Chương 14: Thái tử phi bị hành thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Thái tử phi bị hành thích

“Chu... Dịch..?” Nàng lên tiếng lần nữa vô cùng rõ ràng mà mang theo vẻ ngỡ ngàng.

“Ngươi ...biết ta sao? Ta họ Chu nhưng không phải là Chu Dịch. Mà tên của ta là Chu Hách. ” Hắn quay đầu lại trông Thư Phi từ trên xuống dưới, dò dò xét xét, cuối cùng hắn thấy được gì đó mà mắt không ngừng ánh lên nét cười.

Còn nàng từ khi nghe hắn nói tên đã không nhịn được mà phá lên cười.

“Hahahahah ... trời ơi hahaha, tên hiện đại là Chu Dịch, tên cổ đại là Chu Hách, gộp lại là Hách Dịch hahah, quả đúng như vậyy hahah hách dịch hahahah...”

“Ngươi có ý gì?” Nghe lời rống giận đó của hắn, nàng mới hoàn hồn lại, đã biết vừa nãy thất lễ, lập tức đưa lời khách khí.

“À không không, ta chỉ là thấy tên hay thôi...”

Nàng chưa nói xong, lập tức có một con dao kề cổ, kèm theo đó là lời nói lạnh lùng, “Ngươi là nữ nhân, cớ sao lại cải nam trang? Ngươi là ai? Hàm ý lời nói của người là gì?”

Sau đó là một tiếng hét của tiểu Xuân, làm tất cả mọi người vây lại một vòng tròn mà xem kịch.

Nàng kinh ngạc, “Ngươi... tại sao lại biết ta là nữ nhân?”

Dứt lời, bàn tay còn lại của hắn nãy giờ buông lỏng, tự nhiên bây giờ lại bất ngờ đưa lên, nàng còn tưởng là hắn bóp cổ nàng, không ngờ hắn lại đưa tay lên đầu, giật phăng chiếc trâm trên đầu nàng sang bên, tất cả tóc đều rũ xuống.

“Đây không phải là nữ nhân sao? Ta không biết lời ngươi nói có ý gì, nhưng lại mang hàm ý cợt nhã bổn hoàng tử ta, nhất định phải chết!” Lời của hắn đầy vẻ trào phúng.

Nghe vậy tất cả mọi người xung quanh đều không ngừng bàn tán.

Trong khi nàng chưa tiêu hóa kịp hai chữ “Hoàng tử” thì hắn lại tấn công lần nữa, đưa con dao đang cầm xẹt ngang một đường nhằm cắt cổ nàng. Cũng may ngay lúc đó, có người kịp thời ngăn lại, kéo Thư Phi về phía mình, đạp phăng tên vừa nãy xuống đất. Nàng mù mờ không biết gì, chỉ thấy đầu óc quay cuồng, sau đó là đập vào trong lòng ngực ấm áp. Nàng ngước mắt lên nhìn người đã cứu mình trong gan tấc, không khỏi ngạc nhiên, “Khang.. Thần??”

Hắn cuối đầu, nét cười mỉm nới khóe miệng, dịu dàng hỏi: “Nàng tự đi được chứ?”

Đương nhiên là được rồi, lúc nãy hắn kề cổ ta chứ có phải chặt chân ta đâu.

Dù nghĩ vậy, nàng vẫn e thẹn gật đầu.

Chàng buông một tay ra, tay còn lại để ngang eo nàng, tránh cho nàng không bị té vì chàng biết, chân nàng đã rũn ra hết rồi.

“A.. đau..” Tiếng rên của nàng không nhỏ cũng không lớn, vừa đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Khang Thần vội vàng nhìn xuống, thấy trên cổ nàng có vết rách, máu chảy ra từng giọt từng giọt, có lẽ lúc nãy con dao đó vẫn xẹt qua cổ nàng. Khang Thần lập tức ngẩng phắc đầu, trong mắt đằng đằng sát khí.

“Người đâu, mau gọi Triệu thái y. Tiểu Xuân, mau đưa tiểu thư về khách trọ. Mau lên! Nếu lúc nữa ta quay lại khách trọ vẫn không thấy Triệu thái y, tất cả các người lập tức tự sát cho ta!”

“Rõ!” Nghe lệnh, tất cả đều chạy nhanh như gió đi hoàn thành nhiêm vụ. Tiểu Xuân nãy giờ kinh sợ đứng ngây ra đó, bây giờ kịp hoàn hồn lại, chạy đến đỡ Thư Phi từ tay Khang Thần. Nàng yếu ớt lên tiếng vừa đủ cho chàng nghe, “Khang Thần, ta không sao, cho ta ở đây đi.”

Khang Thần lập tức dịu giọng, cuối xuống mỉm cười, “Ngoan, mau nghe lời ta trở về cho thái y xem vết thương, ta sẽ quay lại ngay.”

Nghe vậy, Thư Phi mới chịu cùng tiểu Xuân về khách trọ.

Thấy Thư Phi đi rồi, hắn mới nhìn người lúc nãy gây họa, sát khí bay ngập trời.

“Ngũ hoàng tử, không biết tại sao giữa đường chặn lại muốn giết thê tử ta?”

Lập tức tất cả lại náo nhiệt hẳn lên, chẳng ai ngờ là nữ nhân lúc nãy lại có chồng!

“Thê... tử..?” Tên đó run rẩy, lần là hắn chết chắc, “Cô ta chính là... thê tử của ngài?”

“Nàng ấy là thê tử ta, danh phận là gì chắc ngươi phải biết. Tội đó nếu ta tấu lên cha, thì Minh Quốc của ngươi không biết đã chết bao nhiêu lần. Cả nhà ta, ai ai cũng yêu thương bảo vệ cho nàng ấy, lần này bị hành thích, Minh quốc ngươi chắc chắn không thoát tội.” Sau đó, chàng đi đến gần hắn, nói lời chỉ hai người nghe, “Nên nhớ, nàng là con gái trưởng của phủ tướng quân.”

Chu Hách run người một cái, lần này hắn đã gây họa thật rồi. Thật ra lần này hắn đến đây để bàn về chuyện giản hòa, hắn là người giản hòa chứ không phải là người khác, bởi vì hắn tự nguyện xin phụ hoàng giao cho hắn trọng trách này. Minh quốc sắp lập thái tử, để cho phụ hoàng tin tưởng, hắn phải làm công việc này. Nay sang đây đã hơn một tháng, việc giản hòa vẫn chưa có tiến triển gì, bởi vì tên Thái tử Khang Thần đó mềm không chịu, cứng không chịu, nên hắn mới muốn nhân cơ hội này làm loạn một chút trên đất của Khang Thần. Ngờ đâu lại chọc trúng vợ hắn, lần này Chu Hách liên lụy đến cả Minh quốc luôn rồi.

Sau khi quay về khách trọ thì đã thấy Triệu thái y ở đó, quả là người của chàng, làm việc rất mau lẹ.

“Sao rồi? Vết thương có sâu không?”

Triệu thái y lật đật đứng dậy, vươn tay cung kính, “Bẩm Thái tử, Thái tử phi chỉ bị vết thương ngoài da, cầm máu là được ạ. Sẽ không để lại sẹo đâu.”

Chàng trút được hơi thở nặng nề, rồi lệnh cho tất cả lui ra ngoài. Lập tức ngồi xuống, nâng đầu nàng đặt lên đùi mình, đưa tay lên sờ vết thương vừa băng bó của Thư Phi, dịu dàng hỏi, “Còn đau không?”

Nằm trong lòng chàng không khỏi ấm áp, nàng ngơ ngẩn lắc đầu, “Xin lỗi...”

“Có gì phải xin lỗi chứ, không phải lỗi của nàng.”

“Nhưng ta đã tự ý xuất cung mà không nói tiếng nào, cũng không dẫn thị vệ đi theo, gây ra chuyện lớn như vậy.” Nàng bật dậy, định đối mặt với Khang Thần để nói cho rõ ràng, nào ngờ vừa ngồi dậy, đã bị chàng ấn nằm xuống.

Khang Thần cong khóe miệng, “Nếu vậy thì lần sau ta sẽ xuất cung với nàng, được không?”

“Không không không... ngươi còn rất nhiều việc cần xử lý, không phải lúc nào cũng rảnh được. Lần sau nếu ta xuất cung nhất định sẽ đưa theo thị vệ.”

“Không được! Ta nhất định sẽ đi cùng nàng. Hôm nay xảy ra chuyện này, ta không yên tâm. Vả lại, nhất định ta có thể sẽ bớt đi một việc lớn.”

“Tại sao? Hắn ta là..?” Thư Phi nghi hoặc.

“Hắn ta là Ngũ hoàng tử Chu Hách của Minh quốc, nay sang đây để bàn chuyện giản hòa. Hôm nay xảy ra chuyện này, chắc chắn là từ nay về sau không cần bàn nữa.”

“À phải rồi, sao ngươi biết ta ở đây? Không phải là cho người đi theo ta đấy chứ?”

Lúc nghe tin nàng mất tích, chàng luống cuống tay chân, không biết phải làm gì, sợ nàng bỏ mình mà trốn đi mất, thế thì chàng phải biết làm sao đây? Sau đó, lục tìm mọi ngóc ngách trong cung cũng không thấy. May là có tiểu Lăng nói cho chàng biết nàng đang ở đây.

“Không, là tiểu Lăng. Nói cho ta biết, tại sao nàng lại ra ngoại thành chơi?”

“Ở trong cung chán chết ta rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.”

“Được rồi được rồi, lần sau có muốn đi đâu thì phải nói ta, rõ chưa? Còn bây giờ chúng ta tạm thời ở lại đây đã, ngày mai rồi hẳn hồi cung. “

____________

Sắp ngược rồiii..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #xuyên