Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Văn Vũ Mục tràn đầy máu, đó là máu trên trán lan vào trong mắt cậu.

Thân thể cậu đã trở nên tê dại, ý thức dần dần tiêu tán, nhưng lại chậm rãi kỳ quái tụ tập lại với nhau...

"Máu, nôn ra máu ---!" Ai đang la hét?

"Một mạng người đã mất đi, chúng ta phải làm sao đây?" Giọng nói đó giống như giọng của một người phụ nữ.

Những âm thanh ồn ào từ xa đến gần, chiếm lấy không gian trong tai cậu, cứ in sâu vào tâm trí cậu.

Ngực cậu cảm thấy rất căng...

"Khụ khụ khụ ---"

Cậu chợt tỉnh lại, sự tắc nghẽn trong lồng ngực va chạm với hơi thở sâu, đồng loạt thoát ra

"Đại phu, làm sao vậy? Tại sao lại nôn ra máu?"

Lần này cậu nghe được âm thanh này rất rõ ràng, không khỏi đi theo âm thanh, nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục cổ xưa, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, làn da mịn màng, nhìn như chưa từng bị đau đớn gì.

Ngày tận thế rồi mà vẫn có người làm phim?

Văn Vũ Mục bị suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, sau đó cậu mới ý thức được, chân tướng sự việc có thể rất thần bí.

Cậu nhìn thấy một ông già có chồm râu khác, vuốt râu cười nói: "Không sao đâu, không còn bị tắc nghẽn là chuyện tốt, ta sẽ kê một số loại thuốc bổ khí, bồi bổ cơ thể, uống trong ba ngày, rồi cậu ta sẽ ổn lại thôi."

Người phụ nữ cảm thấy nhẹ nhõm và nói với vẻ biết ơn: "Tốt quá. Cảm ơn đại phu. Vậy thì tôi yên tâm rồi."

"Bệnh của tức phụ nhà bà chủ yếu là do bị trầm cảm trong lòng, phần lớn chỗ khó chịu trong lồng ngực đã ói ra ngoài cùng với chứng ứ máu. Nhưng từ giờ trở đi, bà vẫn phải cẩn thận, không được suy nghĩ quá nhiều và đừng tức giận quá, sẽ không sao đâu."

Người phụ nữ có vẻ hơi xấu hổ, lời nói của đại phu dường như có ý nói rằng gia đình bà đã bắt nạt tức phụ. Cậu ta cũng đang gặp rắc rối.

"Đúng vậy, những gì ông nói tôi đều ghi nhớ lại..." Miệng bà cay đắng, khó có thể phân biệt được với đại phu nên chỉ có thể lịch sự đáp lại, trả phí tư vấn rồi đưa tức phụ nhà mình đi.

Văn Vũ Mục lúc đầu còn có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, nhưng sau đó cậu cảm thấy đầu càng ngày càng đau, đành phải nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cậu nhận được ký ức của một người khác.
Những bức tranh lật giở như những trang sách, khắc họa cuộc đời của một chàng trai trẻ.

Thiếu niên cùng tên với hắn, tướng mạo cũng tám phần giống nhau, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, xuất thân từ nhà Văn Tế, huyện Bích Đàm, là thứ trưởng tử do thiếp thất sinh ra.

Trưởng tỷ trong nhà cậu lớn hơn cậu một tuổi, cùng với cử nhân Tiết Văn Viễn của huyện đã đính hôn. Văn Tế và Tiết Cử Nhân là đồng môn, lại đều là cử nhân công danh, hai nhà được xưng là môn đăng hộ đối.

Chỉ tiếc, ba năm trước Tiết Cử Nhân đột nhiên bệnh mà chết, trưởng tử cùng thứ tử của ông khi về quê vô tình gặp phải bọn cướp, một người chết một người bị thương. Đính hôn với Văn gia đại tiểu thư chính là thứ tử Tiết Diệc bị thương kia. (ở đây chắc là tác giả nhầm vì mình nghĩ là kết hôn với Văn gia đại tiểu thư thì hợp lý hơn)

Tiết Diệc vốn là tài tử nổi danh trong huyện, mười hai tuổi đã có được danh tiếng, sau khi bị thương tuy rằng bảo toàn tính mạng, nhưng lại què quặt, cũng không cách nào tham gia khoa cử nữa.

Tiết gia gặp đại nạn, Văn phu nhân liền sinh ra bất mãn đối với hôn sự này, muốn thuyết phục Văn lão gia hủy bỏ hôn ước. Văn lão gia niệm tình bạn đồng môn, không chịu hủy ước, bà ta liền sinh ra một kế, bức bách hoa ấn thứ tử của thiếp thất trong nhà phải cưới hắn ta. Đợi đến khi mọi việc lắng xuống, Tiết gia phát hiện, đã không còn kịp nữa rồi.

Chuyện này, nguyên chủ tất nhiên là không chịu, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí liều chết, cuối cùng hèn nhát và tủi nhục kết hôn.

Nói đến hoa ấn, cũng là một chuyện kỳ lạ của thế giới này.

Hoa ấn, lúc sinh ra trên người có một vết bớt hoa ấn màu đỏ thẫm, còn lại cùng nam tử bình thường không khác gì, chỉ là hơi gầy yếu một chút. Tuy nhiên thể chất lại cực kỳ đặc biệt, có thể giống như nam tử khiến nữ tử thụ thai, cũng có thể giống như nữ tử mang thai sinh con.

Chỉ là bất kể là khiến người ta thụ thai, hay là mang thai sinh con, xác suất đều thấp hơn nam nữ bình thường rất nhiều, ước chừng chỉ có một phần mười người bình thường.

Mặc dù xác suất không hoàn toàn đúng, có người thừa kế rất khó khăn, nhưng dù sao cũng không phải là không thể. Hầu hết những người có hoa ấn đều được nuôi dưỡng là con trai, khi nha môn đăng ký, cũng được ghi là nam giới, chỉ là có một dấu hoa ở cuối tên.

Ở thời đại này, trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, trừ phi là nam tử trong nhà nhiều, hoặc là có lợi ích trao đổi, mới có thể đem hoa ấn nhà mình làm nữ tử gả ra ngoài.

Văn gia có bốn người con, trưởng nữ, thứ trưởng tử, thứ nữ, còn có ấu tử năm nay vừa tròn ba tuổi.

Tiết gia gặp khó khăn, Văn phu nhân cùng Văn đại tiểu thư muốn từ hôn, cũng nên do thứ nữ thay giá, lại đẩy thứ trưởng tử của thiếp thất ra, có thể thấy được tâm tư của bọn họ.

Đối với Văn phu nhân mà nói, đây thật sự là một chuyện tốt, một mũi tên trúng hai đích, từ chối người con rể bị coi thường, còn giải quyết thứ trưởng tử nhìn không vừa mắt, khiến bà rất đắc ý.

Dù sau này lão gia có phát hiện ra thì có thể làm gì được? Còn có thể bỏ bà sao? Để lão gia mắng vài câu, lại không rớt miếng thịt. Đến tuổi của bà ta, đã không còn trông cậy vào sự sủng ái của trượng phu nữa.

Văn phu nhân kia cao hứng, ngồi ở trong nhà đều nhịn không được mấy lần cười ra tiếng.

Chuyện hôn nhân thay thế bị vạch trần ngay tại chỗ vừa khi vén khăn trùm đầu lên, Tiết Diệc không chịu nổi nhục nhã, tại chỗ nói vài câu. Không ngờ, nguyên chủ còn không chịu nổi nhục nhã hơn hắn, hơn nữa do trầm cảm lâu ngày nên tức giận hộc máu, thở không nổi, cứ thế bỏ đi, cuối cùng bị Văn Vũ Mục xuyên qua.

Tiết gia thiếu chút nữa biến hỉ sự thành tang sự, không hiểu sao lại mang trên lưng một cái nồi lớn. Dưới thăng trầm, cũng là trong lòng tràn đầy uất ức phẫn uất không lời nào có thể diễn tả được.

Văn Vũ Mục lần thứ hai tỉnh lại đã là đêm khuya, bên ngoài tối đen như mực, im ắng, không có một tia thanh âm.

Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ mang lại một chút ánh sáng.

Cậu cuộn mình trong chăn và thở dài. Sống lại một đời đương nhiên là tốt, trăm triệu lần không nghĩ tới lại gả cho người khác.

Điều này cũng quá kích thích.

Cậu lại thở dài, xoay người lại, nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ trạng thái thân thể.

Dị năng, xác định là không có. Cũng bình thường, dù sao cũng là dị thế giới, thân thể cũng thay đổi.

Sau đó, cậu ngưng thần tĩnh khí, tinh tế thiền định: "Hoa sen, hoa sen, xin hãy hiện thân."

Một đóa hồng liên xuất hiện giữa không trung, có chín cánh, màu đỏ chói mắt rung động lòng người. Giữa cánh hoa có một chiếc chén nhỏ bằng ngọc màu trắng lặng lẽ trôi nổi, trong chén có ba giọt nước tròn vo, từng giọt rõ ràng, rõ ràng là hình dạng nước nhưng không hòa quyện với nhau.

Trong lòng cậu không khỏi vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, hoa sen vẫn còn. Xem ra, hoa sen là linh hồn ràng buộc, không bởi vì xuyên qua mà biến mất.

Đóa hồng liên hoa này là cậu may mắn mà thấy được, mỗi ngày đều có thể ngưng tụ ba giọt linh lộ, có thể bổ sung năng lực, giải độc trị bệnh, giúp cho cơ thể khỏe mạnh, loại bỏ tạp chất các loại. Chính là nhờ báu vật quý hiếm này mà cậu mới có thể kiên trì chín năm ở mạt thế.

Tuy đáng tiếc dị năng đã không còn nhưng bông sen vẫn còn đó, cậu cũng có vốn để an thân sinh sống.

Cậu nhắm mắt lại, yên tâm đi ngủ.

Khi tỉnh lại, trời còn chưa sáng, chỉ là một chút ánh sáng mờ mịt.

Cậu hơi tỉnh táo một chút, liền cảm thấy có loại cảm giác cấp bách bị nhìn chằm chằm, làm cho sống lưng cậu căng thẳng lên.

Giương mắt lên nhìn, một đôi mắt âm trầm đang nhìn cậu, mờ nhạt tỏa sáng trong bóng tối.

Đây là một đôi mắt rất đen rất sáng, chỉ là tình cảnh này có chút đáng sợ. Áo choàng của người đàn ông cùng rèm cửa sổ quỷ dị dung hợp thành một thể, ánh trăng ảm đạm chiếu lên mặt hắn rõ ràng âm thầm, gầy gò, giống như quỷ mị.

Dù đã chứng kiến ​​nhiều cảnh tượng kinh hoàng về ngày tận thế nhưng cậu cũng bị chuyện khủng bố bất thình lình này làm cho hoảng sợ.

Cậu cảnh giác nhìn đối phương, sau đó phản ứng lên, thăm dò hỏi: "Tiết Diệc?"

Cậu thầm tức giận bản năng chiến đấu của mình đã hoàn toàn biến mất sau khi thay đổi cơ thể, có người ngồi vào đầu giường cậu thế nhưng cậu cũng không tỉnh. Cậu chống tay lên, đặt mình ngang hàng với người tới, nhìn chăm chằm vào hắn.

Người tới cười lạnh một tiếng: "Sợ cái gì? Ngươi cũng sợ à? "

Xác định, chính là Tiết Diệc.

Cậu đương nhiên biết đối phương đối với cậu có ý kiến rất lớn, hơn nữa chuyện này đối với hắn mà nói quả thực là một tai họa. Cậu đối với hắn vẫn có vài phần áy náy, cho nên cũng rất nguyện ý nhân nhượng đối phương một chút.

Cậu mỉm cười, ấm áp nói: "Hôm nay tôi đã đắc tội rất nhiều người."

Có lẽ không nghĩ tới thái độ của cậu tốt như vậy, Tiết Diệc sửng sốt trong chốc lát mới không kiên nhẫn nói: "Ngươi biết là tốt rồi!"

Văn Vũ Mục nhẹ nhàng cười cười, sau khi ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn rõ người hơn, lúc này cậu mới chú ý tới, Tiết gia thiếu gia thật sự là trời sinh tướng mạo tốt.

Làn da trắng môi đỏ, sống mũi thẳng tắp, một đôi mắt đen sáng như sao trong đêm lạnh. Lông mày cũng cực kỳ đẹp mắt, không dày không mỏng, không đậm không nhạt, đuôi lông mày nghiêng sang một bên, toát lên vẻ trẻ trung.

Mỹ thiếu niên như vậy, bộ dáng không được tự nhiên cũng rất đáng yêu.

Mạt thế chín năm, Văn Vũ Mục đã không nhớ được mình bao lâu chưa từng thấy qua sinh mệnh tinh tế và sống động như vậy.

"Ta gả vào Tiết gia không phải là cố ý che giấu, thật sự là bị người khác ép buộc nên chán nản, ngược lại để Tiết công tử phải chịu trách nhiệm, ta thực sự xin lỗi." Văn Vũ Mục cho rằng mình vẫn cần phải bảo vệ cho nguyên chủ một chút, thuận tiện xin lỗi, tránh cho nhau hiểu lầm, sau này cuộc sống không dễ chịu.

Chế độ hộ tịch nơi này khá nghiêm khắc, tuy có nhiều cách để lợi dụng sơ hở, nhưng từ khi cậu mới đến đều chưa làm được. Trong thời gian ngắn, cậu không thể rời khỏi Tiết gia nên đương nhiên muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Sắc mặt Tiết Diệc hơi tái nhợt.

Lúc này ánh sáng ban mai bên ngoài đã nhạt dần, trong phòng dần dần sáng lên, bóng dáng và dung mạo của hắn cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Hắn xương cốt rất tốt, tuy rằng người rất gầy, trên người hầu như không có thịt, nhưng cũng sẽ không có vẻ yếu ớt, ngược lại có vẻ đẹp thanh tú.

Hắn mím môi, không tình nguyện nói: "Biết rồi."

Dứt lời, lại hừ lạnh một tiếng, trong thần sắc hiện lên chán ghét, "Đơn giản là đích mẫu của ngươi chướng mắt ta, cũng chướng mắt ngươi, dứt khoát đem chúng ta gom lại với nhau, ngươi cho rằng ta là tên ngốc sao?"

Văn Vũ Mục thấy hắn nói rất có lý, liền thả lỏng cười nói: "Tiết công tử tất nhiên là rất thông minh, ở huyện Bích Đàm này ai mà không biết tài danh của ngươi."

Lần này, lại chọc đến chỗ đau của Tiết Diệc, hắn tức giận nói: "Không cần ngươi quản! Ngươi an phận, Tiết gia chúng ta đương nhiên sẽ cho ngươi một miếng cơm ăn. Nếu không, ta sẽ phải đưa ngươi trở về."

Một người có tính tình gì mà Văn Vũ Mục chưa từng thấy qua? Tính khí nóng nảy của hắn đối với cậu dường như hoàn toàn vô hại, thậm chí còn có chút đơn thuần đáng yêu.

Bất quá cậu cũng không muốn tiếp tục chọc tiểu thiếu gia này tức giận, vì thế liền có chút đáng thương thở dài, nói: "Kỳ thật không gạt Tiết công tử, ta đã mấy ngày không có ăn gì, hiện tại trong bụng thật sự rất đói..."

Nói xong, trông mong nhìn Tiết Diệc.

Đã nói là cho một miếng cơm thì sao?

Tiết Diệc một hơi nghẹn ở ngực, lên không được xuống không được.

Hắn mang nụ cười trên môi, phất tay áo bỏ đi:"Chờ đã!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net