức muốn giậm chân. Trong đầu hỏi hệ thống thật sự không có cách nào hỗ trợ công lược Thiên Ngưng và Thanh Ly sao. 3 năm, hắn dùng mọi cách, mọi thủ đoạn lấy lòng hai người này nhưng kết quả chỉ thành đẩy hai người kia gần sát vào nhau hơn. Thân thủ nấu đồ ăn ngon mời hai người lại thành hai người dẫn nhau đi ăn, định anh hùng cứu mỹ nhân khi có người vì ghen ghét mà bắt nạt nàng lại thành nàng một tay gom gọn cả đám bắt nạt quăng đi vướng lên ngọn cây treo lủng lẳng cả buổi,...

Hệ thống không đáp lại. Tô Hoành đã mất liên lạc với hệ thống từ vài năm về trước. Từ sau lúc gặp Thanh Ly, hệ thống đột nhiên biến mất khiến hắn suy sụp rất nhiều. Nhưng nắm trong tay cốt truyện, hắn có thể lấy đi những thứ thuộc về Thiên Ngưng, trở nên mạnh hơn rồi chèn ép các nàng, khiến các nàng rơi xuống vũng bùn rồi đưa các nàng một sợi rơm cứu mạng, cuối cùng thì các nàng sẽ cảm động và trở thành thê tử của mình. Tô Hoành nghĩ vậy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía hai nàng.

Nàng đột nhiên rùng mình, nhìn trái nhìn phải phát hiện ra ánh mắt khả ố của Tô Hoành đang nhìn phía Thiên Ngưng. Nàng muốn đập tên này nát như đập con gián vậy! Quá ghê tởm!

- Thời gian thám hiểm Thần Bảo bí cảnh bắt đầu. Trong vòng 1 ngày phải trở lại vì bí cảnh sẽ tự động đóng. Nếu còn chưa ra được sẽ bị kẹt lại đến khi lần mở tiếp theo của bí cảnh.

Nghe tiếng thông báo, nàng định phi bí cảnh thì nhận ra tay mình còn bị Thiên Ngưng mặt không biểu tình cố chấp giữ lại. Nàng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu ngươi không buông ra thì ta sẽ dọn về phòng cũ ở đó!

Thiên Ngưng giật mình vội thả tay nàng ra. Thiên Ngưng cảm thấy thiếu hơi Thanh Ly mình sẽ không tu luyện được. Linh khí thanh khiết đến mê người của nàng khiến ai ở gần cũng phải say mê, ai cũng muốn ở gần nàng tu luyện. Đó là người khác, còn Thiên Ngưng chỉ muốn cảm nhận hơi ấm của Thanh Ly vờn quanh thân thôi, có nàng ở bên mới tập trung tu luyện được. Chưa kể, Thanh Ly còn áp chế được tâm ma trong lòng Thiên Ngưng.

Những lý do trên là Thiên Ngưng đem ra để che dấu cảm giác ỷ lại vào nàng. Thiên Ngưng trước kia là chưa từng có cảm giác này. Đã từng Thiên Ngưng chỉ nghĩ bản thân là đang tồn tại, không có thứ gì có thể làm Thiên Ngưng cảm thấy hứng thú cho đến khi gặp nàng. Thiên Ngưng không rõ cảm giác đối với nàng là gì. Chỉ biết bản thân vô thức muốn gần gũi hơn với nàng. Nghe Tô Thanh nói rằng đó là cảm giác của một người mẹ dành cho con, chắc vậy. Thiên Ngưng chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác mà cho rằng cảm giác này là cảm giác của người mẹ đối với con.

Nhìn hình bóng nàng với tà áo dài phiêu đãng trong gió dần đi bay đi xa, Thiên Ngưng không tự giác vươn tay muốn với lại nàng. Thanh Ly biến mất vào trong màn sương, tay Thiên Ngưng chưng hửng giữa không trung.

- Tông chủ! Ngươi làm sao vậy? Ta thấy ngươi đối với đệ tử này quá quan tâm, bảo bọc rồi. Cứ như vậy nàng sẽ không học cách tự lập, trở nên lớn mạnh được đâu.

- Ta...

Không cần nàng trở nên mạnh mẽ, độc lập. Vì nếu nàng đủ lông đủ cánh sẽ muốn bay đi bỏ lại ta một mình thì sao?...

Nghĩ đến việc nàng không còn vây quanh mình một ngụm một ngụm kêu "sư tôn, sư tôn" nữa liền khó chịu đến mức tâm ma lại bạo phát. Thiên Ngưng liền hoảng loạn niệm Thanh Tâm Quyết nhưng vẫn như cũ bị hình ảnh một tên nam nhân không thấy rõ mặt mũi đè lên làm nhục lặp đi lặp lại trong đầu. Một hình ảnh khác xuất hiện ngay sau khi hình ảnh này biến mất. Thiên Ngưng đứng chết trân khi nhìn thấy Thanh Ly nằm dưới thân tên nam nhân đó kêu từng tiếng đau đớn, bi thương.

- Tông chủ! Ngươi?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net