Tu tiên nữ phụ (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng tỉnh dậy xong thì phát hiện mình đang ngồi trên cái gì mềm mềm ấm ấm. Đứng phắt dậy thì nó lại dính chặt vào mông nàng.

Đừng có đùa nha. Đừng nói đây là đuôi đi. - trong lòng thầm cầu nguyện không phải, vừa quay đầu liền đứng chết trân tại chỗ. Đuôi lông xù màu đen đang dựng đứng thể hiện cảm xúc kinh hãi của nàng. Lỗ tai cáo cũng dựng lên. Nàng cảm thấy vừa tai, vừa đuôi, lại còn răng nanh nữa. Giấu đằng trời!

Đuôi và tai cụp xuống mặt nàng cũng theo đó như đưa tang. Thiên Ngưng đứng gần đó quan sát hết thảy, cố áp chế cảm giác muốn lại gần túm lấy đuôi nàng mà hung hăng sờ nắn. Đôi tai trên đầu nàng cũng vô cùng hấp dẫn đối với Thiên Ngưng. Kể từ lúc biến hoá sau, Thiên Ngưng cảm thấy mọi bộ phận trên cơ thể nàng đều trở nên chí mạng dụ hoặc.

Nanh là có thể thu lại được, nhưng tại sao đuôi và tai lại không?! Cái quy luật cổ quái gì vậy?!

Nàng xoắn xuýt không dám nhìn vào mặt Thiên Ngưng. Còn Thiên Ngưng...đang cố kìm nén xúc động muốn nhào lên đè ép nàng. Thiên Ngưng cảm thấy vô cùng kì quái, dù là đầu gỗ trong tình cảm cũng nhận ra được sự khác thường này. Nhưng có khi nào là do yêu tộc vốn dĩ hấp dẫn nên mới xuất hiện cảm xúc này?

Thiên Ngưng nhớ lại nhện yêu nằm kế bên nàng lúc đó. Không, ngoài nàng ra không có ai hấp dẫn được Thiên Ngưng.

- S...sư tôn, t...ta là yêu sao?

Nàng cẩn thận hỏi Thiên Ngưng trong khi kéo khoảng cách giữa hai người ra xa nhau hơn. Không biết không có tội! Giả ngu thôi!

- Hừm, không hẳn. Ngươi vừa là yêu vừa là ma. Làm sao vậy?

Thiên Ngưng bước từng bước lại gần nàng.

- Không thể nào! V...vậy sư tôn sẽ giết ta sao?

Nàng cẩn thận lui lại, nhưng bị trận pháp nhốt bên trong, nàng không thể đi quá xa được. Dù bây giờ đã là Kim đan sơ kỳ cũng chỉ là muỗi con với trận pháp này. Lui đến lúc lưng dựa vào tường trong suốt, nàng nhìn Thiên Ngưng từng bước đến gần.

- Tại sao ta phải giết ngươi? Hừm, yêu là có thể lập khế ước với tu sĩ và trở thành vật nuôi của tu sĩ. Ngươi nghĩ thế nào?

Thiên Ngưng khẽ cười tiến gần sát nàng. Dùng thân cao tạo bóng ma, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn cách 1 gang tay. Thiên Ngưng nghĩ đây là cách tốt nhất để đường đường chính chính mà đem nàng trói lại bên mình. Cũng bảo vệ nàng khỏi tu sĩ chính đạo.

Nàng nhìn mà sợ! Cảm giác từ lúc Thiên Ngưng xuất hiện trong bí cảnh đến giờ cứ như đổi hồn vậy.

- Ta...đồng ý...

Không đồng ý thì một chưởng hủy tu vi của nàng chắc chắn sẽ xảy ra. Thôi vì giữ mạng sống, đành phải chấp nhận trở thành vật nuôi.

- Nếu vậy thì lập khế ước thôi.

Thiên Ngưng gấp không chờ nổi mà đưa tay từ điểm lên cổ tay nàng rút ra một luồng chất lỏng màu đỏ rồi thả vào miệng nuốt vào.

Nàng nhìn cảnh này sợ ngây người. Kiểu lập khế ước ở thế giới này sao lại tà đạo thế nhỉ? Uống máu vật nuôi để lập khế ước? Tu sĩ chính đạo ở đây bị làm sao thế?

Nàng không biết là, lập khế ước chỉ là lấy máu từ cổ tay mỗi người rồi trao đổi cho nhau thôi. Đó là khế ước nhân đạo, vật nuôi sẽ không bị khống chế hoàn toàn. Còn Thiên Ngưng là dùng khế ước độc tài, vật nuôi sẽ không được phản kháng bất kì mệnh lệnh nào từ chủ nhân, thậm chí là chết theo ý chủ nhân. Vì nó quá tàn nhẫn nên khế ước này chỉ dùng được một lần trong đời cho một vật nuôi. Đồng thời phải là tự nguyện, giao phó cuộc sống của mình cho chủ nhân.

Nhìn thấy hoa văn đỏ hiện lên trên cổ tay nàng. Thiên Ngưng cười đắc ý liếm môi nhấm nháp tư vị trong miệng. Máu lai của yêu tộc và ma tộc ngon miệng như vậy sao?

- Được rồi. Lập khế ước vậy là xong. Bây giờ ngươi có thể đi đâu tùy thích.

Vì đi đâu ta cũng sẽ cảm nhận được ngươi. Nói chung là ngươi trốn không thoát! Yên tâm, chỉ cần ngươi trong lòng bàn tay ta thì ngươi sẽ tuyệt đối an toàn.

Thiên Ngưng ngoài biểu hiện không quan tâm lắm mà đuổi nàng đi, trong lòng lại âm thầm nghĩ cách kiểm soát nàng.

- V...vậy ta đi một chút. Sư tôn chờ ta.

Nàng nhảy đi, nhắm thẳng hướng linh khí dày đặc nhất mà âm u nhất.

___________________________________________

Nàng sẽ không nói là nàng bị kẹt trong bí cảnh cùng Thiên Ngưng đâu. Rõ ràng người nên lo lắng, sốt sắng muốn thoát ra khỏi bí cảnh phải là Thiên Ngưng - tông chủ Thiên Kiếm Tông mới đúng chứ. Sao chỉ có mình nàng là hốt hoảng muốn thoát ra còn Thiên Ngưng thản nhiên tản bộ cùng nàng thế này?!

Cầm Băng Tử Thần Kiếm, nàng thở dài. Nhiệm vụ vừa xong cũng là lúc nàng nhận ra cánh cổng bí cảnh khép lại. Nàng đã xông vào nơi linh khí dày đặc đến nỗi xém chút thì tự bạo. Rơi vào thần thức của thần kiếm, một vùng lạnh lẽo băng giá. Nàng lấy đuôi quấn quanh bụng giữ ấm, nàng mà có thể biến hình thành cáo lông xù chắc chắn lúc này nàng sẽ biến hình ngay và lập tức. Cũng may cho nàng chỉ phải gặp tâm ma của bản thân, với linh khí tinh khiết thanh tẩy mọi tâm ma, hắc khí, yêu khí trên người nàng thì không ảnh hưởng đến nàng chút nào. Thần kiếm cũng không phải dễ chơi, nó nhận ra đây chắc chắn là chủ nhân mà nó muốn nhưng lại muốn thử nàng. Nhốt nàng trong băng vĩnh cửu 6 ngày 6 đêm càng ngày càng lạnh. Nếu có thể chịu đựng qua được ngày thứ 7 liền nhận chủ nhân.

Nàng đương nhiên là không chịu nổi rồi. Đó là nếu như nàng không có dòng máu lai yêu ma. Máu yêu mà nàng mang trong mình là Cửu Vĩ Hồ, cơ thể luôn rất ấm. Máu ma trong người lại ngược lại, nhiệt độ lạnh. Nếu ở Châu Âu thì loại ma này rất giống ma cà rồng. Cả hai thể chất này đều không sợ lạnh. Thế là vượt qua dễ dàng. Băng Tử Thần Kiếm vui vẻ nhận nàng làm chủ nhân. Trên mu bàn tay nàng hiện ra hoa văn hoa tuyết xanh nhạt. Cầm kiếm trên tay, nàng thở dài. Nhiệm vụ vừa xong cũng là lúc nàng nhận ra cánh cổng bí cảnh đã khép lại. Nàng mắc kẹt rồi!

[Nhiệm vụ 5: hoàn thành.

Nhiệm vụ 6: đột phá Nguyên Anh kỳ.

Nhiệm vụ chính: song tu cùng nữ chính.]

Nhiệm vụ giao cho nàng khiến nàng muốn đăng xuất khỏi thế giới này ngay lập tức. Song tu? Cái quỷ gì vậy? Hệ thống cũng bị đổi hồn sao? Nhiệm vụ này không làm chắc cũng không sao. Cùng lắm nhận thêm nhiệm vụ bổ sung thôi.

[Ký chủ...nhiệm vụ bổ sung là để nữ chính lăn lộn đến kiệt sức đó...]

...

Liếc xéo Thiên Ngưng đang thản nhiên vừa ôm lấy eo nàng vừa đi. Cái người này đột nhiên từ sau khi nàng nhặt kiếm về liền trở nên dính người, ánh mắt cũng...trở nên rất lạ.

Thôi được rồi, nàng có tình cảm với Thiên Ngưng nên việc trao thân không khó. Đổi lại là người khác nàng thà đăng xuất liền luôn cho rồi.

Thiên Ngưng nhìn thấy nàng cầm về Băng Tử Thần Kiếm ánh mắt liền mang ý cười. Về cơ bản kiếm của Thanh Ly và Thiên Ngưng là một đôi thần kiếm. Trùng hợp thay, chủ nhân của hai thanh kiếm cũng là một đôi. Thiên Ngưng cười thầm trong lòng, mặt ngoài thản nhiên vòng lấy eo nàng. Cứ thả cho trực giác làm việc, Thiên Ngưng tin rằng trực giác của mình không bao giờ sai.

Tối đó, nàng hít một hơi cổ vũ tinh thần. Nhìn thấy Thiên Ngưng đang ngồi không chút phòng bị, nhào đến âm mưu đè Thiên Ngưng nhưng...

Thiên Ngưng mở mắt vững chắc ngồi nhìn nàng tự chui vào lòng mình mà theo bản năng vòng tay ôm nàng.

Đè không xong còn thành ra tự chui vào lòng ngồi. Chẳng lẽ nàng phải dụ Thiên Ngưng ăn nàng sao?! Đáng chết chênh lệch tu vi! Đáng chết Thiên Ngưng!

- Sư tôn~ ta khó ngủ, ngươi có thể nằm xuống ngủ cùng ta không?~

Nàng kéo âm làm nũng, còn ôm cổ Thiên Ngưng dụi dụi đầu vào hõm vai.

- Được.

Thiên Ngưng nghe lời nàng nằm xuống. Theo tư thế ban đầu, nàng nằm đè lên người Thiên Ngưng. Áo váy đỏ đè lên đạo phục xanh.

Bộ đồ đỏ này là bộ đồ duy nhất vừa người nàng mà Thiên Ngưng tìm được trong túi trữ vật của mình. Thiên Ngưng lúc lấy ra không nghĩ gì nhiều, đến khi nàng mặc vào mới thấy tự đào hố chôn mình. Quá yêu nghiệt! Bình thường còn khắc chế không nổi mà vô thức lại gần nàng, chạm vào nàng. Hiện tại, nàng nằm hẳn lên người, vẻ yêu nghiệt mà nở rộ nụ cười tinh nghịch, còn sờ loạn trên người Thiên Ngưng như nhóm lửa. Thiên Ngưng mặt dần đỏ lên, để mặc nàng đùa nghịch, ẩn nhẫn mà thở từng hơi nặng nhọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net